Chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho hòa bình là ngàn năm đen tối cho các thế hệ sinh tại Việt Nam về sau.
Ronald W. Reagan (1911-2004), vị Tổng Thống 40 1981-1989 của nước
Mỹ không đơn thuần chỉ là một nhà lãnh đạo. Nếu phải chọn một người
để làm biểu tưởng cho sự đấu tranh chống lại chủ nghĩa cộng sản và
cho tự do thì tôi sẽ chọn ông. Khác với các vị Tổng Thống khác, ông
đến với chính trị với một lý tưởng và người dân Mỹ đã bầu chọn ông
để quảng bá lý tưởng đó ra khắp thế giới.
Nếu phải chọn một nhân tố để giải thích sự sụp đổ của chế độ cộng
sản ở Đông Âu thì Ronald W. Reagan là một trong những người đứng
đầu chung với Thủ Tướng Magaret Thatcher của Anh Quốc. Sự cứng rắn
của ông với Đế Chế Ma Quái Liên Xô đã khiến họ phải tự phá sản và
đầu hàng. Chính sách của ông không những đã đem lại sự thịnh vượng
trở lại cho nước Mỹ sau thời kỳ suy thoái mà còn giải phóng và thay
đổi khối Đông Âu khỏi vòng tay cộng sản.
Xin mời các bạn đọc để hiểu vì sao nước Mỹ và lý tưởng tự do lại
chiến thắng trong cuộc Chiến Tranh Lạnh. Tôi xin bắt đầu với một
trong những câu nói vĩ đại nhất của ông.
1. Tự do chưa bao giờ cách xa sự tuyệt chủng hơn một thế hệ. Chúng
ta không thể truyền lại cho con cháu qua dòng máu. Cái cách duy
nhất họ có thể thừa hưởng được sự tự do chúng ta đã hưởng là nếu
chúng ta chiến đấu, che chở và bảo vệ nó và giao lại cho họ với bài
học rằng họ cũng phải làm điều tương tự. Và nếu chúng ta không làm
vậy, một ngày nào đó bạn và tôi trong lúc về già sẽ dùng những giây
phút cuối đời để kể cho con cháu chúng ta nghe về ngày xưa đã từng
có một nước Mỹ tự do.
2. Khi 54,000 người Mỹ hy sinh để bảo vệ một dân tộc của một đất
nước nhỏ bé và yếu ớt ở Đông Nam Á từ chế độ cộng sản độc tài, đó,
theo tôi là một hành động tập thể của sự dũng cảm, chứ không phải
là sự yếu đuối.
3. Ngày hôm này chúng ta đều đồng ý rằng chúng ta đã học được một
bài học rằng: những người con của nước Mỹ sẽ không bao giờ tham gia
cuộc chiến nào và hy sinh trừ khi chúng ta sẵn sàng để cho họ chiến
thắng.
4. Có một dấu hiệu Liên Bang Soviet có thể làm để thúc đẩy tự do và
hòa bình. Ngài Tổng Bí Thư Gorbachev, nếu ông muốn tìm hòa bình,
nếu ông muốn tìm thịnh vượng cho khối Liên Xô và Đông Âu, nếu ông
muốn tự do: hãy đến cái cổng này! Ông Gorbachev, hãy mở cái cổng
này. Ông Gorbachev, hãy phá vỡ bức tường này.
5. Dân chủ đáng giá chết để đổi lấy, bởi vì nó là một cơ chế chính
phủ danh dự nhất được thành lập bởi nhân loại.
6. Chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là
xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho hòa bình là ngàn năm đen tối cho
các thế hệ sinh tại Việt Nam về sau.
7. Chúng ta đang chiến đấu với một đối thủ nguy hiểm nhất trong
lịch sử nhân loại, và nếu chúng ta thua trong cuộc chiến này, chúng
ta sẽ mất đi sự tự do, lịch sử sẽ ghi nhận lại rằng những người có
nhiều thứ để mất nhất đã làm ít nhất để ngăn chặn nó.
8. Làm thế nào để bạn biết người đó là một người cộng sản? Đó là
những người đọc Marx và Lenin. Và làm thế nào để bạn biết được
người đó là người chống cộng sản? Đó là những người hiểu Marx và
Lenin.
9. Nếu chúng ta quên rằng chúng ta là một quốc gia dưới Thượng Đế,
chúng ta sẽ trở thành một quốc gia suy tồi.
10. Nếu chúng ta mất tự do ở đây (nước Mỹ), sẽ không còn một nơi
nào khác để trốn. Đây là trụ cột cuối cùng trên trái đất. Và cái ý
tưởng rằng chính phủ phải lệ thuộc người dân, là một ý tưởng mới lạ
và khác biệt nhất trong lịch sử nhân loại.
11. Đây là vấn đề trong cuộc bầu cử này: rằng chúng ta tin rằng
chúng ta có đủ khả năng để tự chủ hoặc tin rằng một nhóm người trí
thức nào đó ở một thủ đô xa xôi có thể xếp đặt cuộc sống của chúng
ta cho chúng ta tốt hơn khi chúng ta tự làm.
12. Chúng ta đã được bảo rằng chúng ta phải chọn giữa phe cánh hữu
hay phe cánh tả (cánh phải hay cánh trái), nhưng tôi muốn gợi ý
rằng chẳng có tả hay hữu gì cả. Chỉ có tiến bước hoặc lùi bước.
Tiến bước để bảo vệ giấc mơ của nhân loại; quyền tự do trong mỗi cá
nhân – hoặc lùi bước để trở về với sự độc tài, và những ai đã bán
đổi sự tự do của chúng ta để lấy một chút hòa bình đã lùi bước vào
nô lệ.
13. Tôi đã không rời bỏ Đảng Dân Chủ, Đảng Dân Chủ đã rời bỏ tôi.
14. Chủ nghĩa xã hội chỉ có thể thành công ở 2 nơi: thiên đường,
nơi mà không cần nó; và địa ngục, nơi mà đã có nó.
15. Chúng ta không thể nào mua sự an toàn, tự do từ sự đe dọa của
trái bom bằng cách tiếp tay làm một việc vô đạo đức như nói với một
tỷ con người đang bị giam kiềm sau bức màng thép rằng “hãy từ bỏ
ước mơ tự do của mọi người đi bởi vì chúng tôi muốn tự cứu lấy bản
thân, chúng tôi sẽ thỏa thuận với chủ nô lệ của mấy người.”
16. Tôi và bạn đều biết hòa bình dù có đẹp cách mấy cũng không có ý
nghĩa gì nếu nó được mua với cái giá gông cùm và nô lệ.
17. Chúng ta nên làm gì để có được hòa bình? Chỉ một cách, rất đơn
giản. Bạn và tôi phải có đủ can đảm để nói với địch thủ, “Có một
cái giá mà chúng tôi sẽ không trả.” Có một ý nghĩa trong câu nói
của Barry Goldwater, “hòa bình qua sức mạnh.”
18. Tôi có một câu hỏi cho các nhà lãnh đạo ở các nước chủ nghĩa
cộng sản: nếu chủ nghĩa cộng sản có tương lai, tại sao mấy ông cần
phải xây dựng những bức tường để giữ mọi người lại và quân lực và
cảnh sát chìm để giữ mọi người im lặng?
19. Cái nhìn của chính phủ về kinh tế có thể nói ngắn gọn như sau:
nếu nó di chuyển, hãy đánh thuế. Nếu nó tiếp tục di chuyển, hãy ra
luật để điều khiển nó. Và nếu nó ngừng lại, hãy hỗ trợ nó.
20. 11 chữ đáng sợ nhất trong tiếng Anh là “tôi là người của chính
phủ và tôi sẽ giúp bạn.”
21. Không có một chính phủ nào tự động thu nhỏ. Các chương trình
của chính phủ khi bắt đầu sẽ không bao giờ chấm dứt. Thậm chí, một
cơ quan chính phủ là một thứ gì đó gần gủi với sự vô tận mà chúng
ta có thể thấy được trên trái đất.
22. Bạn và tôi đều có cuộc đối mặt với đệnh mệnh. Chúng ta sẽ gìn
giữ cho con cháu chúng ta điều này, niềm hy vọng cuối cùng cho nhân
loại, hoặc chúng ta sẽ kết án chúng để bước cuối cùng vào một ngàn
năm đen tối.
23. Chúng ta sẽ luôn nhớ, luôn tự hào. Chúng ta sẽ luôn chuẩn bị,
để chúng ta sẽ mãi được tự do.
24. Trong cơn khủng hoản hiện tại, chính phủ không phải là giải
pháp cho các vấn đề; chính chính phủ là vấn đề. Từ ngàn xưa chúng
ta đều tin rằng xã hội quá phức tạp để cho phép quyền tự chủ, rằng
chính phủ của một nhóm ưu tú sẽ tốt hơn một chính phủ của dân, cho
dân và vì dân. Nếu không một ai trong chúng ta có đủ khẳ năng để tự
chủ thì làm sao ai có đủ khả năng để tự quyết giùm người khác?
25. “Hãy tin chúng tôi” (chính phủ) đòi hỏi chúng ta phải tập trung
niềm tin và ước mơ vào một người, và tin tưởng người đó sẽ làm
những gì tốt nhất cho chúng ta. Quan niệm của tôi về chính phủ
không đặt niềm tin vào bất kỳ một người hay đảng phái nào, mà vào
những giá trị cao quý hơn cá nhân hoặc đảng phái.
26. Trên hết, chúng ta phải nhận ra rằng không có vũ khí nào lợi
hại hơn ý chí và sự dũng cảm đức hạnh của những con người tự do. Đó
là một vũ khí mà địch thủ chúng ta không có, nhưng đó là một vũ khí
mà người Mỹ chúng ta có. Tất cả những tổ chức độc tài khủng bố trên
thế giới nên nhớ điều đó.
27. Chúng ta là một quốc gia có một chính phủ, chứ không phải ngược
lại. Và điều này khiến chúng ta rất đặc biệt so với các nước khác.
Chính phủ chúng ta không có quyền lực gì trừ những quyền lực mà
nhân dân đã giao cho họ.
28. Khi bạn bắt đầu một cuộc tranh đấu, bạn sẽ không biết nó sẽ đi
về đâu. Chúng ta muốn thay đổi một đất nước, nhưng thay vào đó
chúng ta đã thay đổi cả thế giới.
29. Chúng ta, những người dân” cho chính phủ biết họ nên làm gì, họ
không không có quyền làm ngược lại. Chúng ta là người lái, chính
phủ là chiếc xe. Và chúng ta sẽ quyết định chiếc xe đó sẽ đi về
đâu, bằng đường nào, với tốc độ bao nhiêu. Hầu hết tất cả các hiến
pháp trên thế giới đều viết với khái niệm chính phủ sẽ cho nhân dân
biết quyền lợi của họ là gì. Hiến pháp của chúng ta được viết với
khái niệm “Chúng Ta” sẽ cho chính phủ biết quyền lợi của họ là gì.
“Chúng ta, những người dân” đang tự do.
30. Có một quy luật nhân quả đơn giản và dễ hiểu như luật vật lý:
“chính phủ càng lớn, tự do càng bị thu hẹp.” Con người sẽ không
được tự do trừ khi chính phủ bị giới hạn.
Ku Búa @ cafekubua.com & facebook.com/cafekubua
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen