Posted: 23 Mar 2016 06:09 AM PDT
Tám giờ sáng hôm nay, Tintin bật khóc. Chẳng phải vì con chó Milou
mất tích. Mà vì ba quả bom thổi bay tính mạng của 36 người vô tội,
làm 170 người khác bị thương. Tám giờ sáng, giờ mọi người đã thức
dậy, đã xong một cái croissant, một ly cà phê, và trên đường tới
sở, tới trường, một số người chuẩn bị cho những chuyến bay ngắn
dài, với túi khoác trên vai, valy để sẵn sàng dưới chân, tay cầm
passport. Một ngày hẳn sẽ giống như những ngày khác, một ngày rất
mới mẻ để bắt đầu. Thế nhưng Tintin đã khóc khi ba quả bom nổ tung.
Mang mầm chết chóc đến, mang hoảng loạn đến, mang nỗi sợ đến, mang
giận dữ đến. Dù cho Jacques Brel có cất lời ca bài “Quand on a que
l’amour” lúc này, hẳn mọi người sẽ khó lòng tha thứ. Nỗi mất mát
lớn lao quá cho một đất nước quá nhỏ.
Nước Bỉ bé tí hin, nằm lọt thỏm giữa bên trái là đại cường quốc
Pháp, bên phải là đại cường quốc Đức, mép phía trên là tulip Hòa
Lan, khoảng phía dưới là ngân hàng Luxemburg. Nó nhỏ đến nỗi lái xe
khoảng 3 tiếng tứ phía là đã sang đất nước khác màu cờ khác quốc ca
khác lúc nào không hay. Nó yên bình hiền hòa đến nỗi quốc gia chút
xíu có hai ngôn ngữ, mạnh ai muốn nói tiếng gì thì nói, dĩ hòa vi
quý. Vua Bỉ đi ra đi vô cung điện, không trống kèn rầm rộ, nhìn cờ
treo biết Vua ở đó, không có lá cờ đen vàng đỏ trên nóc
Palace, biết ngài đi vắng. Hôm khai trường vừa rồi, Vua
dẫn hai bà con đi học như mọi ông bố bình thường, đồ rằng Hoàng hậu
sáng hôm đó đứng trong bếp gói đồ ăn vào hộp cơm cho con mang đi
học. Nó yên bình đến nỗi cảnh sát của Bỉ hơi chậm chạp vì chưa từng
đụng độ với bất cứ tình huống nguy hiểm nào, ngày diễn binh kéo xe
tăng xe pháo mọi người bảo nhau có biết bắn hay không đấy.
Nói thế để biết cái đất nước đó nó hiền lành và ba phải biết bao
nhiêu.
Thế mà sáng nay đất nước của Tintin có hơn ba mươi người nằm xuống,
khoảng hơn một trămngười bị thương. Chỉ vì một nhóm người không
thích cái lối sống của nước Bỉ, không thích những gì nước Bỉ đã cho
mình, không thích tất cả trừ chuyện giết người vô tội. Tấn công tự
sát, nghĩa là nó cũng nổ tung cùng lúc với trái bom cột chặt vào
bụng, con đường đi lên thiên đàng ngắn nhất. Cứ việc đi, nhưng tại
sao lại bắt chừng đó người, những người tay còn cầm túi hành lý, vé
máy bay, chuẩn bị cho một chuyến đi xa, những người sáng ra đi làm
như mọi ngày mà không biết rằng buổi chiều mình không về nhà, cùng
đi với mình? Những người nằm xuống, không bao giờ biết ngày mai sẽ
như thế nào, đã từng một cách trực tiếp hay gián tiếp, dùng chính
tiền thuế đóng góp của mình nuôi cái quả bom tự sát đó, từ khi nó
được đẻ ra, lớn lên đi học, chắc không đi làm, để rồi hôm nay nuôi
ong tay áo. Họ, những người đã nuôi cái mầm
mống ung nhọt hận thù đó, nằm chết trên sàn sân bay Zaventem mảnh
vỡ tung tóe, trên sàn métro Maelbeek máu chảy loang lổ, mà không
kịp hiểu tại sao lại là chính họ, mà không kịp biết vì đâu nông
nỗi, mà không ngờ rằng lòng tốt của mình được trả giá bội bạc đến
như vậy. Bắt đầu từ tối hôm nay trở đi sẽ có những bữa ăn dư một bộ
dĩa muỗng, những công sở dư một chỗ ngồi, những bức hình chụp sẽ có
một khoảng trống không gì lấp đầy được. Ai sẽ phải trả giá cho
những mất mát đó? Cái thằng khốn kiếp chết cùng với họ ư? Gia đình
của nó ư? Tổ chức nhà nước Hồi Giáo IS sẽ nhơn nhơn đứng ra nhận,
rất đỗi tự hào vì đã đánh một cú chí tử vào “trái tim của Châu
Âu”. Nhưng chúng sẽ bị cả thế giới sỉ vả, lên
án và quyết tâm diệt tận gốc càng quyết liệt hơn. Giải pháp hòa
bình cho mọi xung đột giữa tổ chức này với phần còn lại của thế
giới càng đi dần về con số zero hoặc dưới zero. E rằng bạo lực sẽ
càng mạnh mẽ hơn, từ cả đôi phía.
Cái đất nước bé tí này, cái đất nước của Xì Trum – Peyo, sáng nay
có ba quả bom nổ ở hai chỗ khác nhau, mang theo hơn 30 sinh mạng,
đủ để làm cả nước bị tê liệt. Nhưng có lẽ mọi người sững sờ, tê tái
vì sự khủng khiếp, dã man, vô nhân tính của lũ giết người nhiều
hơn. Métro đóng cửa, sân bay đóng cửa, biên giới đóng cửa, trường
học đóng cửa. Xe nhà thương xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, xe cộ ách tắc
trên xa lộ. Và mọi người nhìn nhau bàng hoàng. New York năm 2001 đã
từng trải qua thảm cảnh này, rồi tới Paris năm 2015 đã đi qua mọi
chết chóc vô nghĩa, và hôm nay là Bruxelles. Nhân loại tê điếng vì
cách người người đối xử với nhau. Nhân loại nhìn nhau không hiểu vì
sao. Jacques Brel xứ Bỉ đã từng hát cách đây khá lâu “Quand on a
que l’amour”, bài hát này được chọn hát trong dịp tưởng niệm những
nạn nhân đã chết ở Paris năm ngoái, bây giờ cất lại lên cho những
người nằm xuống ở Bruxelles. Bài ca hòa bình cho nhân
loại nhưng chắc chắn đã chẳng lọt vào tai những kẻ giết
chóc, những kẻ cố tình chà đạp lên những gì cao đẹp nhất của loài
người.
Quand on n' a que l'amour
A s'offrir en partage
Au jour du grand voyage
Qu'est notre grand amour
Quand on n' a que l'amour
Mon amour toi et moi
Pour qu'éclate de joie
Chaque heure et chaque jour
Quand on n' a que l'amour
Pour vivre nos promesses
Sans nulle autre richesse
Que d'y croire toujours
Quand on n' a que l'amour
Pour meubler de merveilles
Et couvrir de soleil
La laideur des faubourgs
Quand on n' a que l'amour
Pour unique raison
Pour unique chanson
Et unique secours
Quand on n' a que l'amour
Pour habiller matin
Pauvres et malandrins
De manteaux de velours
Quand on n' a que l'amour
A offrir en prière
Pour les maux de la terre
En simple troubadour
Quand on n' a que l'amour
A offrir à ceux-lа
Don't l'unique combat
Est de chercher le jour
Quand on n' a que l'amour
Pour tracer un chemin
Et forcer le destin
A chaque carrefour
Quand on n' a que l'amour
Pour parler aux canons
Et rien qu'une chanson
Pour convaincre un tambour
Alors sans avoir rien
Que la force d'aimer
Nous aurons dans nos mains
Amis, le monde entier
Quân khủng bố như cỏ dại, nhổ chỗ này, mọc chỗ khác. Bởi vì chúng
chẳng còn gì để mất, hoặc tự cho là chẳng còn gì để mất, ngoại trừ
thiên đàng như bánh vẽ trước mặt, và có thể đâu đó, là một số tiền
kha khá để lại cho gia đình chăng? Nước Bỉ đã từng giang rộng vòng
tay tạo cho không biết bao nhiêu người tị nạn những cơ hội ngang
bằng dân bản xứ. Cơ hội đó là đồng đều, thế thì tại sao một nhóm
thanh niên mặt mũi non choẹt, sinh ra ở Bỉ, nói tiếng Pháp xoen
xoét, tiếng Hòa Lan bị bắt học ở trường cho rằng khó
quá ì à ì ạch mãi không xong một mẩu đối thoại, nhưng
một câu chào chẳng lẽ không nói được, thì tại sao lại phải đi tự
sát cho một chính nghĩa ở tận đâu? Cái chính nghĩa mà nói cho cùng,
đã đẩy hơn hai phần ba dân số của Syria bỏ chạy tán loạn, sẵn sàng
bỏ mạng chết trên biển để đến được Châu Âu, cái chính nghĩa đã đẩy
mọi người ra khỏi tổ ấm của mình, ra khỏi mái nhà của mình, ra khỏi
quê cha đất tổ của mình, để rồi tha phương cầu thực, vất vưởng
trong các trại tị nạn, chờ tấm lòng nhân ái của một quốc gia nào
đó. Và nếu quốc gia đó có mở lòng đón họ, cùng lúc đón luôn nguy cơ
khủng bố chen vào. Sau này, nếu các quốc gia có tuyên bố đóng cửa
cho làn sóng tị nạn, thì xin hiểu giùm cho tại sao.
Dù cho có nhân danh bất cứ cái gì đi nữa, lấy đi chừng đó sinh mạng
của những người vô tội là điều bất chính nghĩa nhất trên đời, là
điều đáng bị sỉ nhục, đáng bị lên án và không bao giờ tha thứ được.
Sáng nay đọc hàng tin lớn trên CNN “Brussels under attack” không
kìm được nước mắt! Belgium là quê hương thứ hai của mình, mọi nhớ
mong mọi trông ngóng đều hướng về nó, mọi vui buồn đều dồn về nó,
vì nó có Ba có Má, có anh chị em, vì nó đã cưu mang mình những bước
đầu chập chững đất khách quê người, vì nó đón nhận mình trong vòng
tay rất đỗi êm ái, hòa bình và thân thiện của nó và vì nó đã cho
mình một cơ hội để từ đó mình mới được như ngày hôm
nay. Mình rất đỗi tự hào để tuyên bố rằng “Je suis
Bruxelles”, ngày hôm nay và mãi sau này.
Tự trong đáy lòng, xin chia buồn với tất cả những nạn nhân
của ngày hôm nay. Công lý sẽ đến với tất cả mọi người, mọi tội ác
sẽ bị trừng phạt, nhân loại không dung tha cho mọi bạo lực đã và
đang núp bóng dưới bất cứ chiêu bài nào, dưới bất cứ chính nghĩa
nào dưới bất cứ tôn giáo nào.
Be strong, Belgium!
Lan Hương
Fort Worth 03/22/2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen