Thạch Đạt Lang
Khi hệ thống XHCN trên toàn thế giới bị sụp đổ, Liên Xô và các nước
Đông Âu như Đông Đức, Ba Lan, Tiệp Khắc, Rumania… phải từ bỏ chế độ
CS. Chế độ Hà Nội mất chỗ dựa trước đây là Liên Xô.
Hoang mang, lo sợ người dân nổi lên lật đổ chế độ, CS Hà Nội không còn con đường nào khác để cứu đảng, đành phải quay qua qụy lụy cầu cạnh, liên minh với kẻ thù trước đây là đảng cộng sản Trung Quốc, kẻ thù một thời Hà Nội chửi bới, rêu rao với quốc tế là lũ bá quyền, nước lớn.
Nắm được tẩy của chế độ CSVN, Trung Quốc càng ra sức chèn ép đảng cộng sản VN, lèo lái đi theo ước muốn của họ. Để tồn tại và độc quyền lãnh đạo đất nước, cộng sản VN không còn con đường nào khác là áp dụng chính sách 4 KHÔNG: Không thấy, Không nghe, Không biết, Không nói.
Không thấy: Đã gần chục năm nay, hàng trăm tàu đánh cá Việt Nam đã bị tàu Trung Cộng đâm chìm, hàng ngàn ngư dân đã bị thiệt mạng trên biển Đông hay mất trắng tài sản, Chính quyền CSVN vì chủ trương 4 Tốt, Mười Sáu Chữ Vàng, nên đã coi nhẹ vấn đề, không có phản ứng cụ thể trên bình diện ngoại giao với Trung Quốc hoặc nếu có chỉ là những lời lên án yếu ớt, nói cho có chuyện, xoa dịu căm phẫn của người dân.
Không nghe: Dù tiếng khóc than ai oán lẫn tiếng kêu uất ức của hàng ngàn gia đình ngư dân gặp nạn đã vang động cả nước, gây căm phẫn nơi người dân, nhưng đảng CSVN vẫn bình chân như vại, không một lãnh đạo cao cấp nào có bất cứ hành động gì để chứng tỏ đã nghe đến sự việc.
Không biết: Từ đầu tháng 4.2016, khi tin tức cá chết hàng loạt trải dài trên 240 km bờ biển VN từ thị xã Kỳ Anh, Hà Tĩnh qua Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế, đã lan truyền khắp nơi trên hệ thống báo chí lề đảng cũng như lề dân, tổng bí thư đảng CSVN vẫn thản nhiên dẫn bộ sậu đi thăm nhà máy thép Formosa, thủ phạm gây ra thảm họa, thay vì đi ra bờ biển, đến hiện trường tìm hiểu nguyên nhân của thảm họa, ảnh hưởng đến hàng triệu người dân lẫn nền kinh tế của đất nước.
Không nói: Tất cả những tin tức nào không có lợi cho đảng, cho chế độ đều bị chặn đứng, phi tang, không được công khai đề cập tới. Từ lúc có thảm họa cá chết hàng loạt đến khi chính phủ Đài Loan chính thức công bố kết quả điều tra, kết án Formosa là thủ phạm, đồng thời Formosa chấp thuận đền bù 500 triệu Mỹ kim, ba người trong tứ đầu chế Trọng, Quang, Ngân vẫn hoàn toàn im lặng, chỉ có Phúc thỉnh thoảng lên tiếng, phát biểu vài câu vô thưởng, vô phạt, không làm rụng cọng lông ai.
Khi Tòa án Trọng tài thường trực PCA (Permanent Court of Arbitration) tuyên bố Philippines thắng trong vụ kiện xóa “đường lưỡi bò” ở biển Đông, cả thế giới hoan nghênh phán quyết, thì lãnh đạo chế độ CSVN chỉ ra lệnh cho báo chí, truyền thông trong nước hụ hợ, ca ngợi một cách yếu ớt, miễn cưỡng. Ngoài viêc cho Lê Hải Bình, phát ngôn viên bộ ngoại giao lên tiếng ủng hộ phán quyết thắng lợi về phía Philippines của tòa PCA, hoàn toàn không có những hành động thiết thực như thiết lập hồ sơ, theo gương Philippines kiện Trung Quốc ra tòa, đòi chủ quyền của mình ở Hoàng – Trường Sa, cũng như phủ nhận đường lưỡi bò chín đoạn mà Trung quốc tự vẽ và ấn định ở biển Đông.
Rồi đến lúc người dân thị xã Kỳ Anh khám phá ra hàng trăm tấn chất thải độc hại chứa trong các thùng phuy, được chôn giấu trong trang trại của các quan chức ủy ban nhân dân Hà Tĩnh, vẫn không thấy lãnh đạo chế độ CSVN lên tiếng hay tuyên bố hoặc có hành động gì.
Báo chí “lề phải” loan tin, các thùng phuy chứa chất thải độc hại đã được chuyên chở về Phú Thọ để xử lý nhưng theo nguồn tin “lề trái” thì chất thải vẫn nằm yên ở trang trại, chỉ có thùng phuy rỗng được đem đi.
Đi xa hơn nữa, chính quyền CSVN còn ra lệnh cho công an, côn đồ… thẳng tay đàn áp, đánh đập dã man, bắt giữ người dân biểu tình ủng hộ phán quyết của tòa trọng tài, vì sợ hãi những cuộc biểu tình của người dân làm mất lòng lãnh đạo láng giềng khổng lồ hung bạo, gian manh.
Do đó, kêu gọi hay chờ đợi chế độ CSVN thay đổi, nới rộng dân chủ, tự do hơn, hoặc đảng CS sẽ từ bỏ quyền lãnh đạo duy nhất là chuyện hoang đường. Cũng đừng kêu gọi đảng CSVN từ chức, họ có nắm giữ chức vụ nào đâu mà từ?
Hi vọng chế độ CSVN kiện Trung Cộng ra tòa án PCA về chủ quyền ở Hoàng – Trường Sa lại càng mờ mịt, vô vọng hơn. Đó là chưa kể về mặt pháp lý, công hàm của Phạm Văn Đồng ký năm 1958 là bằng chứng rõ ràng nhất CSVN thừa nhận chủ quyền Hoàng – Trường Sa thuộc về Trung Cộng, vì thế, Hà Nội không dám hé miệng hay có một hành động nào trên chính trường quốc tế về chuyện này.
Đừng nghĩ rằng chế độ CSVN không biết thực thi quyền hạn của mình trên công pháp quốc tế về vấn đề biển Đông với thềm lục địa 200 km tính từ bờ biển. Họ không thể làm vì há miệng mắc quai, vì đã lỡ ký những hiệp ước bí mật mà người dân không thể biết.
Kiện tụng, phản đối những hành động hung hãn, xâm lăng của Trung Cộng ở biển Đông, đưa nhau ra PCA chỉ làm lộ liễu hơn khuôn mặt bán nước của chế độ CSVN. Đó chính là lý do mà Dương Khiết Trì đã dám mắng thẳng vào mặt lãnh đạo CSVN từ Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng đến Nguyễn Sinh Hùng, Trương Tấn Sang là lũ con hoang.
Từ sau hiệp ước Thành đô 1990, đảng CSVN đã (gần như) trở thành tay sai của đảng cộng sản Tàu. Một tiếng ho, một cái hắt hơi của Tập Cận Bình cũng khiến cho bộ sậu Tứ đầu chế Trọng, Phúc, Quang, Ngân giật mình, run rẩy, tái mặt.
Lời tuyên bố mới nhất của Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng CSVN sau cuộc bầu cử quốc hội bù nhìn của chế độ CSVN cho thấy đảng CSVN coi thảm họa Formosa là nguyên nhân gây ra thất bại của cuộc bầu cử. Điều đó chứng tỏ chưa bao giờ đảng CSVN đặt quyền lợi dân tộc, đất nước trên quyền lợi đảng.
Nói tóm lại, một đất nước bị lãnh đạo, cai trị bởi một đảng phái độc tài, duy nhất, không có đối lập, với những con người không còn lương tri, đạo đức, liêm sỉ, lòng tự trọng, không có tinh thần dân tộc, thiếu học vấn lẫn hiểu biết, kiến thức, lại lệ thuộc ngoại bang nặng nề từ kinh tế đến văn hóa. Chỉ giỏi to họng mị dân, giáo điều, gian dối không ngượng miệng, thì đất nước đó sớm muộn cũng sẽ bị xóa tên trên bản đồ thế giới nếu người dân không vùng lên xóa bỏ chế độ đó đi.
Tuy nhiên, điều này bất khả thi khi dân trí người Việt Nam còn quá thấp sau hơn 70 năm bị cai trị bởi chế độ CS. Mấy trăm ngàn người dân ở bờ biển 4 tỉnh miền trung đang đối diện với cái đói, nghèo ập đến nay mai khi không còn ngư trường hành nghề, không biết phải làm gì để sinh sống, không biết đi đâu để tìm việc, chỉ biết ngồi chờ sự cứu giúp, bố thí nhỏ giọt từ chế độ.
Đất đai, làng mạc dọc theo bờ biển ở Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế hiện đã trở nên hoang tàn, vắng lặng. Tầu thuyền đánh cá, ngư cụ, lưới đã bị phơi, treo cùng với gió sương vì ngư dân không còn dám đi biển nữa. Không một sinh vật nào có thể tồn tại trong một môi trường bị nhiễm độc quá nặng nhưng cũng không có một lực nào đủ mạnh để ngăn cản sự hoạt động của Formosa nếu không có sự can thiệp của quốc tế như từ chính phủ Đài Loan hoặc sự nổi dậy của ngư dân 4 tỉnh miền Trung, nơi trực tiếp lãnh hậu quả của Formosa. Các cuộc biểu tình lẻ tẻ cho dù có lên đến hàng ngàn người cũng sẽ bị đàn áp, dập tắt nếu không huy động được sự tham gia của ngư dân bị ảnh hưởng từ thảm họa.
Số tiền bồi thường 500 triệu đô la Mỹ sẽ đến tay người dân được bao nhiêu và bao giờ đến vẫn là một câu hỏi lớn. Đến bao giờ biển ở 4 tỉnh miền trung Việt Nam sẽ hồi sinh cũng là một câu hỏi không có câu trả lời khi chế độ CSVN còn tồn tại, bởi chế độ này không muốn và cũng không đủ khả năng giải quyết tận gốc thảm họa do chính họ gây ra.
Sau khi hiệp định Paris được ký kết ngày 27.01.1973, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu của VNCH có chủ trương 4 KHÔNG để đối phó với người cộng sản : Không liên hiệp thành lập chính quyền với Cộng Sản, Không đầu hàng, Không nhượng bộ đất đai, Không đàm phán, thương lượng.
Ông Nguyễn Văn Thiệu có thể không phải là một tổng thống tài giỏi nhưng xem ra chủ trương của ông rất chính xác và thích hợp để đối phó với người cộng sản trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh, thời gian.
Hoang mang, lo sợ người dân nổi lên lật đổ chế độ, CS Hà Nội không còn con đường nào khác để cứu đảng, đành phải quay qua qụy lụy cầu cạnh, liên minh với kẻ thù trước đây là đảng cộng sản Trung Quốc, kẻ thù một thời Hà Nội chửi bới, rêu rao với quốc tế là lũ bá quyền, nước lớn.
Nắm được tẩy của chế độ CSVN, Trung Quốc càng ra sức chèn ép đảng cộng sản VN, lèo lái đi theo ước muốn của họ. Để tồn tại và độc quyền lãnh đạo đất nước, cộng sản VN không còn con đường nào khác là áp dụng chính sách 4 KHÔNG: Không thấy, Không nghe, Không biết, Không nói.
Không thấy: Đã gần chục năm nay, hàng trăm tàu đánh cá Việt Nam đã bị tàu Trung Cộng đâm chìm, hàng ngàn ngư dân đã bị thiệt mạng trên biển Đông hay mất trắng tài sản, Chính quyền CSVN vì chủ trương 4 Tốt, Mười Sáu Chữ Vàng, nên đã coi nhẹ vấn đề, không có phản ứng cụ thể trên bình diện ngoại giao với Trung Quốc hoặc nếu có chỉ là những lời lên án yếu ớt, nói cho có chuyện, xoa dịu căm phẫn của người dân.
Không nghe: Dù tiếng khóc than ai oán lẫn tiếng kêu uất ức của hàng ngàn gia đình ngư dân gặp nạn đã vang động cả nước, gây căm phẫn nơi người dân, nhưng đảng CSVN vẫn bình chân như vại, không một lãnh đạo cao cấp nào có bất cứ hành động gì để chứng tỏ đã nghe đến sự việc.
Không biết: Từ đầu tháng 4.2016, khi tin tức cá chết hàng loạt trải dài trên 240 km bờ biển VN từ thị xã Kỳ Anh, Hà Tĩnh qua Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế, đã lan truyền khắp nơi trên hệ thống báo chí lề đảng cũng như lề dân, tổng bí thư đảng CSVN vẫn thản nhiên dẫn bộ sậu đi thăm nhà máy thép Formosa, thủ phạm gây ra thảm họa, thay vì đi ra bờ biển, đến hiện trường tìm hiểu nguyên nhân của thảm họa, ảnh hưởng đến hàng triệu người dân lẫn nền kinh tế của đất nước.
Không nói: Tất cả những tin tức nào không có lợi cho đảng, cho chế độ đều bị chặn đứng, phi tang, không được công khai đề cập tới. Từ lúc có thảm họa cá chết hàng loạt đến khi chính phủ Đài Loan chính thức công bố kết quả điều tra, kết án Formosa là thủ phạm, đồng thời Formosa chấp thuận đền bù 500 triệu Mỹ kim, ba người trong tứ đầu chế Trọng, Quang, Ngân vẫn hoàn toàn im lặng, chỉ có Phúc thỉnh thoảng lên tiếng, phát biểu vài câu vô thưởng, vô phạt, không làm rụng cọng lông ai.
Khi Tòa án Trọng tài thường trực PCA (Permanent Court of Arbitration) tuyên bố Philippines thắng trong vụ kiện xóa “đường lưỡi bò” ở biển Đông, cả thế giới hoan nghênh phán quyết, thì lãnh đạo chế độ CSVN chỉ ra lệnh cho báo chí, truyền thông trong nước hụ hợ, ca ngợi một cách yếu ớt, miễn cưỡng. Ngoài viêc cho Lê Hải Bình, phát ngôn viên bộ ngoại giao lên tiếng ủng hộ phán quyết thắng lợi về phía Philippines của tòa PCA, hoàn toàn không có những hành động thiết thực như thiết lập hồ sơ, theo gương Philippines kiện Trung Quốc ra tòa, đòi chủ quyền của mình ở Hoàng – Trường Sa, cũng như phủ nhận đường lưỡi bò chín đoạn mà Trung quốc tự vẽ và ấn định ở biển Đông.
Rồi đến lúc người dân thị xã Kỳ Anh khám phá ra hàng trăm tấn chất thải độc hại chứa trong các thùng phuy, được chôn giấu trong trang trại của các quan chức ủy ban nhân dân Hà Tĩnh, vẫn không thấy lãnh đạo chế độ CSVN lên tiếng hay tuyên bố hoặc có hành động gì.
Báo chí “lề phải” loan tin, các thùng phuy chứa chất thải độc hại đã được chuyên chở về Phú Thọ để xử lý nhưng theo nguồn tin “lề trái” thì chất thải vẫn nằm yên ở trang trại, chỉ có thùng phuy rỗng được đem đi.
Đi xa hơn nữa, chính quyền CSVN còn ra lệnh cho công an, côn đồ… thẳng tay đàn áp, đánh đập dã man, bắt giữ người dân biểu tình ủng hộ phán quyết của tòa trọng tài, vì sợ hãi những cuộc biểu tình của người dân làm mất lòng lãnh đạo láng giềng khổng lồ hung bạo, gian manh.
Do đó, kêu gọi hay chờ đợi chế độ CSVN thay đổi, nới rộng dân chủ, tự do hơn, hoặc đảng CS sẽ từ bỏ quyền lãnh đạo duy nhất là chuyện hoang đường. Cũng đừng kêu gọi đảng CSVN từ chức, họ có nắm giữ chức vụ nào đâu mà từ?
Hi vọng chế độ CSVN kiện Trung Cộng ra tòa án PCA về chủ quyền ở Hoàng – Trường Sa lại càng mờ mịt, vô vọng hơn. Đó là chưa kể về mặt pháp lý, công hàm của Phạm Văn Đồng ký năm 1958 là bằng chứng rõ ràng nhất CSVN thừa nhận chủ quyền Hoàng – Trường Sa thuộc về Trung Cộng, vì thế, Hà Nội không dám hé miệng hay có một hành động nào trên chính trường quốc tế về chuyện này.
Đừng nghĩ rằng chế độ CSVN không biết thực thi quyền hạn của mình trên công pháp quốc tế về vấn đề biển Đông với thềm lục địa 200 km tính từ bờ biển. Họ không thể làm vì há miệng mắc quai, vì đã lỡ ký những hiệp ước bí mật mà người dân không thể biết.
Kiện tụng, phản đối những hành động hung hãn, xâm lăng của Trung Cộng ở biển Đông, đưa nhau ra PCA chỉ làm lộ liễu hơn khuôn mặt bán nước của chế độ CSVN. Đó chính là lý do mà Dương Khiết Trì đã dám mắng thẳng vào mặt lãnh đạo CSVN từ Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng đến Nguyễn Sinh Hùng, Trương Tấn Sang là lũ con hoang.
Từ sau hiệp ước Thành đô 1990, đảng CSVN đã (gần như) trở thành tay sai của đảng cộng sản Tàu. Một tiếng ho, một cái hắt hơi của Tập Cận Bình cũng khiến cho bộ sậu Tứ đầu chế Trọng, Phúc, Quang, Ngân giật mình, run rẩy, tái mặt.
Lời tuyên bố mới nhất của Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng CSVN sau cuộc bầu cử quốc hội bù nhìn của chế độ CSVN cho thấy đảng CSVN coi thảm họa Formosa là nguyên nhân gây ra thất bại của cuộc bầu cử. Điều đó chứng tỏ chưa bao giờ đảng CSVN đặt quyền lợi dân tộc, đất nước trên quyền lợi đảng.
Nói tóm lại, một đất nước bị lãnh đạo, cai trị bởi một đảng phái độc tài, duy nhất, không có đối lập, với những con người không còn lương tri, đạo đức, liêm sỉ, lòng tự trọng, không có tinh thần dân tộc, thiếu học vấn lẫn hiểu biết, kiến thức, lại lệ thuộc ngoại bang nặng nề từ kinh tế đến văn hóa. Chỉ giỏi to họng mị dân, giáo điều, gian dối không ngượng miệng, thì đất nước đó sớm muộn cũng sẽ bị xóa tên trên bản đồ thế giới nếu người dân không vùng lên xóa bỏ chế độ đó đi.
Tuy nhiên, điều này bất khả thi khi dân trí người Việt Nam còn quá thấp sau hơn 70 năm bị cai trị bởi chế độ CS. Mấy trăm ngàn người dân ở bờ biển 4 tỉnh miền trung đang đối diện với cái đói, nghèo ập đến nay mai khi không còn ngư trường hành nghề, không biết phải làm gì để sinh sống, không biết đi đâu để tìm việc, chỉ biết ngồi chờ sự cứu giúp, bố thí nhỏ giọt từ chế độ.
Đất đai, làng mạc dọc theo bờ biển ở Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế hiện đã trở nên hoang tàn, vắng lặng. Tầu thuyền đánh cá, ngư cụ, lưới đã bị phơi, treo cùng với gió sương vì ngư dân không còn dám đi biển nữa. Không một sinh vật nào có thể tồn tại trong một môi trường bị nhiễm độc quá nặng nhưng cũng không có một lực nào đủ mạnh để ngăn cản sự hoạt động của Formosa nếu không có sự can thiệp của quốc tế như từ chính phủ Đài Loan hoặc sự nổi dậy của ngư dân 4 tỉnh miền Trung, nơi trực tiếp lãnh hậu quả của Formosa. Các cuộc biểu tình lẻ tẻ cho dù có lên đến hàng ngàn người cũng sẽ bị đàn áp, dập tắt nếu không huy động được sự tham gia của ngư dân bị ảnh hưởng từ thảm họa.
Số tiền bồi thường 500 triệu đô la Mỹ sẽ đến tay người dân được bao nhiêu và bao giờ đến vẫn là một câu hỏi lớn. Đến bao giờ biển ở 4 tỉnh miền trung Việt Nam sẽ hồi sinh cũng là một câu hỏi không có câu trả lời khi chế độ CSVN còn tồn tại, bởi chế độ này không muốn và cũng không đủ khả năng giải quyết tận gốc thảm họa do chính họ gây ra.
Sau khi hiệp định Paris được ký kết ngày 27.01.1973, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu của VNCH có chủ trương 4 KHÔNG để đối phó với người cộng sản : Không liên hiệp thành lập chính quyền với Cộng Sản, Không đầu hàng, Không nhượng bộ đất đai, Không đàm phán, thương lượng.
Ông Nguyễn Văn Thiệu có thể không phải là một tổng thống tài giỏi nhưng xem ra chủ trương của ông rất chính xác và thích hợp để đối phó với người cộng sản trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh, thời gian.
__._,_.___
Posted by: Hoang Nguyen <hpnguyen16@hotmail.com>
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen