Khoảng 9 giờ sáng ngày 30/4/1975, Tổng thống Dương Văn Minh kêu gọi các binh lính Việt Nam Cộng Hòa
trên Đài phát thanh Sài Gòn, hãy bình tĩnh, không nổ súng và ai ở
đứng vị trí của người ấy để gặp Chính phủ Cách Mạng thảo luận lễ
bàn giao chính quyền trong trật tự, tránh đổ máu. Mặc dầu lời kêu gọi này không có hai chữ đầu hàng (1), nhưng cũng đủ làm cho người nghe có cảm tưởng như cả một bầu trời
đã đổ xụp xuống đầu người dân miền Nam. Từ đó, ngày 30/4 đã được
người dân miền Nam, nhất là những người đã phải đi tù hay đi cải
tạo gọi đó là Ngày Quốc Hận.
I/ Quốc Hận vì:
1/ Bị đồng minh phản bội. Thực vậy, quân đội VNCH, một quân đội thiện chiến và can đảm, đã
đẩy lui và chiến thắng quân đội nhân dân của VC không biết bao
nhiêu là trận chiến, làm cho quân đội nhân dân của VC phải khiếp
vía kinh hồn mỗi khi nghe tin có binh sĩ Nhẩy Dù hoặc Thủy Quân Lục
Chiến hay Biệt Động Quân tới. Vậy mà cuối cùng vì bị đồng minh phản
bội đã phải buông súng tan hàng. Hàng chục Tướng Tá và hàng trăm
binh sĩ đã uất hận mà tự sát vì không muốn sống nhục dưới chế độ độc tài cộng sản.
2/ Bị Việt Cộng lường gạt. Hẳn chúng ta còn nhớ, ngay sau khi tên Trung tá Việt Cộng Bùi Văn Tùng tuyên bố chấp nhận lời đầu hàng của
Tổng Thống Dương Văn Minh vào khỏang 12 giờ trưa ngày 30/4/75, Việt
Cộng đã liên tục cho phát thanh chính sách hòa hợp hòa giải của
MTGPMN khiến nhiều người tin tưởng là có hòa hợp hòa giải thực sự
nên đã không còn tìm cách rời khỏi VN nữa. Một số khác, tuy đã trốn
chạy khỏi VN cũng tìm cách trở về để rồi cả trăm ngàn quân cán
chính phải nuốt hận vào tù hoặc dắt díu nhau đi học tập cải tạo cả một hai chục năm
khiến cả chục ngàn người phải chết vì bị đói, vì bệnh hoặc vì bị
hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác.
3/ Bị cướp đọat tài sản và bị đẩy đi kinh tế mới. Đối với những người không phải là quân nhân hay công chức mà bọn
VC gọi là “ngụy quân”, “ngụy quyền”, chúng dùng chính sách đổi tiên
và cải tạo Công Thương Nghiệp để cướp đọat tiền bạc, tài sản và nhà
cửa của họ rồi đẩy họ đi lên các vùng kinh tế mới khiến nhiều người
uất hận phải nhẩy lầu tự tử hoặc liều chết vượt biên đi tìm tự do khiến cả
trăm ngàn người phải bỏ mình ngòai biển khơi.
II/ Những âm mưu muốn xóa bỏ ngày Quốc Hận 30/4
Không phải bọn Việt Cộng chỉ gây nên hận thù cho đồng bào miền Nam
vào ngày 30/4/75. Thực ra chúng đã gây nên không biết bao nhiêu tội
lỗi, óan thù cho đồng bào cả nước từ 1945 và cho tới nay chúng vẫn
còn gây không biết bao tang thương cho đồng bào cả nước. Chúng còn
bán cả đất, dâng cả biển cho Trung Cộng. Chúng làm lơ cho Trung
Cộng đưa dân tới tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam để lập làng,
lập ấp sinh sống. Chúng để cho tầu Trung Cộng vào hải phận Việt Nam
cướp bóc các tầu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Ấy vậy mà tại hải
ngọai này lại có một số người Việt vô liêm sỉ toan tính biến ngày
Quốc Hận 30/4 thành Ngày Nam Việt Nam.
Ngày 4/4/2013, Trucie D. phổ biến bài viết của Tâm Việt, bút hiệu
của ông Nguyễn Ngọc Bích về tin viện quốc hội tiểu bang Virginia, chấp thuận Nghị quyết SJR 455,
chọn ngày 30-4 năm nay 2013 và cho những năm sau đó, là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa (2).
Theo bài viết này thì Thượng-viện QUYẾT-NGHỊ, với sự đồng-thuận của
Hạ-viện, là Đại-nghị-viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng Tư 2013 và
cùng ngày này trong những năm kế-tiếp, làm Ngày Công Nhận Nhân Dân
Nam Việt Nam ở Virginia; Và để cho hấp dẫn hơn, ông Nguyễn Ngọc
Bích đã bỏ đi 2 chữ Nhân Dân và thêm mấy chữ hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa. Nhưng dù là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa thì cũng không thể là ngày 30/4 được.
Ngày Nam Việt Nam hay Ngày Việt Nam Cộng Hòa phải là ngày 26/10 tức ngày nền Cộng Hòa Việt Nam được thành lập. Còn ngày 30/4/75 là
ngày miền Nam Việt Nam bị bọn Cộng Sản Hà Nội cưỡng chiếm, ngày nền
Cộng Hòa Việt Nam bị xụp đổ. Vậy thì tại sao không chọn ngày 26/10
mà lại đi chọn ngày 30/4?
Làm sao có thể gọi ngày 30/4 là ngày Việt Nam được khi nền Cộng Hòa
Việt Nam đã bị xụp đổ và chính cái ngày này đã đưa cả nước Việt Nam
chìm đắm trong ngục tù Cộng Sản. Chính cái ngày này đã làm cho
người dân VN mất hết tự do và nhân quyền.
Làm sao có thể gọi ngày 30/4/75 là ngày Việt Nam được khi mà chính
cái ngày này đã làm cả triệu người chết vì đi tim tự do và cả triệu
người khác chết vì chiến tranh do bọn Việt Cộng miền Bắc gây ra.
Ông Dick Black là người Mỹ, ông có quyền ăn mừng (Celebrate) vì
nước Mỹ không còn hao tổn tiền bạc và nhân mạng cho chiến tranh
Việt Nam nữa. Nhưng chúng ta, là người Việt Tỵ Nan Cộng Sản, không
ai lại ăn mừng ngày 30/4. Chỉ có bọn Việt Cộng, bọn thân Cộng và
bọn Việt Gian Cộng Sản mới ăn mừng ngày ấy. Ấy vậy mà ông Nguyễn
Ngọc Bích và đồng chí của ông hết lòng hỗ trợ cho Quyết Nghị SJR 455 này. Không những thế ông và các đồng chí của ông còn cố
tình hướng dẫn sai lạc bằng cách “TREO ĐẦU DÊ, BÁN THỊT CHÓ” như
chúng ta đã biết. Không biết ông Nguyễn Ngọc Bích và các đồng chí
của ông là hạng người nào?
Đành rằng, không ai có quyền xóa bỏ NGÀY QUỐC HẬN và cũng không ai
có thể xóa bỏ được NGÀY QUỐC HẬN. Chỉ có VC và VGCS mới muốn xóa
nhòa ngày Quốc Hận bằng cách đặt một cái tên khác cho ngày 30/4 hòng trốn tránh những
tội lỗi mà bọn chúng đã gây ra cho đồng bào miên Nam Việt Nam. Xóa
nhòa được ngày Quốc Hận là chúng xóa bỏ được tội ác của chúng và hận thù của người quốc gia. Xóa bỏ được hận thù của người quốc gia là
chúng xóa bỏ được làn ranh quốc cộng và thực hiện được những mục tiêu mà bọn Việt Cộng đã đề ra trong
nghị quyết 36.
Thực ra âm mưu này đã bị bọn VGCS toan tính muốn biến ngày này
thành Ngày Diễn Hành Cho Tự Do (“March for Freedom”) vào năm 2005
(3) và Ngày Thuyền Nhân vào năm 2011, 2012. Nhưng cả hai lần này
đều bị thất bại.
Chúng ta có thể quên hận thù, nhưng chúng ta không thể quên những
tội ác của chúng (VC). Vì thế ngày 30/4 sẽ mãi mãi là ngày Quốc
Hận. Chúng ta không những phải nhớ ngày Quốc Hận 30/4 mà còn phải
nhớ cho thật đầy đủ, cho thật rõ ràng những tội ác mà bọn VC đã gây
ra cho dân tộc VN để một ngày nào đó chế độ Cộng Sản có bị tiêu
vong chúng ta sẽ đưa bọn chúng ra trước đồng bào cả nước để xét xử
những tội lỗi của chúng.
Là người Việt tỵ nạn Cộng Sản, chúng ta phải cực lực phản đối Quyết
Nghị SJR 455 chọn ngày 30/4 năm nay (2013) và cho những năm sau đó
là Ngày Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa và cực lực lên án
những tên VGCS đã vận động cho Quyết Nghị này ra đời. Yêu cầu ông
Nguyễn Ngọc Bích phải bạch hóa tên của những kẻ này, nếu không ông
Nguyễn Ngọc Bích phải hòan tòan chịu trách nhiệm về Quyết Nghị SJR
455.
Chú thích.
(1) Lời đầu hàng được chính thức phát thanh vào lúc 12 giờ trưa ngày
30/4/75 và được tên Trung tá Việt Cộng Bùi Văn Tùng tuyên bố chấp nhận đầu hàng: "Chúng tôi đại diện lực lượng quân Giải phóng miền Nam Việt Nam
long trọng tuyên bố thành phố Sài Gòn đã được giải phóng hoàn toàn,
chấp nhận sự đầu hàng không điều kiện của ông Dương Văn Minh, tổng
thống chính quyền Sài Gòn".
(2) Thượng-viện QUYẾT-NGHỊ, với sự đồng-thuận của Hạ-viện, là
Đại-nghị-viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng Tư 2013 và cùng ngày
này trong những năm kế-tiếp, làm Ngày Công Nhận Nam Việt Nam ở Virginia. Thực ra nếu dịch đúng và sát nghĩa phải dịch là Ngày Công Nhận Nhân Dân Nam Việt Nam.
(3) Xin vào Google xem bài “Liêm Sỉ Của Người Lính” của Kim Âu
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen