Cập nhật lúc 30-07-2016 21:01:52 (GMT+1)
Ảnh: Internet |
Việt Nam chỉ hơn Tây Tạng một điểm duy nhất là còn thời gian dù rất
ngắn để quyết định số phận của mình. Chọn lựa của dân tộc Việt Nam
hôm nay, do đó, là chọn lựa giữa tiếp tục sống dưới chế độ độc tài
CS để rồi mất nước, hay dân chủ hóa, hiện đại hóa nhanh chóng để có
thể ngăn chặn được bước chân Trung Cộng. Nếu chỉ biết nhịn nhục,
cúi đầu, một ngày không xa họa diệt vong sẽ tới. Đến lúc đó, đừng
oán trách chi ai, đừng đỗ thừa cho ai khác, ngoài oán trách, đỗ
thừa cho sự ươn hèn, nhu nhược của chính mình...
Hôm nay, ít ra một nửa của học viện Larung Gar nổi tiếng thế giới
đang bị phá hủy. Dù che giấu dưới bất cứ lý do gì, thực chất của
việc phá hủy cũng chỉ nhằm xóa bỏ nền văn hóa lâu đời của Tây Tạng.
Chính sách đồng hóa Tây Tạng không chỉ bắt đầu mới đây mà từ năm
1950 khi Trung Cộng xua quân chiếm đóng nước này.
Giống như các chế độ CS khác, chế độ CS tại Trung Quốc nói chung và
Tây Tạng nói riêng tồn tại nhờ vào hai phương tiện được thực hiện
song song và có tác dụng hỗ tương: trấn áp bằng bạo lực và tẩy não
bằng tuyên truyền.
Hơn nửa thế kỷ trôi qua, dân tộc nhỏ nhoi nhưng được xem như là
"mái che" của thế giới với đỉnh Mt Everest cao 8,848 mét đang chịu
đựng dưới chính sách trấn áp khắc nghiệt của Trung Cộng, nhất là
tại các nhà tù.
Nếu nhà tù San Quentin được xây ở Tây Tạng
Đại sư Chagdud Tulku là một bậc cao tăng của Phật Giáo Tây Tạng.
Trước khi viên tịch vào năm 2002, ngài được thỉnh giảng tại nhiều
trường đại học danh tiếng ở Mỹ và Châu Âu. Đại sư rất được trọng
vọng và những lớp giảng của ngài có hàng ngàn người tham dự. Tuy
nhiên, ngài không quan tâm đến số đông hay danh dự dành riêng cho
ngài nhưng sẵn lòng đi đến bất cứ nơi nào cần sự có mặt của mình dù
nơi đó là một khu biệt giam dành cho tử tù và dù chỉ để làm lễ thọ
giới cho một tù nhân. Nơi ngài đến là nhà tù San Quentin, tiểu bang
California và người được ngài quy y là tử tù Jay Master đang thọ án
tử hình. Nghi thức diễn ra ngay tại phòng thăm viếng của nhà tù vào
năm 1989.
Như Jay Master kể lại trong blog của anh. Hôm đó, đại sư Chagdud
Tulku đến nhà tù San Quentin rất sớm. Ngài ngồi im. Những ngón tay
nâu đậm đầy vết nhăn đang lặng lẽ lần tràng hạt. Đôi mắt ngài như
đang chiêm nghiệm những gì đang xảy ra chung quanh. Vạt áo tràng
với những nút màu xám phủ dài trên sàn phòng đợi rất ồn ào với đủ
hạng người đang chờ giờ thăm viếng thân nhân. Có người bực dọc lớn
tiếng vì chờ đợi quá lâu.
Để làm dịu không khí, đại sư Chagdud Tulku chia sẻ với mọi người
một câu chuyện cũng về nhà tù, không phải San Quentin ở Mỹ mà một
"San Quentin" trên quê hương Tây Tạng của ngài. Trong nhà tù ở Tây
Tạng, tù nhân bị đày đọa thảm khốc và chịu đựng hình phạt nặng nề
hơn tù nhân ở Mỹ nhiều.
Đại sư Chagdud Tulku kể rằng người Trung Quốc bắt tù nhân Tây Tạng
đào một hố thật sâu. Cái hố sâu đó chính là nhà tù. Những người tù
Tây Tạng sống, ăn ở và phơi bày thân thể dưới cả nắng mưa như thế
cho đến chết. Ngay cả sau khi chết đi, tù nhân cũng bị chôn trong
lòng hố sâu đó. Ngài kể rằng ở Tây Tạng có sáu mươi ngàn tù nhân bị
giam giữ trong tình cảnh đau thương đó.
Nhân loại kết án Hitler, Pol Pot. Dĩ nhiên những ác nhân kia xứng
đáng với mọi lời nguyền rủa của người đời. Nhưng nếu so sánh phương
pháp giết người bằng lò hơi ngạt của Hitler hay bằng cuốc xẻng đánh
vào đầu của Pol Pot, phương pháp của Trung Cộng còn tàn ác gấp
nhiều lần. Tù nhân Tây Tạng chết lâu hơn, chết dần mòn hơn trong
đói khát, nắng mưa, bịnh hoạn, lở loét, thối rữa và thân xác cuối
cùng cũng bị chôn vùi dưới đáy hầm sâu.
Nhưng đó chỉ là một trong hàng trăm phương pháp đọa đày mà dân tộc
Tây Tạng đã và đang chịu đựng sau "Nổi dậy Lhasa" vào tháng Ba,
1959 bị dập tắt.
Không giống như thập niên 1950 khi tội ác của Trung Cộng còn được
dễ dàng che giấu, trong thời đại tin học ngày nay, những cảnh đàn
áp dã man đã được tiết lộ ra ngoài bằng hình ảnh và cả phim ảnh.
Thế giới bàng hoàng khi chứng kiến cảnh công an Trung Cộng đánh đập
các nhà sư hay thường dân Tây Tạng không một phương tiện gì để tự
vệ hay kéo lê lết họ trong máu me trên đường phố Lhasa.
Cách phản kháng tuyệt vọng nhưng phổ biến nhất của tu sĩ và nhân
dân Tây Tạng là tự thiêu để gây tiếng vang trước dư luận quốc tế.
Chỉ trong vòng sáu năm từ tháng 2 năm 2009 đến tháng 4 năm 2015 đã
có 138 tu sĩ và thường dân Tây Tạng tự thiêu tại nhiều nơi để phản
đối chính sách diệt chủng của nhà cầm quyền Trung Cộng. Riêng năm
2012 đã có 86 vụ tự thiêu. Ngọn lửa được thắp lên bằng xương thịt
dường như chưa đủ sáng lương tâm loài người và đêm đen Tây Tạng.
Quan điểm "chủ quyền lịch sử" của Trung Cộng đối với Tây Tạng
Dù là văn hóa, lịch sử hay lãnh thổ, quan điểm chung của Trung Cộng
là nơi nào các triều đại Trung Hoa từng đô hộ nơi đó thuộc về Trung
Hoa. Đó là lý do một học giả Trung Cộng năm 1996 đã từng tuyên bố ở
Hong Kong rằng trống đồng Đông Sơn là của Trung Hoa chứ không phải
của Việt Nam vì trong thời kỳ văn hóa Đông Sơn Việt Nam thuộc Trung
Hoa.
Quan điểm bá quyền hoang tưởng và ngang ngược của Trung Cộng đi
ngược với các nguyên tắc về chủ quyền của thế giới. Napoleon từng
là vua không chỉ của Pháp mà còn của cả một phần lớn châu Âu trong
đầu thế kỷ 19 nhưng ngày nay không một học giả Pháp nào cho rằng Ý,
Tây Ban Nha, Thụy Sĩ v.v... phải thuộc vào nước Pháp.
Nhân Dân Nhật Báo tóm tắt quan điểm của Trung Cộng đối với vấn đề
Tây Tạng trong bình luận vào tháng 4, 2008: "Trong hơn 700 năm,
chính phủ trung ương Trung Hoa đã liên tục thực hiện chủ quyền của
Trung Hoa tại Tây Tạng và Tây Tạng chưa bao giờ là một nước độc
lập. Không một chính phủ nào trên thế giới thừa nhận Tây Tạng... Kể
từ khi giải phóng hòa bình năm 1951, Tây Tạng đã tiến hành các thay
đổi xã hội sâu sắc bao gồm các cải cách dân chủ, mở cửa và đạt được
các tiến bộ xã hội đáng kể".
Không ai chối cãi trước 1950 Tây Tạng còn là một nước nghèo, lạc
hậu về kinh tế, tuổi thọ thấp, thiếu thốn các phương tiện giao
thông nhưng đó không phải là lý do để Trung Cộng xua 40 ngàn quân
xâm lược một quốc gia mà quân đội chỉ có 4 ngàn.
Lý luận của Trung Cộng là lý luận của kẻ cướp
Những lời ngụy biện của thực dân đỏ Trung Cộng trong thời đại toàn
cầu hóa ngày nay không khác gì cách giải thích "đến để khai hóa" mà
thực dân trắng Âu châu đã dùng với các nước Á châu và Phi châu từ
thế kỷ thứ 15.
Từ nhiều ngàn năm trước, Tây Tạng đã là một dân tộc có một nền văn
hóa cao, thuần nhất với các giá trị độc đáo riêng tồn tại song song
bên cạnh các nền văn hóa khác. Các triều đại Tây Tạng ra đời từ thế
kỷ thứ nhất sau công nguyên và vào thế kỷ thứ bảy đã xây dựng nên
một quốc gia hùng mạnh với lãnh thổ trải rộng qua nhiều quốc gia
vùng Trung Á, kể cả một phần của Trung Hoa. Nhiều trăm năm Tây Tạng
đã là một nước hoàn toàn độc lập. Dĩ nhiên, giống như hoàn cảnh các
nước nhỏ khác trong vùng, khi yếu kém Tây Tạng lại phải chịu lệ
thuộc vào các nước mạnh không chỉ Trung Hoa mà có khi còn bị ảnh
hưởng bởi Mông Cổ hay Nepal.
Các dân tộc, dù lớn bao nhiêu, trong lịch sử ít ra cũng một lần bị
ảnh hưởng bởi ngoại bang nhưng không phải vì thế mà quốc gia đó
thuộc về ngoại bang. Giống như lịch sử đầy hy sinh xương máu đã
diễn ra tại Việt Nam suốt hàng ngàn năm, chặng đường bị lệ thuộc
vào Trung Hoa của Tây Tạng cũng được đánh dấu bằng những cuộc nổi
dậy anh hùng của các thế hệ Tây Tạng. Bởi vì trong máu huyết, Tây
Tạng chưa bao giờ là một phần của Trung Hoa trước đây hay Trung
Cộng ngày nay.
Sự sụp đổ của nhà Thanh là cơ hội để nhân dân Tây Tạng phục hồi
toàn bộ chủ quyền đất nước chứ không phải đó chỉ là lần đầu tiên
dân Tây Tạng vốn đã thuộc Trung Hoa bỗng dưng đứng lên đòi độc lập.
Và từ 1913, Tây Tạng là một quốc gia có chủ quyền, độc lập, có ngôn
ngữ riêng, chính phủ riêng, hệ thống tư pháp riêng, bưu điện riêng,
đơn vị tiền tệ riêng, hộ chiếu quốc tế riêng. Hộ chiếu do chính phủ
Tây Tạng cấp năm 1947 được các quốc gia lớn như Ấn Độ, Mỹ, Anh,
Pháp, Ý, Thụy Sĩ, Iraq, Hong Kong chấp nhận và đóng dấu cho phép
thông hành.
Theo công pháp quốc tế, một quốc gia sẽ không chuẩn y và đóng dấu
vào chiếu khán do chính phủ của một quốc gia khác cấp nếu không
thừa nhận chính phủ của quốc gia đó. Khi đóng dấu thông hành, các
cường quốc Anh, Mỹ, Ấn, Pháp, Ý trong thực tế đã thừa nhận vai trò
lãnh đạo của chính phủ Tây Tạng. Việc công nhận hay chưa công nhận
trong bang giao chỉ là thủ tục ngoại giao, nhất là trong giai đoạn
từ 1913 đến 1950 Tây Tạng vẫn chưa được quốc tế biết nhiều và cả
thế giới phải đương đầu với hai cuộc chiến tranh vô cùng khốc liệt.
Trung Cộng tự hào là nước lớn nhưng không có nghĩa được mọi quốc
gia công nhận họ. Mỹ không công nhận Trung Cộng mãi tới 1972 và
chậm hơn nữa cho tới tháng 10, 1990 Singapore mới công nhận Trung
Cộng. Ngay cả hiện nay vẫn có đến 21 quốc gia hội viên Liên Hiệp
Quốc không công nhận Trung Cộng.
Tây Tạng có đủ bốn tiêu chuẩn quốc tế để xác định một quốc gia gồm
chủ quyền, chính phủ, lãnh thổ và dân số, trong lúc Trung Cộng
không đưa một lý do gì, một chứng minh gì ngoài "chủ quyền lịch sử"
mà họ luôn bám vào trong mọi cuộc tranh chấp lãnh thổ.
Trung Cộng viện lý do "Tây Tạng đã là một phần của Trung Quốc suốt
bảy trăm năm". Bảy trăm năm thì sao? Bảy trăm năm tại Tây Tạng hay
một ngàn năm tại Việt Nam cũng chỉ là thời kỳ đô hộ, cưỡng chiếm và
cai trị bằng sắt máu. Thời gian đó không có giá trị gì một khi dân
tộc bị trị đủ mạnh để đứng lên giành độc lập.
Chính sách xóa bỏ Tây Tạng của Trung Cộng được thực hiện bằng hai
cách, (1) diệt chủng văn hóa qua việc tàn phá chùa chiền, bôi nhọ
đức Đạt Lai Lạt Ma, buộc Hoa Ngữ là ngôn ngữ chính thức, học sinh
phải học lịch sử từ quan điểm Trung Cộng, và (2) đồng hóa chủng tộc
qua việc định cư ồ ạt người Hán vào Tây Tạng, tập trung nền kinh tế
Tây Tạng trong tay người Hán. Chính Mao Trạch Đông trong Tuyển Tập
Mao Trạch Đông xuất bản có hiệu đính năm 1987, đã thừa nhận cho tới
năm 1952 cũng "không có một người Hán nào ở Tây Tạng" nhưng hiện
nay số người Hán tại Tây Tạng đông hơn chính người Tây Tạng.
Bài học cho Việt Nam
Ngoại trừ những buổi tiếp xúc đức Đạt Lai Lạt Ma một cách không
chính thức của các tổng thống Mỹ hay một hai lá thư phê bình cách
đối xử nặng tay của nhà cầm quyền Trung Cộng, chưa một lãnh đạo
cường quốc nào có một biện pháp tích cực và hữu hiệu để ngăn chặn
lưỡi đao Trung Cộng.
Đơn giản bởi vì Tây Tạng không có những mỏ dầu khí lớn như Iraq,
không có những mỏ kim cương lớn như Nam Phi và cũng không giữ vị
trí chiến lược như Thổ Nhĩ Kỳ. Các quốc gia Tây Phương không thể hy
sinh các quyền lợi vật chất quá lớn với Trung Cộng chỉ để bảo vệ
các giá trị tinh thần cho một nước nhỏ xa xôi. Cuộc đấu tranh, đầu
tiên cho đến cuối cùng, vẫn là tranh đấu bằng máu xương, hy sinh và
chịu đựng của dân tộc Tây Tạng.
Đối với trường hợp Việt Nam, không cần phải phân tích nhiều mà chỉ
thay chữ Tây Tạng bằng chữ Việt Nam trong bài viết, sẽ thấy một
viễn ảnh Việt Nam đen tối hiện ra.
Tập Cận Bình đang gấp rút xây dựng các căn cứ quân sự và dân sự
trên Biển Đông nhằm mở rộng vòng đai an ninh và sự hiện diện ngoài
lục địa. Nếu họ Tập thành công, Việt Nam có khả năng nằm bên trong
"không gian sinh tồn" của Trung Cộng và đặt các cường quốc vào thế
đã rồi như trường hợp Hitler chiếm Áo vào tháng Ba, 1938 trước sự
làm ngơ của Anh và Pháp.
Việt Nam chỉ hơn Tây Tạng một điểm duy nhất là còn thời gian dù rất
ngắn để quyết định số phận của mình. Chọn lựa của dân tộc Việt Nam
hôm nay, do đó, là chọn lựa giữa tiếp tục sống dưới chế độ độc tài
CS để rồi mất nước, hay dân chủ hóa, hiện đại hóa nhanh chóng để có
thể ngăn chặn được bước chân Trung Cộng. Nếu chỉ biết nhịn nhục,
cúi đầu, một ngày không xa họa diệt vong sẽ tới. Đến lúc đó, đừng
oán trách chi ai, đừng đỗ thừa cho ai khác, ngoài oán trách, đỗ
thừa cho sự ươn hèn, nhu nhược của chính mình.
Nguồn: Trần Trung Đạo/Blog Danlambao
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen