Khi nói đến Đốt Sách, người Á Đông nghĩ ngay tới Tần Thủy Hoàng.
Nhưng nếu so sánh với đảng Cộng Sản Việt Nam thì Tần Thủy Hoàng chỉ
đáng gọi là một anh “ăn cắp vặt,” Cộng Sản mới là một đảng cướp
lớn. Bây giờ, sau khi nhiễm được những thói quen văn hóa của người
dân đã sống trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa, Việt Cộng không còn đốt
sách nữa. Nhưng thói quen trộm cướp không dễ gì xóa bỏ được. Các
“đỉnh cao trí tuệ” đã sáng tạo ra phương pháp đốt sách mới: Không đốt cả cuốn sách! Đốt từng chút một! Đốt từng chữ, từng dòng;
nếu sơ ý sẽ không ai nhìn thấy chúng nó đang đốt sách!Chính sách đốt sách của Việt Cộng đã được biểu diễn ngay tại Hà Nội
sau Hiệp Định Genève 1954 chia đôi đất nước. Đó là thời Hồ Chí
Minh. Học sinh được Thành Đoàn ra lệnh “Phát động phong trào
chống văn hóa nô dịch” bằng cách nộp sách nhà mình và đi truy lùng
“bắt sách” của hàng xóm đem đốt. Những quyển vở chép thơ, nhạc, đến
tiểu thuyết và sách khảo cứu, tiếng Việt, tiếng ngoại quốc, được
tập trung tại phố Tràng Thi, rồi đốt! Những thứ sách nào bị kết tội
là văn hóa nô dịch? Thí dụ, Hồn Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng, Đôi Bạn
của Nhất Linh, Thơ Vũ Hoàng Chương, thơ Thế Lữ, Xuân Diệu viết
trước 1945, đều bị kết tội cực kỳ phản động!
Sau năm 1975, đến lượt Sài Gòn và các tỉnh miền Nam. Giờ đến thời
của Lê Duẩn. Trong chiến dịch “Bài trừ văn hóa đồi trụy, phản
động,” các nhà in, nhà xuất bản và những tiệm sách, nhà phát hành
lớn như Khai Trí, Sống Mới, Độc Lập, Đồng Nai, Nam Cường, Trí Đăng…
đều bị niêm phong chờ thanh niên xung phong và bọn trở cờ 30 Tháng
Tư đến cướp. Một gia đình giữ cuốn từ điển Larousse toàn tiếng
Pháp, vì nghĩ tự điển không có lập trường chính trị nào cả! Chủ nhà
vẫn bị đưa đi học tập cải tạo! Một ông chủ tiệm cho thuê truyện tại
đường Huỳnh Quang Tiên, kế bên trường Cơ Đốc và nhà thờ Ba Chuông,
đã tự sát với một trái lựu đạn! Tội nghiệp các em học sinh vô tội
chết oan chỉ vì Việt Cộng bắt đeo băng đỏ đi tịch thu sách!
Việt Cộng theo Mao Trạch Đông lên án giới trí thức đứng đầu các
người “phản động,” đốt sách là một mặt của chính sách tiêu diệt trí
thức. Từ Hồ Chí Minh đến Lê Duẩn, chính sách của “đảng ta” trước
sau như một, là độc quyền tư tưởng, độc quyền ngôn luận, độc quyền
báo chí, do đó, phải đốt sách. Những sản phẩm văn hóa nào “không do
đảng lãnh đạo” đều đáng đốt!
Không biết từ năm nào, Việt Cộng đã ngưng không đốt sách? Không có
một văn bản nào cho phép người ta giữ các sách “phản động.” Tức là
chính sách của đảng không hề thay đổi. Chỉ “thả lỏng” trong thực tế
thôi, có ngày đảng có thể đốt sách lại! Bất cứ lúc nào, bất cứ ở
đâu, một công an cấp phường, cấp xã cũng có thể đi “bắt sách” như
cũ. Vì không có luật lệ nào cấm họ.
Xét thành tích đốt sách thì Việt Cộng qua mặt Tần Thủy Hoàng, hàng
ngàn, hàng triệu lần!
Mà đúng ra, Tần Thủy Hoàng không phải là người chủ trương đốt sách.
Bốn chữ “phần thư, khanh nho” (焚書坑儒) viết trong Sử Ký của Tư Mã
Thiên khiến cho ông hoàng đế đầu tiên của nước Tàu mang tội suốt
2,300 năm nay. Người Tàu tin Tư Mã Thiên nên đã kết án Tần Thủy
Hoàng đốt sách (năm 213 Trước Công Nguyên) và chôn các nhà Nho (năm
210 TCN) mà không tìm các chứng cớ khác. Năm 210, Thủy hoàng chết,
hai năm sau người dâng sớ xin đốt sách là Thừa Tướng Lý Tư cũng
chết. Tất cả các sự kiện phần thư, khanh nho đều căn cứ vào lời
tường thuật của Tư Mã Thiên.
Lý Tư cũng là người có học, cho nên biết quý sách. Ông ta cho đốt
tượng trưng những sách cấm, nhưng những cuốn bị cấm nặng nề nhất
như Kinh Thi, Kinh Thư, vẫn lưu giữ hai bản mỗi cuốn, cất trong văn
khố. Những học giả được triều đình công nhận vẫn được giữ đủ các
thứ sách trong nhà để tham khảo.
Tư Mã Thiên sống vào đời Hán, một triều đại lập nên khi lật đổ nhà
Tần, cho nên kể rất nhiều chuyện xấu về Tần Thủy Hoàng! Điều đáng
nghi ngờ nhất là trong hơn một trăm năm trước Tư Mã Thiên, không có
một tài liệu nào nói đến các biến cố đốt sách và chôn học trò.
Nhưng chúng ta biết chắc rằng dù Tần Thủy Hoàng ác tới đâu cũng
không thể nào nghĩ ra những mưu đốt sách quỷ quyệt như Việt Cộng
ngày nay.
Biết rằng đốt sách là một hành động bị cả thế giới khinh bỉ, những
người kế nghiệp Lê Duẩn và Hồ Chí Minh không dám công khai thi hành
nữa. Không những thế, ngày nay họ còn cho phép tái bản các cuốn
sách đã từng bị kết tội và bị đốt. Thí dụ các tác giả trong Tự Lực
Văn Đoàn.
Khi nhìn thấy những tiểu thuyết của Khái Hưng, Nhất Linh, Thạch Lam
được bày bán ở các tiệm sách, người ta có cảm tưởng rằng chế độ
Cộng Sản đã thay đổi, không kiểm soát văn chương cũ từ thế kỷ trước
nữa.
Nhưng không phải như vậy! Tất cả các tác phẩm cũ, xuất bản ở miền
Nam trước năm 1975, và trên toàn quốc trước năm 1954, trước khi
được in ra đều phải xin phép và đi qua những con mắt kiểm duyệt của
Tuyên Huấn. Đó là nơi đưa “lưỡi kéo” cắt, hoặc dùng bút sửa những
chữ, những câu nào không đúng đường lối của đảng. Tiểu thuyết Hồ
Biểu Chánh, Khái Hưng hay Vũ Trọng Phụng, đều được kiểm duyệt như
vậy. Nhiều cuốn tiểu thuyết bị đưa lên máy chém, sau khi đã in ra,
như sách của Dương Nghiễm Mậu!
Không những vung đao chém các nhà văn gần đây, bọn Tuyên Giáo Cộng
Sản còn chém cả tổ tiên, từ thế kỷ 15 nữa! Nhà văn Phạm Xuân Đài
mới trình bày một hành động sửa văn bài Bình Ngô Đại Cáo, khi in
trong cuốn 3 của bộ Lịch Sử Việt Nam mới ra đời năm 2017.
Trong đoạn chót bài Bình Ngô, Nguyễn Trãi viết: “…Nền vạn thế xây nên chăn chắn, thẹn nghìn thu rửa sạch làu
làu. Thế là nhờ trời đất, tổ tông khôn thiêng che chở, giúp đỡ cho
nước ta vậy! Than ôi! Vẫy vùng một mảng nhung y nên công đại định,” theo bản dịch của Bùi Kỷ in trong Việt Nam Sử Lược của Trần
Trọng Kim. Học sinh trung học thời Việt Nam Cộng Hòa nhiều em đã
thuộc lòng những câu trên khi học lịch sử.
Nhưng, ông Phạm Xuân Đài nhận ra và tố giác, trong cuốn 3 của bộ
Lịch Sử Việt Nam, bài Bình Ngô Đại Cáo đã mất hẳn một câu. Đó là
câu: “Thế là nhờ trời đất, tổ tông khôn thiêng che chở,
giúp đỡ cho nước ta vậy.” Trong tạp chí mạng Diễn Đàn Thế Kỷ,
Phạm Xuân Đài đã kể thêm rằng cuốn lịch sử mới in của Cộng Sản Việt
Nam ghi chú rằng họ in bài Bình Ngô Đại Cáo dựa theo bản dịch
trong Nguyễn Trãi toàn tập (in lần đầu năm 1980). Như vậy thì không phải ban Tuyên Giáo
thời Nguyễn Phú Trọng đã kiểm duyệt văn Nguyễn Trãi, mà nó đã bị
cắt, bị thiến từ thời các ông Lê Duẩn, Trường Chinh!
Phạm Xuân Đài thuật lời nhà văn Nguyễn Minh Cần (đã quá cố ở Nga),
kể rằng các ông Trường Chinh và Tố Hữu đã cắt bỏ câu “Thế là
nhờ trời đất, tổ tông khôn thiêng che chở, giúp đỡ cho
nước ta vậy.” Lý do, vì người Cộng Sản họ không tin ở trời đất mà
cũng chẳng cần biết đến tổ tông. Đó là thứ “văn hóa phản động” mà
dân tộc Việt vẫn “mê tín” suốt mấy ngàn năm, trước khi Hồ Chí Minh
“giác ngộ chủ nghĩa Mác Lê Nin!”
Phạm Xuân Đài cũng tìm ra trên trang 261 quyển Lịch sử Việt Nam bản
in 1976 thì ở chỗ câu văn Nguyễn Trãi bị cắt đó, họ có in mấy dấu
chấm. Tức là báo cho độc giả biết có những chữ bị cắt bỏ; người tò
mò có thể tra cứu tìm cho đầy đủ. Đến bản in năm 2017 thì cả mấy
dấu chấm đó cũng biến mất! Coi như Nguyễn Trãi bị cắt đứt, mất cả
tung tích!
Đó là chính sách “đốt sách” kiểu mới của đảng Cộng Sản thời Nguyễn
Phú Trọng, kiểm soát văn hóa tư tưởng một cách kín đáo hơn thời Lê
Duẩn, nhưng tàn bạo hơn nhiều!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen