Đại Dương
Toà án Trọng tài Thường trực về Luật Biển (Permanent Court of
Arbitration, PCA) đã bác bỏ các quan điểm về chủ quyền lịch sử,
quyền chủ quyền và quyền tài phán trên Biển Nam Trung Hoa mà Bắc
Kinh yêu sách và tìm mọi biện pháp xác lập.
Mặc dù thua kiện, nhưng, Bắc Kinh vẫn tiếp tục tận dụng các biện
pháp quân sự, chính trị, kinh tế, ngoại giao, tuyên truyền bất chấp
luật pháp quốc tế nhằm làm giảm nhẹ tác hại từ Phán quyết của Toà
PCA. Đồng thời, chứng minh tinh thần dân tộc Đại Hán không chịu
thua trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Xue Li thuộc Viện Khoa học Xã hội của Trung Quốc, và Tiến sĩ Xu
Yanzhuo tốt nghiệp Đại học Durham ở Anh Quốc đã viết bài dài hơn
5,000 chữ trên Tờ Diplomat trong chiến dịch tuyên truyền quốc tế.
Đầu tiên, họ đưa Tổng thống Barack Obama lên tận 9 tầng mây “nhà
lãnh đạo hoà bình, thực hiện quyền lực ngoại giao thông minh, thúc
đẩy thế giới không có vũ khí nguyên tử, rút quân khỏi Iraq, nhanh
chóng giảm quân tại A Phú Hãn, tái tham chiến ở Libya và Syria, ký
thoả ước hạt nhân với Iran, tái lập bang giao với Cuba”.
Thực
tế, Tổng thống Vladimir Putin tiết lộ đã chuẩn bị sử dụng bom
nguyên tử nếu NATO can thiệp vào Bán đảo Crimea, Bắc Triều nay doạ
mai nạt sẽ thiêu rụi Hán Thành và tấn công Nhật Bản, Hoa Kỳ bằng
bom nguyên tử. Nội chiến Iraq bùng nổ do sự rút quân vội vả, thiếu cân
nhắc nên bây giờ Mỹ phải
trở lại bằng Không-kích và 5,000 lính bộ chiến. Obama phải để lại
10,000 ở A Phú Hãn sau khi rời Toà Bạch Ốc. Libya tiếp tục loạn lạc. Nội
chiến Syria trở thành cuộc chiến uỷ nhiệm mà Nga và Iran đang trên cơ
làm bùng nổ làn sóng tị nạn ồ ạt khiến Liên Âu điên
đầu. Hành động khủng bố lan tràn khắp toàn cầu. Iran vừa nhận tiền vừa
tiếp tục phát triển kỹ thuật nguyên tử.
Do đó, dân Mỹ đã xếp Obama đứng chót trong danh sách các vị tổng
thống Hoa Kỳ sau Đệ nhị Thế chiến.
Tuy giả vờ khen mà họ vẫn chê “Obama phán đoán sai trong chính sách
Biển Đông: (1) Trung Quốc không tìm cách kiểm soát toàn bộ vùng
biển và trục xuất Hoa Kỳ khỏi khu vực. (2) Mỹ ảo tưởng có thể bắt
Trung Quốc làm rõ yêu sách trên Biển Nam Trung Hoa và từ bỏ Đường 9
Đoạn do một loạt nắm đấm”.
Hai học giả đe doạ “Cách tiếp cận này chẳng những làm nhục Trung
Quốc mà còn buộc Bắc Kinh phản công”.
Họ cáo buộc “Mỹ lấy mối đe doạ từ Bình Nhưỡng để tăng cường hợp tác
an ninh Hàn-Mỹ-Nhật và hợp tác an ninh với đồng minh Tân Gia Ba,
Phi Luật Tân, và các đối tác Việt Nam, Mã Lai Á, Indonesia,
Brunei”.
Thực tế, Bắc Kinh sử dụng Bình Nhưỡng như con rối để khuấy động
Biển Đông Trung Hoa, đe doạ lãnh thổ và quyền lợi trên Biển Nam
Trung Hoa buộc các quốc gia duyên hải Đông Nam Á phải cộng tác với
Hoa Kỳ, Nhật Bản nhằm bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền, quyền tài
phán chính đáng của mỗi dân tộc.
Hai học giả Trung Quốc này cáo buộc “Hoa Kỳ đang ngăn cản Trung
Quốc trỗi dậy, tiến hành hoạt động quân sự trong Khu vực Đặc quyền
Kinh tế, EEZ, của các quốc gia khác, lèo lái vấn đề Nam Hải trong
sự kiện Scarborough của Phi Luật Tân năm 2012, và giàn khoan
HD-981vào EEZ của Việt Nam năm 2014, quyết liệt chống Trung Quốc
xây đắp đảo nhân tạo ở Trường Sa”.
Thực tế, Phán quyết của Toà PCA đứng trên nền tảng pháp lý chứ
không phải chiến lược hoặc chính trị trên Biển Đông do Bắc Kinh đã
diễn dịch và áp dụng sai Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển năm
1982 (United Nations Convention on the Law of the Sea, UNCLOS).
Họ viện dẫn Công ước về Biển Khơi (Convention on the High Seas năm
1958, CHS) để bảo vệ quan điểm của Trung Quốc nên dẫn tới lập luận
sai: (1) UNCLOS 1982 đã điều chỉnh CHS. (2) UNCLOS bổ túc “EEZ
không quá 200 hải lý trong khi Bắc Kinh yêu sách hơn 1,000 hải lý.
Điều 58 quy định quyền tự do hàng hải của mọi quốc gia, kể cả hoạt
động phối hợp chiến hạm, hàng không mẫu hạm trong EEZ”. (3) Chỉ có
quyền xây dựng đảo nhân tạo trong EEZ.
Họ biện minh “Trung Quốc không có quá nhiều tham vọng, hoặc tìm
cách kiểm soát toàn bộ Biển Nam Trung Hoa”.
Thực tế, (1) Bản đồ Đường 9 Đoạn được vẽ chiếm 85% Biển Nam Trung
Hoa. (2) Bắc Kinh sử dụng lực lượng bán-quân-sự với các tàu chấp
pháp (tuần duyên hạm lớn nhất thế giới có trang bị vũ khí), và đội
tàu cá đông nhất toàn cầu để kiểm soát vùng nước chưa được pháp lý
quốc tế công nhận.
Hai học giả Trung Quốc viết “Tây Phương tôn trọng danh dự và phẩm
giá trong khi văn hoá Đông Phương nhấn mạnh đến mặt mũi và hài
hoà”.
Thực sự, văn hoá Phương Đông có lý và tình tuỳ theo tầm quan trọng
của vấn đề. Pháp lý thể hiện rõ ràng các nguyên tắc chung trong mối
quan hệ giữa quốc gia và quốc gia, giữa con người và con người. Nếu
xảy ra xung đột cần có cơ quan trọng tài xét xử. Nếu chỉ xét về
tình thì pháp lý bị bỏ cong vì ông nhà giàu hoặc cường quốc sẽ dễ
dàng lấn át, chèn ép người nghèo hoặc nhược tiểu.
Họ lý luận “Mặc dù Biển Nam Trung Hoa chẳng thuộc lợi ích cốt lõi
của Trung Quốc mà làm nhục một thế lực đang lên không phải một siêu
cường khôn ngoan nên làm. Thử tưởng tượng Trung Quốc có 1,000 hoả
tiễn liên lục địa thì hậu quả có thể đi xa hơn”.
Thực tế, (1) từ văn kiện chính thức lẫn phát biểu của các nhà lãnh
đạo cao nhất ở Bắc Kinh đều công khai tuyên bố Biển Nam Trung Hoa
là quyền lợi cốt lõi của Trung Quốc. (2) Có bao giờ trong chiều dài
lịch sử mà Trung Quốc không làm nhục các quốc gia láng giềng yếu
thế hơn? Quân Nhà Minh, Mông Cổ, Nhà Thanh bị tan tác khi xua quân
xâm lược nước Việt Nam. Hạm đội hùng hậu của Trung Hoa đại bại
trước tàu chiến Nhật Bản tại Cửa sông Áp Lục. Nếu không xảy ra Thế
chiến Thứ hai, chưa chắc Trung Quốc đã thoát khỏi thế kỷ ô nhục.
Nhật Bản cai trị Trung Quốc trong Đệ nhị Thế chiến. (3) Liệu Trung
Quốc dám khai chiến khi chỉ có 250 vũ khí nguyên tử so với 7,500
của Mỹ, và 3,000 phi cơ so với 14,000 của Mỹ?
Hai học giả Trung Quốc khuyên Obama dạy dỗ giới nón sắt thận trọng
khi phát biểu hầu tránh điều bất lợi.
Họ vừa cho Obama uống nước đường, vừa lăm le cây gậy nhằm kiếm thêm
cơ hội sơ hở mà đặt cộng đồng quốc tế trước thực tế phủ phàng.
Đại-Dương
Aug 9, 2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen