Quê Hương Bỏ Lại hat Đinh Văn Hảis Beitrag geteilt.
·
"Lời mẹ ru ngày nhỏ"
Tôi và các anh bầu bí chung giàn
Gà một Mẹ,chung nhau đất nước.
Cùng lớn lên bằng củ khoai hạt thóc,
Biết ơn Thầy, nợ nghĩa Mẹ công Cha.
Tôi với các anh cùng màu máu, màu da,
Thương hai tiếng Việt Nam, vất vả.
Thương biển, thương bờ, thương màu xanh lá,
Tôi và các anh đâu có oán thù nhau.
Kẻ nào làm đất nước này đau,
Anh đau thế nào tôi đau như vậy,
Quê mình đó, sao anh không thấy,
Mắt mẹ, cha ta ngấn lệ oán hờn.
Vợ con ta vật vã với áo cơm
Một hạt thóc cõng ngàn thứ thuế,
Một thế kỷ đi qua, bao nhiêu thế hệ,
Vẫn đói nghèo, anh có hỏi tại ai?
Các em ta đi Nhật đi Đài,
Đứa cúi đầu kiếm cơm, đứa phô thân cho người ta chọn vợ,
Anh có thấy chúng mình xấu hổ,
Tôi, và anh còn đáng mặt làm trai?
Chúng ta còn gi cho thế hệ cháu con,
Gánh nặng nơ công tôi và anh cùng chia đủ,
Những tượng cao,siêu xe biệt thự,
Đâu có bóng hình cha mẹ, của chúng ta.
Đất nước thương đau lở loét thịt da,
Mất biển, chết rừng, đồng khô hạn cháy
Thủ phạm là ai, tôi tin anh nhìn thấy
Kẻ phản động nào bán rẻ đất cha ông.
Tôi và anh,đều nặng nghĩa non sông.
Giữa chúng ta đâu có gì trái ngược,
Sao hôm nay quân dân không còn tình cá nước.
Anh có tự hỏi mình ta cầm súng vì ai.
Anh bảo vệ ai? Mẹ cha ta hay những lâu đài,
Tượng ngàn tỷ và lầu son gác ngọc,
Em ta chết đói trên đường đi học,
Đường đến trường lũ trẻ phải đu dây.
Anh có tự hỏi mình đang bảo vệ ai đây?
Nếu thấy tôi phản động xin anh cứ bắn,
Sống im lặng cúi đầu nhục lắm,
Tôi chẳng ham đâu một kiếp sống thừa.
Tổ Quốc ơi sao đau đớn thế này,
Tan nát đau thương bởi những đứa con cùng Mẹ,
Mong ngày mai qua cơn dâu bể,
Tôi, cùng anh ta tay nắm chặt tay.
(Thơ và ảnh tác giả Tuan Pham)
Sáng
ngày 16.05.2017, anh Phạm Tuấn Mạnh đã bị rất đông côn an, an ninh đến
nhà để kiểm tra hộ khẩu, lấy cớ mời đi "làm việc" chỉ vì bài thơ dự thi
viết về formosa!
Nhà cháu đã xin phép được copy lại bài thơ cùng trích dẫn lời của anh đưa lên đây để anh chị em cùng biết và quan tâm! (Ngọc Hưng Vũ)
----------
Nhà cháu đã xin phép được copy lại bài thơ cùng trích dẫn lời của anh đưa lên đây để anh chị em cùng biết và quan tâm! (Ngọc Hưng Vũ)
----------
"Buổi sáng hôm nay 16/5/2017 tôi vừa ngủ dậy thì các đồng chí công an
nhân dân ập vào nhà và lấy lý do kiểm tra hộ khẩu để mời lên phường, sau
đó thu giữ điện thoại di động của tôi và cướp đi mật khẩu fb, mật khẩu
mail.
Dù phương cách làm việc không đúng lắm, mời mà không có giấy
mời, thu giữ bắt đưa điện thoại theo kiểu hợp tác của an ninh, tôi cũng
rất thông cảm vì thấy có một mình lão già ốm như tôi mà các anh an phải
vất vả cất công đi từ Hà Nội về cả chục anh, lại thêm quân số của
phường, quân số của thành phố, chỉ để chất vấn bài thơ tôi đăng trên
trang dự thi viết về Formosa và hỏi về lý do tôi tham gia hội nhà báo
độc lập."
"Các bạn an công nhắc tôi không nên truy cập các trang
mạng xấu và trang mạng của Việt Tân, như trang tôi viết thi về Formosa,
còn tôi trả lời quyền tiếp cận thông tin là của tôi, và việc của các bạn
ấy là kiểm tra nếu tôi vi phạm pháp luật thì cứ chiếu theo luật mà làm
không cần nhắc nhở."
"Lời mẹ ru ngày nhỏ"
Tôi và các anh bầu bí chung giàn
Gà một Mẹ,chung nhau đất nước.
Cùng lớn lên bằng củ khoai hạt thóc,
Biết ơn Thầy, nợ nghĩa Mẹ công Cha.
Tôi với các anh cùng màu máu, màu da,
Thương hai tiếng Việt Nam, vất vả.
Thương biển, thương bờ, thương màu xanh lá,
Tôi và các anh đâu có oán thù nhau.
Kẻ nào làm đất nước này đau,
Anh đau thế nào tôi đau như vậy,
Quê mình đó, sao anh không thấy,
Mắt mẹ, cha ta ngấn lệ oán hờn.
Vợ con ta vật vã với áo cơm
Một hạt thóc cõng ngàn thứ thuế,
Một thế kỷ đi qua, bao nhiêu thế hệ,
Vẫn đói nghèo, anh có hỏi tại ai?
Các em ta đi Nhật đi Đài,
Đứa cúi đầu kiếm cơm, đứa phô thân cho người ta chọn vợ,
Anh có thấy chúng mình xấu hổ,
Tôi, và anh còn đáng mặt làm trai?
Chúng ta còn gi cho thế hệ cháu con,
Gánh nặng nơ công tôi và anh cùng chia đủ,
Những tượng cao,siêu xe biệt thự,
Đâu có bóng hình cha mẹ, của chúng ta.
Đất nước thương đau lở loét thịt da,
Mất biển, chết rừng, đồng khô hạn cháy
Thủ phạm là ai, tôi tin anh nhìn thấy
Kẻ phản động nào bán rẻ đất cha ông.
Tôi và anh,đều nặng nghĩa non sông.
Giữa chúng ta đâu có gì trái ngược,
Sao hôm nay quân dân không còn tình cá nước.
Anh có tự hỏi mình ta cầm súng vì ai.
Anh bảo vệ ai? Mẹ cha ta hay những lâu đài,
Tượng ngàn tỷ và lầu son gác ngọc,
Em ta chết đói trên đường đi học,
Đường đến trường lũ trẻ phải đu dây.
Anh có tự hỏi mình đang bảo vệ ai đây?
Nếu thấy tôi phản động xin anh cứ bắn,
Sống im lặng cúi đầu nhục lắm,
Tôi chẳng ham đâu một kiếp sống thừa.
Tổ Quốc ơi sao đau đớn thế này,
Tan nát đau thương bởi những đứa con cùng Mẹ,
Mong ngày mai qua cơn dâu bể,
Tôi, cùng anh ta tay nắm chặt tay.
(Thơ và ảnh tác giả Tuan Pham)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen