Sau khi đắc cử tổng thống thứ 45 của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, dù chưa nhậm chức, thi hành chính sách đối ngoại như lời tuyên bố lúc tranh cử, nhưng quan hệ ngoại giao giữa Mỹ và Trung Cộng căng thẳng, gia tăng triệu chứng đưa tới xung đột trong vùng biển Nam Thái Bình Dương, nhứt là vùng vịnh Úc, nơi mà trong thời gian qua, Trung Cộng lợi dụng giao thương để chiếm hải cảng Darwin với hợp đồng 99 năm với giá rẻ mạt là 506 triệu Úc Kim. Tuy nhiên Trung Cộng tìm mọi cách khống chế vùng biển nầy sau khi bị bộ trưởng ngân khố Scott Morrison hủy bỏ ký kết bất hợp pháp giữa công ty Tàu và chủ tịch hội đồng bộ trưởng lãnh địa Bắc Úc là Adam Giles, theo đó, tất cả những ký kết, buôn bán, chuyển nhượng tài sản quốc gia với số tiền quá 250 triệu Úc Kim, phải được thông quan ủy ban FIRB (Foreign Investment Review board) của chính quyền liên bang. Chính vụ hải cảng Darwin nầy, gây chấn động nước Úc nên chính quyền lãnh địa Bắc Úc do ông Adam Giles lãnh đạo đã bị quét sạch trong cuộc bầu cử lãnh địa năm 2016. Trung Cộng rất ma giáo, thua keo nầy, bầy keo khác, họ lòn lách và bí mật mướn ông cựu bộ trưởng ngoại thương thời thủ tướng Tony Abbott là ông Andrew Rob làm giám đốc điều hành hải cảng do một công ty Trung Cộng tên là Landbridge Group, ngụy trang là công ty quốc tế, được chủ công ty quốc doanh Tàu là Ye Cheng mướn làm giám đốc, nhưng ông Andrew Rob đã bị phê phán và vi phạm luật là chưa hết hạn sau khi không làm bộ trưởng trong 18 tháng mới được làm những việc khác và việc nầy chưa thông qua cơ quan FIRB.
Tân tổng thống Donald Trump đề cử ông Rex Tilleron làm bộ trưởng ngoại giao cho là: Trung Cộng bị từ chối ra vào các vùng biển tranh chấp, tức là những hòn đảo nhân tạo mà Bắc Kinh xây dựng với cát do chư hầu Vẹm cộng cung cấp, nay trở thành công dã tràng.
Thái độ tích cực phản bác Trung Cộng của tân tổng thống Donald Trump qua những từ ngữ đã làm cho Bắc Kinh vừa lo vừa giận. Ông tân bộ trưởng ngoại giao Rex Tilleron đề nghị các đồng minh thân cận trước đây, cùng nhau đoàn kết để hưởng ứng chính sách mới của chính phủ Donald Trump. Ông Rex nói là:" chúng ta đang gởi cho nhà nước Trung Cộng một thông điệp rõ ràng: thứ nhứt hãy ngưng ngay tức khắc việc tiến hành xây những thêm đảo nhân tạo và thứ hai là Bắc Kinh không được tới các hòn đảo mà họ đã xây trái phép trước đây". Chắc chắn là ông Rex Tilleron là bộ trưởng ngoại giao vì ngày thứ tư 10-1-2017 đã được thông qua quốc hội.
Ông Rex Tilleron là cựu giám đốc điều hành đại công ty xăng dầu Exxon Mobi cho là Trung Cộng xây dựng những hòn đảo trong vùng hải phận quốc tế và cũng là vùng tranh chấp của một số nước lân bang, là thái độ khiêu khích, trái phép. Trung Cộng xây đảo trên vùng cạn và bãi san hô, trang bị thành căn cứ quân sự, trường hợp tương tự như Nga chiếm vùng Crimea từ Ukrain. Tuy nhiên Nga Chiếm Crimea chỉ làm thiệt hại nước Ukrain, nhưng Trung Cộng xây dựng đảo ở vùng biển quốc tế, đang tranh chấp với nhiều nước trong khu vực là vấn đề rất nghiêm trọng, quan hệ quyền lợi của các nước Á Châu và cả Hoa Kỳ.
Ông Rex Tilleron cho là việc Trung Cộng ngang ngược xây dựng căn cứ quân sự bất hợp pháp từ vùng biển quốc tế là đe dọa toàn diện về kinh tế thế giới, Trung Cộng tiến tới chuyện kiểm soát luôn những vùng biển huyết mạch mà hàng năm số lượng hàng hóa là từ 5 tới 6,77 ngàn tỷ Mỹ Kim ($USD 5 trillion tới 6,77 trillion) là cửa ngỏ giao thương, xuất nhập cảng các nước Á Châu, bao gồm cả nước Úc. Đây là lề thói" cường hải đạo tặc" như lũ:" cường sơn đạo tặc" nhan nhãn trong lịch sử Trung Hoa và nay Hán tộc áp dụng trong sách lược bành trướng lãnh thổ.
Đây là tín hiệu báo cho thế giới và cả nhà cầm quyền Bắc Kinh về chính sách cứng rắn của tân tổng thống Donald Trump sau khi tuyên thệ ngày 20-1-2017 trong việc ngăn chận Bắc Kinh bành trướng lãnh hải qua việc xây dựng các hải đảo nhân tạo mà những chiến lược gia Mỹ quan ngại là nếu Hoa Kỳ không có thái độ quyết liệt thì năm 2030 vùng biển nầy đương nhiên trở thành lãnh hải của Trung Cộng là nguy cơ làm thiệt hại kinh tế Hoa Kỳ trong tương lai không xa, tuy nhiên chính quyền Obama thì" mồm to mép giải" chỉ phản ứng bằng ngoại giao mà không làm gì, khiến Trung Cộng càng ngày càng lộng hành ở vùng biển Á châu.
Nước lên tiếng mạnh là Phi, thành công trong việc đưa ra tòa án quốc tế và phán quyết việc Trung Cộng xây dựng các hòn đảo trái phép là bất hợp pháp, vi phạm luật quốc tế; còn Việt Nam thì vẫn giữ tình" hữu nghị, hữu ngợm đời đời bền vững như răng với môi" mà thực chất là" như tôi tớ với chủ" thi hành chiếu chỉ" 16 chữ vàng và 4 tốt" nên u ù khạc khạc phản ứng" nửa nạc nửa mỡ, dỡ dỡ ươn ương, cương ít mà xìu nhiều" là giáo điều làm tay sai NGOẠI BANG trở thành truyền thống NGOAN-BẠI của đảng thái thú Vẹm từ ngày thành lập đảng 2-3-1930 tới nay vẫn không hề lay chuyển.
Hoa Kỳ biết sự bí mật mối" quan hệ hữu cơ" giữa quan thầy Bắc Kinh và thái thú Vẹm cộng rất bền chặt mà sự ký kết ngầm (bí mật giữa Hà Nội-Bắc Kinh) từ năm 2009 đưa tới việc Trung Cộng ngang nhiên coi vùng lãnh hải Việt Nam là thuộc chủ quyền Trung Cộng, cho nên thái thú Vẹm" ngoảnh mặt làm ngơ" trước cảnh ngư dân Việt Nam bị “ hải quân tặc" Trung Cộng giết, cướp, bắt bớ đòi tiền chuộc vì Vẹm Cộng đã bán và dâng biển cho Tàu rồi.
Theo tin tức các cơ quan truyền thông Tây Phương qua sự rò rỉ tin từ các cơ sở ngoại giao Vẹm cho biết là công ty quốc doanh Vẹm PETRO-VIETNAM đã âm thầm ký kết với Trung Cộng, cho phép bọn lưu manh bành trướng Bắc Kinh được trọn quyền khai thác dầu khí ngay trong vùng biển do Việt Nam chủ quyền mà tổ tiên đã đổ máu để giữ gìn. Đã bí mật dâng biển mà còn lợi dụng tình hình căng thẳng do Vẹm ký kết với Trung Cộng gây ra để thu tiền" bảo vệ tổ quốc" từng" hộ" dân, trong khi" ngư dân liều mạng bám biển để sống, hải quân nhân dân bám bờ và giữ an ninh cho Tàu khai thác, nhà nước bám dân để thu tiền".
Sự kiện nầy là áp dụng bài học cũ của Hồ Chí Minh: vừa ký kết hiệp ước sơ bộ 3-6-1946 mời Pháp qua cai trị lần thứ hai và khi Pháp đổ quân qua Việt Nam thì cũng chính Hồ Chí Minh kêu gọi" toàn quốc kháng chiến, đánh Tây giành độc lập", tức là Vẹm cộng có truyền thống vừa bán nước vừa hô hào yêu nước, thật là gian manh.
Đại công ty dầu khí Exxon Mobil cũng có tầm hoạt động tại Hoa Lục và can dự một phần kinh doanh qua những nhà máy lọc dầu ở vùng phía nam các nước Á Châu, cho nên ông Rex Tilleron nắm vững tình hình hơn ai hết, ông thừa biết là có sự hiện diện một phần nhỏ của các dầu khí do công ty quốc doanh Trung Cộng làm chủ và kiểm soát tại một số nước ở phía nam Á Châu mà trong số nầy có Việt Nam là quốc gia có vùng lãnh hải rộng lại ngầm bật đèn xanh cho Trung Cộng khai thác trữ lượng dầu lên tới 11 tỷ thùng và 190 ngàn thước khối khí đốt (theo nguồn tin từ the United States Energy Information Administration).
Theo yêu cầu của ông Rex Tilleron, một phát ngôn viên, đại diện của hãng Exxon Mobil ở Singapore đã điện thoại cho bộ ngoại giao Việt Nam về việc công ty Trung Cộng khai thác dầu khí ở vùng biển Việt Nam, nhưng thái thú Vẹm đã" tịnh khẩu" vì đã dâng biển cho Tàu rồi.
Những vụ dàn khoan Trung Cộng kéo vô biển Việt Nam khai thác công khai là do thái thú Vẹm ký kết với quan thầy, gây phẫn nộ người dân trong nước và hải ngoại, tuy nhiên thái thú Vẹm vẫn lễ độ hay phản ứng rất là" tế nhị" trong tình hữu nghị, nay lòi ra mà Vẹm cộng đã ký kết dâng hiến vùng biển cho Trung Cộng, nối tiếp theo công hàm ngày 14-9-1958 của" tưởng thú" Phạm Văn Đồng, tức là" dù sông có cạn, núi có mòn, song truyền thống bán nước của đảng cộng sản Vẹm là không bao giờ thay đổi"
Ông tân bộ trưởng ngoại giao Rex Tilleron cho là dưới chính phủ Donald Trump, ủng hộ đồng minh trong vùng, tăng cường an ninh tối đa để bảo vệ quyền lợi và lãnh hải. Ông sẽ thương thuyết với các nước Á Châu sau nầy để tiến hành giải pháp. Chuyện nầy càng làm cho Bắc Kinh rung động và chư hầu thái thú Vẹm hoang mang là rồi đây thiên triều lâm vào" tình huống cực kỳ khó khăn" thì chế độ thái thú như là" ánh đèn sắp tắt trước cơn cuồng phong Donald Trump".
Ông Rex Tilleron nhấn mạnh là Úc và Nhựt là hai đồng minh thân cận nhứt của Hoa Kỳ. Vẫn lề thói cũ, Trung Cộng hù Úc là việc theo Mỹ làm thiệt hại quan hệ song phương. Mặc dù chính phủ Donald Trump chưa chính thức làm việc, nhưng các bộ trưởng đã chuẩn bị kế hoạch hành động từ trong ra ngoài: nội tình nước Mỹ là xây bức tường ngăn di dân lậu, tội phạm, khủng bố. Tìm giải phải bỏ Obamacare quá tai hại cho dân chúng, màu mè mang tên Obama, một phong cách như các lãnh tụ cộng sản là đặt tên mình vô một chính sách của chính phủ. Bộ trưởng tư pháp Jeff Session quyết định vật bà Hillary và những kẻ quan hệ và đối ngoại, bộ trưởng ngoại giao Rex Tilleron sẵn sàng dập tắt, ngăn chận bành trướng Bắc Kinh xâm lấn biển quốc tế và xây hải đảo lậu, biến thành căn cứ quân sự đe dọa trong vùng và giao thương hàng hải khu vực. Hoa Kỳ liên kết các đồng minh mạnh ở vùng biển: Nga, Nhựt, Nam Hàn, Đài Loan và Úc và trong tương lai sẽ có cả Nam Dương, Mã Lai, Tân Gia Ba…tạo thành một vòng kiêm cô vây bủa Bắc Kinh về mặt biển và nội địa là gia tăng thuế nhập cảng 45% từ các mặt hàng" made in China", áp dụng biện pháp thuế để khuyến khích các công ty Mỹ quay về và nay hiện tượng trái ngược là các công ty Hoa Lục tháo chạy qua Mỹ, mới đây công ty bán hàng online Alibaba đã chuẩn bị" qui mã" khi người thành lập là Jack Ma gặp Donald Trump, hứa hẹn dân Mỹ có 1 triệu công ty con, làm mất nhiều triệu việc làm của Trung Cộng.
Mặc dù Donald Trump không bao thầu an ninh, cảnh sát như các tiền nhiệm, nhưng Mỹ không bỏ những vùng chiến lược và kinh tế như vùng biển tranh chấp ở Á Châu hiện nay. Những bài báo của đám khuynh tả gốc Việt hay" cuồng Dân Chủ" gốc Việt đã bị vở mặt, vì trước đây trong lúc vận động tranh cử, chúng viết báo ủng hộ bà Hillary và cho là Donald Trump sẽ giao Á Châu cho Trung Cộng. Nay chính phủ Donald Trump không nhường cái gì cho Tàu mà còn hành động chống bọn tàn dư cộng sản trên hành tinh nầy. Những bài báo cho là Donald Trump giao Á Châu cho Trung Cộng là lối tuyên truyền láo, y như Vẹm, những kẻ nào" bình loạn" theo" định hướng xã hội chủ nghĩa" chắc là bị người ta ỉa vô mặt và trổ C…vô mặt./.
Tân tổng thống Donald Trump đề cử ông Rex Tilleron làm bộ trưởng ngoại giao cho là: Trung Cộng bị từ chối ra vào các vùng biển tranh chấp, tức là những hòn đảo nhân tạo mà Bắc Kinh xây dựng với cát do chư hầu Vẹm cộng cung cấp, nay trở thành công dã tràng.
Thái độ tích cực phản bác Trung Cộng của tân tổng thống Donald Trump qua những từ ngữ đã làm cho Bắc Kinh vừa lo vừa giận. Ông tân bộ trưởng ngoại giao Rex Tilleron đề nghị các đồng minh thân cận trước đây, cùng nhau đoàn kết để hưởng ứng chính sách mới của chính phủ Donald Trump. Ông Rex nói là:" chúng ta đang gởi cho nhà nước Trung Cộng một thông điệp rõ ràng: thứ nhứt hãy ngưng ngay tức khắc việc tiến hành xây những thêm đảo nhân tạo và thứ hai là Bắc Kinh không được tới các hòn đảo mà họ đã xây trái phép trước đây". Chắc chắn là ông Rex Tilleron là bộ trưởng ngoại giao vì ngày thứ tư 10-1-2017 đã được thông qua quốc hội.
Ông Rex Tilleron là cựu giám đốc điều hành đại công ty xăng dầu Exxon Mobi cho là Trung Cộng xây dựng những hòn đảo trong vùng hải phận quốc tế và cũng là vùng tranh chấp của một số nước lân bang, là thái độ khiêu khích, trái phép. Trung Cộng xây đảo trên vùng cạn và bãi san hô, trang bị thành căn cứ quân sự, trường hợp tương tự như Nga chiếm vùng Crimea từ Ukrain. Tuy nhiên Nga Chiếm Crimea chỉ làm thiệt hại nước Ukrain, nhưng Trung Cộng xây dựng đảo ở vùng biển quốc tế, đang tranh chấp với nhiều nước trong khu vực là vấn đề rất nghiêm trọng, quan hệ quyền lợi của các nước Á Châu và cả Hoa Kỳ.
Ông Rex Tilleron cho là việc Trung Cộng ngang ngược xây dựng căn cứ quân sự bất hợp pháp từ vùng biển quốc tế là đe dọa toàn diện về kinh tế thế giới, Trung Cộng tiến tới chuyện kiểm soát luôn những vùng biển huyết mạch mà hàng năm số lượng hàng hóa là từ 5 tới 6,77 ngàn tỷ Mỹ Kim ($USD 5 trillion tới 6,77 trillion) là cửa ngỏ giao thương, xuất nhập cảng các nước Á Châu, bao gồm cả nước Úc. Đây là lề thói" cường hải đạo tặc" như lũ:" cường sơn đạo tặc" nhan nhãn trong lịch sử Trung Hoa và nay Hán tộc áp dụng trong sách lược bành trướng lãnh thổ.
Đây là tín hiệu báo cho thế giới và cả nhà cầm quyền Bắc Kinh về chính sách cứng rắn của tân tổng thống Donald Trump sau khi tuyên thệ ngày 20-1-2017 trong việc ngăn chận Bắc Kinh bành trướng lãnh hải qua việc xây dựng các hải đảo nhân tạo mà những chiến lược gia Mỹ quan ngại là nếu Hoa Kỳ không có thái độ quyết liệt thì năm 2030 vùng biển nầy đương nhiên trở thành lãnh hải của Trung Cộng là nguy cơ làm thiệt hại kinh tế Hoa Kỳ trong tương lai không xa, tuy nhiên chính quyền Obama thì" mồm to mép giải" chỉ phản ứng bằng ngoại giao mà không làm gì, khiến Trung Cộng càng ngày càng lộng hành ở vùng biển Á châu.
Nước lên tiếng mạnh là Phi, thành công trong việc đưa ra tòa án quốc tế và phán quyết việc Trung Cộng xây dựng các hòn đảo trái phép là bất hợp pháp, vi phạm luật quốc tế; còn Việt Nam thì vẫn giữ tình" hữu nghị, hữu ngợm đời đời bền vững như răng với môi" mà thực chất là" như tôi tớ với chủ" thi hành chiếu chỉ" 16 chữ vàng và 4 tốt" nên u ù khạc khạc phản ứng" nửa nạc nửa mỡ, dỡ dỡ ươn ương, cương ít mà xìu nhiều" là giáo điều làm tay sai NGOẠI BANG trở thành truyền thống NGOAN-BẠI của đảng thái thú Vẹm từ ngày thành lập đảng 2-3-1930 tới nay vẫn không hề lay chuyển.
Hoa Kỳ biết sự bí mật mối" quan hệ hữu cơ" giữa quan thầy Bắc Kinh và thái thú Vẹm cộng rất bền chặt mà sự ký kết ngầm (bí mật giữa Hà Nội-Bắc Kinh) từ năm 2009 đưa tới việc Trung Cộng ngang nhiên coi vùng lãnh hải Việt Nam là thuộc chủ quyền Trung Cộng, cho nên thái thú Vẹm" ngoảnh mặt làm ngơ" trước cảnh ngư dân Việt Nam bị “ hải quân tặc" Trung Cộng giết, cướp, bắt bớ đòi tiền chuộc vì Vẹm Cộng đã bán và dâng biển cho Tàu rồi.
Theo tin tức các cơ quan truyền thông Tây Phương qua sự rò rỉ tin từ các cơ sở ngoại giao Vẹm cho biết là công ty quốc doanh Vẹm PETRO-VIETNAM đã âm thầm ký kết với Trung Cộng, cho phép bọn lưu manh bành trướng Bắc Kinh được trọn quyền khai thác dầu khí ngay trong vùng biển do Việt Nam chủ quyền mà tổ tiên đã đổ máu để giữ gìn. Đã bí mật dâng biển mà còn lợi dụng tình hình căng thẳng do Vẹm ký kết với Trung Cộng gây ra để thu tiền" bảo vệ tổ quốc" từng" hộ" dân, trong khi" ngư dân liều mạng bám biển để sống, hải quân nhân dân bám bờ và giữ an ninh cho Tàu khai thác, nhà nước bám dân để thu tiền".
Sự kiện nầy là áp dụng bài học cũ của Hồ Chí Minh: vừa ký kết hiệp ước sơ bộ 3-6-1946 mời Pháp qua cai trị lần thứ hai và khi Pháp đổ quân qua Việt Nam thì cũng chính Hồ Chí Minh kêu gọi" toàn quốc kháng chiến, đánh Tây giành độc lập", tức là Vẹm cộng có truyền thống vừa bán nước vừa hô hào yêu nước, thật là gian manh.
Đại công ty dầu khí Exxon Mobil cũng có tầm hoạt động tại Hoa Lục và can dự một phần kinh doanh qua những nhà máy lọc dầu ở vùng phía nam các nước Á Châu, cho nên ông Rex Tilleron nắm vững tình hình hơn ai hết, ông thừa biết là có sự hiện diện một phần nhỏ của các dầu khí do công ty quốc doanh Trung Cộng làm chủ và kiểm soát tại một số nước ở phía nam Á Châu mà trong số nầy có Việt Nam là quốc gia có vùng lãnh hải rộng lại ngầm bật đèn xanh cho Trung Cộng khai thác trữ lượng dầu lên tới 11 tỷ thùng và 190 ngàn thước khối khí đốt (theo nguồn tin từ the United States Energy Information Administration).
Theo yêu cầu của ông Rex Tilleron, một phát ngôn viên, đại diện của hãng Exxon Mobil ở Singapore đã điện thoại cho bộ ngoại giao Việt Nam về việc công ty Trung Cộng khai thác dầu khí ở vùng biển Việt Nam, nhưng thái thú Vẹm đã" tịnh khẩu" vì đã dâng biển cho Tàu rồi.
Những vụ dàn khoan Trung Cộng kéo vô biển Việt Nam khai thác công khai là do thái thú Vẹm ký kết với quan thầy, gây phẫn nộ người dân trong nước và hải ngoại, tuy nhiên thái thú Vẹm vẫn lễ độ hay phản ứng rất là" tế nhị" trong tình hữu nghị, nay lòi ra mà Vẹm cộng đã ký kết dâng hiến vùng biển cho Trung Cộng, nối tiếp theo công hàm ngày 14-9-1958 của" tưởng thú" Phạm Văn Đồng, tức là" dù sông có cạn, núi có mòn, song truyền thống bán nước của đảng cộng sản Vẹm là không bao giờ thay đổi"
Ông tân bộ trưởng ngoại giao Rex Tilleron cho là dưới chính phủ Donald Trump, ủng hộ đồng minh trong vùng, tăng cường an ninh tối đa để bảo vệ quyền lợi và lãnh hải. Ông sẽ thương thuyết với các nước Á Châu sau nầy để tiến hành giải pháp. Chuyện nầy càng làm cho Bắc Kinh rung động và chư hầu thái thú Vẹm hoang mang là rồi đây thiên triều lâm vào" tình huống cực kỳ khó khăn" thì chế độ thái thú như là" ánh đèn sắp tắt trước cơn cuồng phong Donald Trump".
Ông Rex Tilleron nhấn mạnh là Úc và Nhựt là hai đồng minh thân cận nhứt của Hoa Kỳ. Vẫn lề thói cũ, Trung Cộng hù Úc là việc theo Mỹ làm thiệt hại quan hệ song phương. Mặc dù chính phủ Donald Trump chưa chính thức làm việc, nhưng các bộ trưởng đã chuẩn bị kế hoạch hành động từ trong ra ngoài: nội tình nước Mỹ là xây bức tường ngăn di dân lậu, tội phạm, khủng bố. Tìm giải phải bỏ Obamacare quá tai hại cho dân chúng, màu mè mang tên Obama, một phong cách như các lãnh tụ cộng sản là đặt tên mình vô một chính sách của chính phủ. Bộ trưởng tư pháp Jeff Session quyết định vật bà Hillary và những kẻ quan hệ và đối ngoại, bộ trưởng ngoại giao Rex Tilleron sẵn sàng dập tắt, ngăn chận bành trướng Bắc Kinh xâm lấn biển quốc tế và xây hải đảo lậu, biến thành căn cứ quân sự đe dọa trong vùng và giao thương hàng hải khu vực. Hoa Kỳ liên kết các đồng minh mạnh ở vùng biển: Nga, Nhựt, Nam Hàn, Đài Loan và Úc và trong tương lai sẽ có cả Nam Dương, Mã Lai, Tân Gia Ba…tạo thành một vòng kiêm cô vây bủa Bắc Kinh về mặt biển và nội địa là gia tăng thuế nhập cảng 45% từ các mặt hàng" made in China", áp dụng biện pháp thuế để khuyến khích các công ty Mỹ quay về và nay hiện tượng trái ngược là các công ty Hoa Lục tháo chạy qua Mỹ, mới đây công ty bán hàng online Alibaba đã chuẩn bị" qui mã" khi người thành lập là Jack Ma gặp Donald Trump, hứa hẹn dân Mỹ có 1 triệu công ty con, làm mất nhiều triệu việc làm của Trung Cộng.
Mặc dù Donald Trump không bao thầu an ninh, cảnh sát như các tiền nhiệm, nhưng Mỹ không bỏ những vùng chiến lược và kinh tế như vùng biển tranh chấp ở Á Châu hiện nay. Những bài báo của đám khuynh tả gốc Việt hay" cuồng Dân Chủ" gốc Việt đã bị vở mặt, vì trước đây trong lúc vận động tranh cử, chúng viết báo ủng hộ bà Hillary và cho là Donald Trump sẽ giao Á Châu cho Trung Cộng. Nay chính phủ Donald Trump không nhường cái gì cho Tàu mà còn hành động chống bọn tàn dư cộng sản trên hành tinh nầy. Những bài báo cho là Donald Trump giao Á Châu cho Trung Cộng là lối tuyên truyền láo, y như Vẹm, những kẻ nào" bình loạn" theo" định hướng xã hội chủ nghĩa" chắc là bị người ta ỉa vô mặt và trổ C…vô mặt./.
TRƯƠNG MINH HÒA
Ngày 13.01.2017
Ngày 13.01.2017
PHỤ ĐÍNH
*Trích một phần trong quyển sách thứ 5" A HUMBLE VIETNAMESE WOMAN" của Trương Minh Hòa, xuất bản ngày 12-9-2015 tại New York, do nhà xuất bản quốc tế SBPRA, được White House chú ý, làm sách giáo khoa (Textbook) do tổ chức Uloop quảng bá 1,500 trường đại học Hoa Kỳ, bán tại hầu hết các công ty lớn, quốc tế như Amazon, Barnes & Noble và nay bán ở cả hệ thống siêu thị Walmart.
Phần trích dưới đây chỉ là phần nhỏ, ngoài ra còn có những vấn đề như Khổng Tử (khuyến khích ăn thịt người), công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng…vì phạm vi bài viết nầy, tác giả không thể nói hết.những tác phẩm chống Vẹm, Trung Cộng nầy là chúng minh: những kẻ nào chụp mũ, đánh phá Trương Minh Hòa như: Chính Cống Vẹm, mauthan 68, ba căn cọt, ly hương (vẹm tân Úc châu)...là những cơ quan tuyên truyền" xanh vỏ đỏ lòng" cho nên bất cứ nơi nào phổ biến, chứa chấp chúng, là đồng chí với nhau.
Phần trích dưới đây chỉ là phần nhỏ, ngoài ra còn có những vấn đề như Khổng Tử (khuyến khích ăn thịt người), công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng…vì phạm vi bài viết nầy, tác giả không thể nói hết.những tác phẩm chống Vẹm, Trung Cộng nầy là chúng minh: những kẻ nào chụp mũ, đánh phá Trương Minh Hòa như: Chính Cống Vẹm, mauthan 68, ba căn cọt, ly hương (vẹm tân Úc châu)...là những cơ quan tuyên truyền" xanh vỏ đỏ lòng" cho nên bất cứ nơi nào phổ biến, chứa chấp chúng, là đồng chí với nhau.
“1. The economy: Nowadays, China has become the second largest economic country in the world. Beijing succeeded by cheating Western countries under the trade ties, particularly the trademark “made in China," which has invaded around the world and caused the loss of jobs and companies, since businesses have moved to China’s mainland for cheap labour and also to reduce the cost of the product. Since China joined the free market, the Western countries have lost profits, and people have been suffering difficulties because of joblessness. Beside the product trademarked “made in China," there are plenty of counterfeit products. Actually, electric and household appliances killed the national company. So, China trade ties are more harmful than good to the counterpart’s state.
The economy is the most important weapon of the Chinese Communist’s strategy because they have not allowed other nations to occupy them with an army after the last invasions in Tibet and Sinkiang Guigur in 1950.
However, the economic strategy could be applied successfully in the Western countries. China has used technology, the free market, and the currency of the opponent countries to gain power; they apply an ugly economic pattern, “free market led by Socialism." On the other hand, some things the Communist country has not changed, and they use the trade ties and diplomatic relationships to keep the dictatorial regime, like the lizard changes its skin.
The conspiracy of cheating on trade ties helps the Chinese Communist regime gain more profit from the overseas resources and also affects the political arena.
Most Western countries just care about the short-term profit they make, and most foreign policy belongs to the term of the president or prime minister, but the Communist economic management is quite different from the democratic country, where the leadership changes, but the policy doesn’t. While the freedom government respects private business, China does not, so most businesses are held by the government’s hand or the companies are controlled inside by the Communist member.
Certainly, the Beijing regime has the largest fund, which is contributed to by one hundred and thirty-five billion people, so China can buy any natural resources overseas, like land, companies, and the stock market with high prices; they don’t mind about lost profit, but aim at a long-term target. Most private company owners do love profit, and they would sell the asset with the high price. Catching up on the mind of the democratic manner, China could use its economic strength and effects for political purposes, even though Beijing would interfere in the domestic political arena of some countries. From many decades, since the Chinese Communist regime joined the world community, they often have used economic power as a potential weapon to threaten their relationships with nations by the so-called damage control of diplomacy and trade, if China feels it is fazed.
The clear example is the case of the Dalai Lama, the spiritually religious leader of Tibet. China often intimidates the country and grants the entry visa and threatens the national leaders like the US president and the Australian prime minister if they welcome the Dalai Lama. There’s the case of the South Africa government, which was accused by the prominent Anglican bishop Desmond Mpilo Tutu when President Jacob Zuma refused to give the entry visa to the Dalai Lama for the Fourteenth Nobel Prize reunion summit on October 2014, which was also the twenty-fifth anniversary of when the Tibet leader won the Nobel Peace Prize in 1989.
Confucius’s thoughts endorse the sovereign; it can’t be concerned with peace, but on November 17, 2010, the Beijing government raised the Confucius Peace Prize that competes with the Nobel Peace Prize. Therefore, the Chinese Communist regime shows themselves as the farce, since the title of Confucius is a symbol of something that failed and collapsed badly when the Chinese dictatorial regime used its thoughts as the basic theory for the aggressive policy of the Han ethnic throughout a thousand years of history.
The Confucius Peace Prize was proposed by a business person, Liu Zhiquin, who was endorsed by the regime, and the prize was valued about USD $15,000. The prize was boycotted by the winners since the first recipient was Mr. Lien Chan, a politician, formerly Taiwan’s vice president and an essential member of the Chinese Nationalist Party (Kuomintang). He wanted to return the island nation to the mainland, but he did not come to get the award. Next, in 2011, a winner was Vladimir Putin, but he didn’t come, also. In 2012, former Secretary General Mr. Kofi Annan was awarded with Yuan Longping, but Mr. Annan didn’t come to Beijing to receive the funny prize. In 2013, the prize winner was Yi Cheng, and in 2014, a former dictator of Cuba, Fidel Castro, won the prize. In the future, how will a clown in Beijing award the Confucius Peace Prize?
The world watches the Confucius Prize as the fun that creates the laugh and joke, but the Beijing government seems shameless.
The reason for the short life of the product “made in China": Most countries do like their products to gain the customer’s credit, but China doesn’t. The trademark “made in China" meets the criteria for poor quality, nondurable, and surely the world has no trust in the Chinese product; moreover, the products should be feared by the customer because of any contamination, poison, and a terrible hygiene process, where even the pet food can’t be trusted.
However, the grave concern of the Chinese Communist regime is not quality production, but the regime’s existence is the most important thing; they have exchanged the product’s prestige with the regime’s survival. In the historic record, the more the collapse of the dynasty, the more unemployment rate hikes, the harvest is lost, and the government’s corruption causes the end of a dynastic era.
The Chinese regime has an untold policy for the nondurable products that it could retain the regime longer, while the Communist party meets the never-fixed corruption and the people’s hatred, mostly of the lowincome earner and rural resident, but jobs could save the regime.
A product made from China can be replaced manytimes with one that compares with the same one in the Western country. On the other hand, China releases more dioxin than the other countries, including the United States.
The non-durable product made by China harms the world, through pollution in its country, and the disaster can be alerted by the smoke curtain that currently threatens the sky of China. Nowadays, the Chinese in the mainland often wear masks, a new fashion, and some wear them when going overseas for holiday. The pollution causes the wealthy Chinese to run away to the Western countries through the loopholes of immigration law.
Unfortunately, the problem can’t be fixed, if the smoke goes, a hundred million people will be jobless, and the regime will be pulled down, so China faces a dilemma. Moreover, the grave concern is the environment, threatened by missing twenty-eight thousand rivers among fifty thousand from the statistic in the 1990s; it is a serious problem for the mainland, plus the appearance of many cancerous villages that are caused by the economic race and the greedy power of the Beijing government.
2. The military threat: In the Cold War, China and the Soviet Union were the war makers; they endorsed weapons and troops to the Hanoi regime in the Vietnam War. Nowadays, Russian President Vladimir Putin wants to revive the Soviet Union empire by using the war in the Ukraine in 2014. The Kremlin kindles the Russian ethnic groups and raises the illegal referendum under the support of the armed forces and occupies Crimea and some regions of the Ukraine. China is the same; Beijing creates the conflicts in the neighbouring countries in the South Pacific with the disputes on the Spratly archipelago between Brunei, Malaysia, the Philippines, Taiwan, and Vietnam. In the north Pacific, the ownership of Senkaku Island with Japan has become a hot spot in 2014.
3. The psychological warfare: After they took over the mainland in 1949, the Chinese Communist regime prepared the world leadership with China’s title being placed overseas. That is not a new ambition. There’s an anecdote about Emperor Qin Shi Huang (260-210 BC), who sent a special medical team to Japan for the medicine for everlasting life, but the team couldn’t find it, and they feared they’d be killed and stayed there and then founded the Japanese nation. It means Japan is the land of China, which is their consideration, like Taiwan is a rebel province of the mainland. The other story is about Peking man. The Chinese regime wants to prove its land is the human cradle, since the first human being appeared there from 680,000– 780,000 years ago. There are some Chinese archaeologists who have tried to convince the world and prove that the Peking man’s skull was found there. The Chinese are proud of their long history and the name of nation is like the essential hub.
The Chinese Communist regime has invested the title since the nation was founded in 1949, and the Chinese academics and intellectuals, plus some innocent academics of Western states, have placed China’s title into the sea. The Chinese ethnic groups succeeded with the name of China Town in the Western countries and the Luna New Year as names for celebration. However, in reality, China doesn’t have the official status for those.
The China Sea: China doesn’t have ownership of the disputed waters, like the South China Sea could be adjusted to the Southern Pacific, and the water linked between China and Japan could be corrected to the Eastern Pacific. When the lawsuit proceeds between the disputed countries in the international court, China should win the case because their title proves it to the world; likely the properties are linked like a common fence along a path, but the name is a title to its neighbour, so the disputed countries in the Southern and Eastern Pacific will lose the case if the disputed waters’ name remains the China Sea.
The Chinese New Year is incorrect, since not only the Chinese celebrate New Year, but most countries use and have the moon calendar.
China Town: There are some business centers in Western countries with names like China Town, but not only are there Chinese businesses there, but Vietnamese, Indian, Thai, and others as well. It would correct the title if we used Multiple Culture Town, which could please all ethnic groups.
4. The gentleman under the Chinese view: The occupied country is taught that the gentleman behaves under the Chinese view, but it cheats. A well-known courteous behaviour advises the so-called gentleman, “Do not beat a fallen person from the horse’s back," which means when the invasion is defeated, the uprising people do not beat them; let’s give them freedom with the generous heart and the gentleman’s courtesy. Therefore, when the loser has the opportunity, they will come back again.
However, the real gentleman’s view of the Chinese is implicated in the Kung Fu novels of the author Jin Yong, the most well-known writer in Hong Kong. He wrote fifteen masterpieces in the period from 1955 to 1972. The Chinese gentleman has to know how to revenge, and mostly, the Jin Yong stories tell about a loser, who escaped death and hid in the recess of mountain, then tried to learn the martial arts skill, so one day, he could find the old enemy and have revenge. The gentleman could pass the revenge responsibility to his descendants, if they had not done it yet. The Chinese gentlemen in Beijing learned enough of the “economic and technologic Kung Fu" from their enemies, the United States and Europe. Over the passage of time, the Chinese have been disgraced by the Western countries in the colonial era, and now the revenge time has come.
Nowadays, the Chinese Communist regime is trying to expand Confucianism and the Chinese language. In 2004, the Confucius Institutes were founded by China’s funding; there are about three hundred located worldwide and still more are coming.
However, Canadian teachers urge universities to shut the cultural campus funded by the Chinese government, the same is true in Stockholm, the largest city of the Swedish University, and in Chicago, Illinois, where the Pennsylvania University closed the
Confucius Institute.
5. The espionage battle: the Chinese Communist regime aims to have an overseas espionage network, and certainly, they spend a lot of money for its mission. In Australia, on April 21, 2014, The Sydney Morning Herald published an article, “Chinese Spies at Sydney University," where the Chinese student had become the informer for the regime and also had active propaganda from the Communists that opposed the democratic valuation.
On June 20, 2005, a Chinese high-ranking official, Mr. Chen Yonglin, who claimed refugee status in Australia, revealed the Chinese Communist regime had deployed a network with one thousand spies operating in the country. The United States warned about the Chinese spy network, including the cyberunits set up by the People’s Liberation Army.
The immigration law of the democratic country is targeted for loopholes, and the Chinese from the mainland migrate easily, using categories such as family reunions (the most common is marriage), business, skills, and others. The Western governments should know that most Chinese allowed for immigration are linked with the regime; it means the Communists invade into the enemy lands by its open-door policy, and the immigrants turn into the domestic enemy, which is the extreme danger that is faced. Like the immigration policy of Western countries that are open and provide available opportunities for extreme Muslim elements to invade, now the threats are being faced, and the domestic enemy causes more danger than those from the outside. “
The economy is the most important weapon of the Chinese Communist’s strategy because they have not allowed other nations to occupy them with an army after the last invasions in Tibet and Sinkiang Guigur in 1950.
However, the economic strategy could be applied successfully in the Western countries. China has used technology, the free market, and the currency of the opponent countries to gain power; they apply an ugly economic pattern, “free market led by Socialism." On the other hand, some things the Communist country has not changed, and they use the trade ties and diplomatic relationships to keep the dictatorial regime, like the lizard changes its skin.
The conspiracy of cheating on trade ties helps the Chinese Communist regime gain more profit from the overseas resources and also affects the political arena.
Most Western countries just care about the short-term profit they make, and most foreign policy belongs to the term of the president or prime minister, but the Communist economic management is quite different from the democratic country, where the leadership changes, but the policy doesn’t. While the freedom government respects private business, China does not, so most businesses are held by the government’s hand or the companies are controlled inside by the Communist member.
Certainly, the Beijing regime has the largest fund, which is contributed to by one hundred and thirty-five billion people, so China can buy any natural resources overseas, like land, companies, and the stock market with high prices; they don’t mind about lost profit, but aim at a long-term target. Most private company owners do love profit, and they would sell the asset with the high price. Catching up on the mind of the democratic manner, China could use its economic strength and effects for political purposes, even though Beijing would interfere in the domestic political arena of some countries. From many decades, since the Chinese Communist regime joined the world community, they often have used economic power as a potential weapon to threaten their relationships with nations by the so-called damage control of diplomacy and trade, if China feels it is fazed.
The clear example is the case of the Dalai Lama, the spiritually religious leader of Tibet. China often intimidates the country and grants the entry visa and threatens the national leaders like the US president and the Australian prime minister if they welcome the Dalai Lama. There’s the case of the South Africa government, which was accused by the prominent Anglican bishop Desmond Mpilo Tutu when President Jacob Zuma refused to give the entry visa to the Dalai Lama for the Fourteenth Nobel Prize reunion summit on October 2014, which was also the twenty-fifth anniversary of when the Tibet leader won the Nobel Peace Prize in 1989.
Confucius’s thoughts endorse the sovereign; it can’t be concerned with peace, but on November 17, 2010, the Beijing government raised the Confucius Peace Prize that competes with the Nobel Peace Prize. Therefore, the Chinese Communist regime shows themselves as the farce, since the title of Confucius is a symbol of something that failed and collapsed badly when the Chinese dictatorial regime used its thoughts as the basic theory for the aggressive policy of the Han ethnic throughout a thousand years of history.
The Confucius Peace Prize was proposed by a business person, Liu Zhiquin, who was endorsed by the regime, and the prize was valued about USD $15,000. The prize was boycotted by the winners since the first recipient was Mr. Lien Chan, a politician, formerly Taiwan’s vice president and an essential member of the Chinese Nationalist Party (Kuomintang). He wanted to return the island nation to the mainland, but he did not come to get the award. Next, in 2011, a winner was Vladimir Putin, but he didn’t come, also. In 2012, former Secretary General Mr. Kofi Annan was awarded with Yuan Longping, but Mr. Annan didn’t come to Beijing to receive the funny prize. In 2013, the prize winner was Yi Cheng, and in 2014, a former dictator of Cuba, Fidel Castro, won the prize. In the future, how will a clown in Beijing award the Confucius Peace Prize?
The world watches the Confucius Prize as the fun that creates the laugh and joke, but the Beijing government seems shameless.
The reason for the short life of the product “made in China": Most countries do like their products to gain the customer’s credit, but China doesn’t. The trademark “made in China" meets the criteria for poor quality, nondurable, and surely the world has no trust in the Chinese product; moreover, the products should be feared by the customer because of any contamination, poison, and a terrible hygiene process, where even the pet food can’t be trusted.
However, the grave concern of the Chinese Communist regime is not quality production, but the regime’s existence is the most important thing; they have exchanged the product’s prestige with the regime’s survival. In the historic record, the more the collapse of the dynasty, the more unemployment rate hikes, the harvest is lost, and the government’s corruption causes the end of a dynastic era.
The Chinese regime has an untold policy for the nondurable products that it could retain the regime longer, while the Communist party meets the never-fixed corruption and the people’s hatred, mostly of the lowincome earner and rural resident, but jobs could save the regime.
A product made from China can be replaced manytimes with one that compares with the same one in the Western country. On the other hand, China releases more dioxin than the other countries, including the United States.
The non-durable product made by China harms the world, through pollution in its country, and the disaster can be alerted by the smoke curtain that currently threatens the sky of China. Nowadays, the Chinese in the mainland often wear masks, a new fashion, and some wear them when going overseas for holiday. The pollution causes the wealthy Chinese to run away to the Western countries through the loopholes of immigration law.
Unfortunately, the problem can’t be fixed, if the smoke goes, a hundred million people will be jobless, and the regime will be pulled down, so China faces a dilemma. Moreover, the grave concern is the environment, threatened by missing twenty-eight thousand rivers among fifty thousand from the statistic in the 1990s; it is a serious problem for the mainland, plus the appearance of many cancerous villages that are caused by the economic race and the greedy power of the Beijing government.
2. The military threat: In the Cold War, China and the Soviet Union were the war makers; they endorsed weapons and troops to the Hanoi regime in the Vietnam War. Nowadays, Russian President Vladimir Putin wants to revive the Soviet Union empire by using the war in the Ukraine in 2014. The Kremlin kindles the Russian ethnic groups and raises the illegal referendum under the support of the armed forces and occupies Crimea and some regions of the Ukraine. China is the same; Beijing creates the conflicts in the neighbouring countries in the South Pacific with the disputes on the Spratly archipelago between Brunei, Malaysia, the Philippines, Taiwan, and Vietnam. In the north Pacific, the ownership of Senkaku Island with Japan has become a hot spot in 2014.
3. The psychological warfare: After they took over the mainland in 1949, the Chinese Communist regime prepared the world leadership with China’s title being placed overseas. That is not a new ambition. There’s an anecdote about Emperor Qin Shi Huang (260-210 BC), who sent a special medical team to Japan for the medicine for everlasting life, but the team couldn’t find it, and they feared they’d be killed and stayed there and then founded the Japanese nation. It means Japan is the land of China, which is their consideration, like Taiwan is a rebel province of the mainland. The other story is about Peking man. The Chinese regime wants to prove its land is the human cradle, since the first human being appeared there from 680,000– 780,000 years ago. There are some Chinese archaeologists who have tried to convince the world and prove that the Peking man’s skull was found there. The Chinese are proud of their long history and the name of nation is like the essential hub.
The Chinese Communist regime has invested the title since the nation was founded in 1949, and the Chinese academics and intellectuals, plus some innocent academics of Western states, have placed China’s title into the sea. The Chinese ethnic groups succeeded with the name of China Town in the Western countries and the Luna New Year as names for celebration. However, in reality, China doesn’t have the official status for those.
The China Sea: China doesn’t have ownership of the disputed waters, like the South China Sea could be adjusted to the Southern Pacific, and the water linked between China and Japan could be corrected to the Eastern Pacific. When the lawsuit proceeds between the disputed countries in the international court, China should win the case because their title proves it to the world; likely the properties are linked like a common fence along a path, but the name is a title to its neighbour, so the disputed countries in the Southern and Eastern Pacific will lose the case if the disputed waters’ name remains the China Sea.
The Chinese New Year is incorrect, since not only the Chinese celebrate New Year, but most countries use and have the moon calendar.
China Town: There are some business centers in Western countries with names like China Town, but not only are there Chinese businesses there, but Vietnamese, Indian, Thai, and others as well. It would correct the title if we used Multiple Culture Town, which could please all ethnic groups.
4. The gentleman under the Chinese view: The occupied country is taught that the gentleman behaves under the Chinese view, but it cheats. A well-known courteous behaviour advises the so-called gentleman, “Do not beat a fallen person from the horse’s back," which means when the invasion is defeated, the uprising people do not beat them; let’s give them freedom with the generous heart and the gentleman’s courtesy. Therefore, when the loser has the opportunity, they will come back again.
However, the real gentleman’s view of the Chinese is implicated in the Kung Fu novels of the author Jin Yong, the most well-known writer in Hong Kong. He wrote fifteen masterpieces in the period from 1955 to 1972. The Chinese gentleman has to know how to revenge, and mostly, the Jin Yong stories tell about a loser, who escaped death and hid in the recess of mountain, then tried to learn the martial arts skill, so one day, he could find the old enemy and have revenge. The gentleman could pass the revenge responsibility to his descendants, if they had not done it yet. The Chinese gentlemen in Beijing learned enough of the “economic and technologic Kung Fu" from their enemies, the United States and Europe. Over the passage of time, the Chinese have been disgraced by the Western countries in the colonial era, and now the revenge time has come.
Nowadays, the Chinese Communist regime is trying to expand Confucianism and the Chinese language. In 2004, the Confucius Institutes were founded by China’s funding; there are about three hundred located worldwide and still more are coming.
However, Canadian teachers urge universities to shut the cultural campus funded by the Chinese government, the same is true in Stockholm, the largest city of the Swedish University, and in Chicago, Illinois, where the Pennsylvania University closed the
Confucius Institute.
5. The espionage battle: the Chinese Communist regime aims to have an overseas espionage network, and certainly, they spend a lot of money for its mission. In Australia, on April 21, 2014, The Sydney Morning Herald published an article, “Chinese Spies at Sydney University," where the Chinese student had become the informer for the regime and also had active propaganda from the Communists that opposed the democratic valuation.
On June 20, 2005, a Chinese high-ranking official, Mr. Chen Yonglin, who claimed refugee status in Australia, revealed the Chinese Communist regime had deployed a network with one thousand spies operating in the country. The United States warned about the Chinese spy network, including the cyberunits set up by the People’s Liberation Army.
The immigration law of the democratic country is targeted for loopholes, and the Chinese from the mainland migrate easily, using categories such as family reunions (the most common is marriage), business, skills, and others. The Western governments should know that most Chinese allowed for immigration are linked with the regime; it means the Communists invade into the enemy lands by its open-door policy, and the immigrants turn into the domestic enemy, which is the extreme danger that is faced. Like the immigration policy of Western countries that are open and provide available opportunities for extreme Muslim elements to invade, now the threats are being faced, and the domestic enemy causes more danger than those from the outside. “
Posted by: bebeliem@aol.com
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen