July 23, 2016
LTS – Nghệ sĩ Kim Chi, người từng vượt Trường Sơn từ Bắc vào Nam
hồi chiến tranh Việt Nam, nay trở thành gương mặt tranh đấu cho dân
chủ, nhân quyền, tự do báo chí tại Việt Nam, mạnh mẽ lên tiếng chỉ
trích nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam. Nhân dịp bà có mặt tại Hoa
Kỳ (lần thứ nhì), blogger Điếu Cầy có cuộc phỏng vấn dưới đây. Xin
mời độc giả theo dõi.
***
Điếu Cầy: Chào chị. Từng là nghệ sĩ tham gia nhiều phim “cách mạng,” năm
1964, từng cùng chồng là đạo diễn Hồng Sến vượt Trường Sơn vào Nam,
cũng từng là MC của đoàn Văn Công “Giải Phóng,” điều gì khiến chị
tham gia vào những hoạt động đấu tranh đòi dân chủ trong nước?
Nghệ Sĩ Kim Chi: Khi tham gia đoàn Văn Công Giải Phóng vào chiến trường, tôi
mang khát vọng là giải phóng quê hương. Tôi nghĩ như thế, là vì
theo thông tin tuyên truyền của báo chí nhà nước thì ông Diệm đang
“lê máy chém đi khắp miền Nam” và đang gây ra rất nhiều nỗi đau cho
miền Nam. Thành ra tôi nghĩ tôi rất sẵn sàng để tham gia vào cuộc
chiến bảo vệ quê hương, thống nhất đất nước, đánh Ngụy đuổi Mỹ.
Cái suy nghĩ rằng trẻ thì dấn thân là như thế. Tại sao tôi là một
người như thế mà hôm nay lại thay đổi để đồng hành với mọi người
cùng tranh đấu? Phải nói rằng đó là một quá trình nhận thức về sự
thực.
Trước đây, thông tin bị bưng bít và tôi cứ nghĩ rằng Ngụy là xấu,
Mỹ là âm mưu xâm chiếm Việt Nam. Sau này, thông qua báo mạng,
Internet, thì sự thật được phanh phui, và những gì sai trái của nhà
nước này, những cái tội ác, tôi đã nhìn thấy. Từ những chuyện như
hội nghị Thành Đô và âm mưu chiếm đoạt Việt Nam của Trung Quốc tràn
ngập trên mạng. Các thông tin ấy thuyết phục tôi. Tôi mới bừng tỉnh
ra là, ô hay, như thế là không phải như mình nghĩ.
Đặc biệt làm cho tôi đau đớn quằn quại là những người dân oan. Một
cái Đảng công bố là dân cày có ruộng, mọi người được no ấm, trong
nhận thức của tôi bây giờ nó là cái khẩu hiệu, hay nói mạnh hơn, là
một sự dối trá.
Tôi không chịu được khi tôi nhìn thấy dân oan ngày ngày ngồi cạnh
bên Ba Đình, những người mà người ta đeo biển đòi đất hay những vụ
án oan sai, tất cả những điều đó lộ trước mắt tôi. Rồi thì truyền
thông, báo mạng đã vạch ra cho tôi thấy những tội ác của cái chế độ
hiện nay đối với dân. Đó là điều đã đánh thức tôi. Nên đối với tôi
bây giờ, phải nói rằng tôi cảm ơn báo mạng vô cùng, cảm ơn Facebook
vô cùng. Nếu không có những cái đó thì tôi còn ngu lâu lắm.
Sự thực như thế và tôi nghĩ rằng vai trò của báo mạng, thông tin
của truyền thông quốc tế và trong nước đã giúp mở mang sự hiểu biết
cho dân chúng và cho bản thân tôi. Tôi đã có rất nhiều biến đổi
trong suy nghĩ nhờ đọc báo mạng, và phải nói thực là hiện nay đến
mức tôi không còn quan tâm đến báo giấy nữa, vì ở đó, sự thực nó
bưng bít, chuyện như thế này thì nói ra thế khác, nên hoàn toàn
không còn để cho tôi quan tâm chú ý nữa.
Tóm lại, tôi thay đổi nhận thức, tôi đồng hành cùng đồng bào là vì
tôi nhìn thấy sự thực. Những vụ án oan sai, những cuộc bắt bớ vô lý
những người tranh đấu, đó là nhìn thấy thật.
Điếu Cầy: Những người cùng giới văn nghệ sĩ đồng tình với chị không? Có phải
ngày càng có nhiều văn nghệ sĩ công khai bày tỏ chính kiến như chị?
Nghệ sĩ Kim Chi: Vâng, có. Hiện thì tôi thấy trong các anh em nghệ sỹ đồng
lòng với những việc chúng tôi làm ngày một đông. Minh chứng là
trong nhóm câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, tôi thấy có một số văn nghệ sĩ,
nhà văn, nhà báo, nhà thơ… Điều đó chứng tỏ sự chuyển biến của giới
văn nghệ sĩ. Họ đã bắt đầu có những hành động can trường, dám xuống
đường biểu tình, dám viết bài, dám trả lời phỏng vấn, thì tôi thấy
đó là những tín hiệu mừng vui. Thật sự thì cũng chưa được nhiều
lắm, nhưng mà rồi tôi tin là nó sẽ nhiều.
Điếu Cầy: Năm 2014 chị có chuyến đi đến Hoa Kỳ vận động cho tự do báo chí tại
Việt Nam. Từ những kinh nghiệm bản thân mình, chị thấy báo chí tự
do có thể góp phần khai dân trí, chấn dân khí, thay đổi xã hội Việt
Nam theo hướng minh bạch và dân chủ như thế nào?
Nghệ sĩ Kim Chi: Điều đó rất cần thiết. Tôi nghĩ hiện nay cái công lớn nhất
của báo chí tự do là đã phanh phui ra rất nhiều sự thật mà trước
đây báo lề Đảng bưng bít tất cả. Nhưng bây giờ, với thông tin hiện
đại nhất, nhờ mạng xã hội, Internet, báo chí tự do có thể nói là đã
chiếm lĩnh thị trường và có công rất lớn là mở mang dân trí.
Điếu Cầy: Hoạt động của các nhà báo tự do, blogger trong nước hiện nay gặp
những khó khăn gì? Đồng bào ở hải ngoại có thể giúp gì cho họ?
Nghệ sĩ Kim Chi: Quỹ hỗ trợ là điều hay; không chỉ cho những bài báo hay những câu
chuyện mà cũng có thể là thơ, kịch nói, kịch bản phim, tất cả các
thể loại, những gì có thể góp phần mở mang dân trí, vạch trần tội
ác những kẻ bán nước và khích lệ những người đang tranh đấu.
Rất cần khích lệ anh em và làm cho những người cầm bút không sợ khi
mình đi đến dân chủ thì mình bị đói. Nhiều người văn nghệ sỹ bây
giờ họ sợ đấu tranh dân chủ thì sẽ không được đi sáng tác ở Hội,
không có tiền nhuận bút, họ rất sợ hãi. Có người trước đây trong
Hội Sân Khấu, rất thân với tôi, sau ngày quay lưng lại với tôi, sợ
tôi buồn họ nói với tôi một câu rất buồn cười: “Chị thông cảm với
tôi, cơm áo gạo tiền nó cần thiết, tôi không thể nào nhịn đói mà
tranh đấu được.” Đó là điều tôi hiểu được và thông cảm được. Do đó
tôi nghĩ nếu có một cái quỹ thì rất tuyệt; và trong lòng tôi nghĩ
tôi sang đây tôi muốn nói với mọi người mong muốn đó.
Điếu Cầy: Hiện còn nhiều tù nhân lương tâm đang bị giam giữ trong các nhà tù
ở Việt Nam. Hầu hết họ là những nhà báo tự do, những blogger chỉ
biểu đạt chính kiến ôn hòa trên Internet mà bị tù đày. Trong chuyến
đi này, chị có muốn gặp gỡ các vị dân biểu, nghị sĩ Hoa Kỳ để vận
động cho họ không?
Nghệ sĩ Kim Chi: Đối với tôi, ngày nào còn một người tù nhân lương tâm còn ở
trong nhà giam thì đều rất là xót xa, và tôi có cảm giác họ cũng
như những người ruột thịt của tôi. Hiện nay, tôi được biết có đến 84 tù nhân lương tâm đang ở trong tù mà nổi
bật là những người rất can trường, yêu nước, như Trần Huỳnh Duy
Thức, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Luật Sư Nguyễn Văn Đài, dân oan Cấn
Thị Thêu, Bùi Minh Hằng và còn nhiều nữa. Như vậy là trên 84 người
vẫn còn đang bị giam cầm.
Cái “tội” của họ là yêu nước và nói sự thật. Cho nên tôi nghĩ có cơ
hội, nhất định là tôi sẽ đòi tự do cho họ. Cũng như lần trước, tôi
cũng đã làm như thế. Lần này tôi nghĩ cũng có thể tự tạo cho mình
một cơ hội gặp những người có quyền ở đất nước Hoa Kỳ tự do này,
kêu gọi hỗ trợ. Tôi nghĩ đó là lương tâm và trách nhiệm của tôi.
Điếu Cầy: Ngày 12 Tháng Bảy, Tòa Trọng Tài Thường Trực (PCA) tại The Hague,
Hà Lan, ra phán quyết về vụ Philippines kiện Trung Quốc về “đường Lưỡi Bò” trên Biển Đông. Theo phán quyết
của tòa thì đã không có bằng chứng lịch sử cho thấy Trung Quốc có
đặc quyền kiểm soát vùng biển và nguồn tài nguyên tại khu vực có
tranh chấp. Cả thế giới đã ủng hộ phán quyết của Tòa PCA. Sau phán
quyết, nhân dân vui mừng, nhưng nhà cầm quyền Việt Nam vẫn e dè,
chưa có công bố cụ thể đối với phán quyết của PCA. Theo chị, phán
quyết của PCA ảnh hưởng gì tới Việt Nam?
Nghệ sĩ Kim Chi: Tôi nghĩ việc phán quyết của PCA đã làm chấn động đối với Việt Nam.
Những người dân yêu nước khao khát thoát Trung thì rất vui mừng.
Tôi rất vui khi ông xã tôi bảo các trí thức Việt Nam tập họp tại sứ
quán Philippines tặng hoa chúc mừng. Và đối với tôi thì tôi thầm
nghĩ đáng lẽ việc làm này nhà nước Việt Nam phải làm và nhà nước
Việt Nam phải học Philippines, phải đuổi Trung Quốc ra khỏi Biển
Đông.
Điếu Cầy: Theo chị tại sao họ lại chậm trễ đưa ra công bố và thậm chí lại đàn
áp bắt giữ người dân khi họ công khai bày tỏ ủng hộ đối với phán
quyết của PCA?
Nghệ sĩ Kim Chi: Tôi nói điều này nghe nặng nhưng mà điều đó chứng tỏ họ bán
nước rồi. Chứ nếu họ thật sự yêu nước thì không thể như thế được.
Tôi chỉ nói ngắn gọn như vậy thôi.
Điếu Cầy: Chị có nhắn gởi gì đến anh em đấu tranh dân chủ trong và
ngoài nước?
Nghệ sĩ Kim Chi: Tôi mừng vì thấy anh em đội ngũ ngày một đông và can trường, và
điều đó hứa hẹn một tương lai tươi sáng. Nhưng tôi có lo, thực ra
nó còn rời rạc là một, chưa thật sự đoàn kết là hai, và cá tính
khác biệt đôi khi đánh mất nhau để làm cho nhau tổn thương.
Rồi họ bị bọn, tôi nghĩ là tình báo Hoa Nam, rồi dư luận viên và
công an, tìm cách chia rẽ mà chúng ta không cảnh giác để mắc mưu. Cho nên thích hành hạ nhau trên mạng, thích nói xấu nhau, thích làm
nhục nhau, thì tôi không đồng tình với việc đó. Tôi mong mọi người
tôn trọng nhau, nhìn nhau ở những mặt tích cực, nhìn những sự cống
hiến của anh em mình và khích lệ nhau, động viên nhau. Tôi có một
ao ước như thế, và trong ngoài cùng đoàn kết.Và cái nhắn gởi cuối cùng là xin nói với đồng bào hải ngoại, rằng
anh em trong nước rất biết ơn và mong mỏi luôn được hỗ trợ cả vật
chất lẫn tinh thần để người tranh đấu ở Việt Nam đỡ rơi vào cảnh
đói khổ. Hiện nay phải nói là công an Việt Nam, cộng sản Việt Nam đang tìm
mọi cách để làm cho người tranh đấu khốn khổ. Ở đâu cũng bị đuổi,
bị mất việc làm và bị nhiều thứ cho nên chúng ta cần phải yêu
thương nhau, đùm bọc nhau, đoàn kết đoàn với nhau để chung một
khối. Các hội nhóm cần liên kết với nhau để cùng thực hiện điều
thiêng liêng nhất, đó là dành lại đất nước.
Điếu Cầy: Một câu hỏi thêm, như chị có nói là một số văn nghệ sĩ trong nước
bày tỏ với chị là vì vấn đề cơm áo gạo tiền, họ không dám cất lên
tiếng nói. Phải chăng các hội đoàn về văn nghệ ở Việt Nam đang chịu
sự chi phối của chính quyền và đang nhận những tài trợ từ chính
quyền để hoạt động theo định hướng?
Nghệ sĩ Kim Chi: Hoàn toàn là như thế. Người ta nghĩ rằng nếu bị cắt đi những
tác phẩm của họ thì sẽ ảnh hưởng đến đời sống. Ví dụ như một số văn
nghệ sĩ trước đây, Phùng Quán hay một số người khác nữa phải viết
chui, viết chui ẩn tên người khác để kiếm sống vì cái chế độ này hễ
ai dám nói thật thì bị coi là giặc, mà đã là giặc thì không bao giờ
xài đến tên người đó.
Chuyện mới nhất của tôi thôi là khi tôi đang ở Cam Ranh thì hãng
phim tài liệu vào làm phim “Yersin.” Mà tôi cũng đang định thắp
hương cho “Yersin” thì cậu đạo diễn mời tôi đến để quay tôi đi đặt
hoa cho “Yersin.” Nhưng khi hội đồng duyệt phim của bộ văn hóa đến
duyệt thấy cảnh tôi thắp hương thì bắt phải cắt bỏ. Tại sao phải
như vậy? Chỉ vì tôi dám tranh đấu mà họ loại hình ảnh tôi ra khỏi
phim.
Nhưng tôi trộm nghĩ, một người yêu nước như tôi, nếu phim đó ra hải
ngoại mà có hình ảnh tôi thì nó tốt chứ. Nhưng mà người ta coi tôi
là giặc nên dẹp bỏ tôi. Ai mà đi với phong trào nhân quyền dân chủ thì đều bị coi là phản
động. Nhưng tôi xin nói thật, trong suy nghĩ của tôi, phản động là
kẻ đi ngược lại với ý nguyện của nhân dân, kẻ làm cho mất nước, kẻ
làm cho đất nước nghèo khổ và mất nhân quyền dân chủ, đó mới là
phản động, chứ còn tôi là người yêu nước, tôi luôn tự hào. Tôi rất
tự tin kể cả họ có dùng cái chết đối với tôi thì tôi vẫn nghĩ tôi
đúng.
Điếu Cầy: Cảm ơn chị dành thời gian cho Người Việt.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen