TPB/VNCH
Trong những ngày giáp Tết Nguyên Đán vừa qua, tôi nhận được bài của
anh Nam Lộc giải thích về việc định cư cho anh em Thương Phế Binh
VNCH tại Mỹ. Anh Nam Lộc muốn được chuyển thư này đến tất cả quý vị
độc giả khắp nơi và anh em Thương Phế Binh VNCH.
Anh em Thương Phế Binh VNCH đến chúc Tết nhà văn Văn Quang (ngồi
giữa)
ngày Mùng 3 Tết Bính Thân, thứ Tư 10 tháng Hai, 2016 tại Sài Gòn.
Vậy nhân dịp đầu năm, tôi trích những ý chính trong lá thư đó, đồng
thời nhân dịp Tết đến anh em TPB thường có lệ lên thăm tôi, cùng
nhau trò chuyện để hiểu rõ tâm tình của các anh TPB hơn.
Dịp này tôi cũng nhận được lá thư của anh Trần Văn Giáo, là một Sĩ Quan TPB nhưng anh vẫn ở cùng làng TPB Thủ Đức nên anh em coi như Trưởng làng tâm tình về vấn đề này.
Trước hết là lá thư của anh Nam Lộc, một nhân vật được nhiều anh em TPB ở VN biết đến nhiều nhất cũng như chị Hạnh Nhơn là những người đã thường xuyên tổ chức những ngày đặc biệt ghi ơn TPB VNCH và giúp đỡ anh em còn lại ở VN. Trích đoạn đầu trong thư anh Nam Lộc viết:
1. Lại tin thất thiệt về việc định cư Thương Phế Binh VNCH.
Dịp này tôi cũng nhận được lá thư của anh Trần Văn Giáo, là một Sĩ Quan TPB nhưng anh vẫn ở cùng làng TPB Thủ Đức nên anh em coi như Trưởng làng tâm tình về vấn đề này.
Trước hết là lá thư của anh Nam Lộc, một nhân vật được nhiều anh em TPB ở VN biết đến nhiều nhất cũng như chị Hạnh Nhơn là những người đã thường xuyên tổ chức những ngày đặc biệt ghi ơn TPB VNCH và giúp đỡ anh em còn lại ở VN. Trích đoạn đầu trong thư anh Nam Lộc viết:
1. Lại tin thất thiệt về việc định cư Thương Phế Binh VNCH.
(January 19, 2016) Trong khoảng hai tuần qua, có một bản tin được phổ biến rộng rãi ở trên các diễn đàn công luận và được hàng chục ngàn người theo dõi cũng như chia sẻ với bạn bè hoặc người thân. Bản tin được lấy từ Facebook của một người tên là Vũ Hoàng có tiêu đề là:
Nghị Quyết SJR 5 Tái Định Cư Cho Thương Phế Binh VNCH
https://www.facebook.com/video.php?v=1548295758828806
Tôi không rõ ông Vũ Hoàng là tác giả bài viết hay được trích dẫn nguyên văn từ bản tin mà ông để là Theo Washington Post(?). Dù biết đây có thể là nhã ý của người chủ trang Facebook muốn chia sẻ tin vui, nhưng rất tiếc đây lại là một bản tin không chính xác và vô cùng nguy hiểm, vì nó sẽ tạo ra những kỳ vọng hão huyền đồng thời vô tình làm cho những kẻ gian có thể dựa vào đó để trục lợi hoặc làm tiền người nhẹ dạ.
Vẫn trong bài của anh Nam Lộc:
3. Kế tiếp trong bản tin còn nói rằng theo Janet Nguyễn, hiện nay (chính phủ) Hoa Kỳ đang có danh sách khoảng 20 ngàn TPB VNCH. Tôi xin khẳng định rằng con số 20 ngàn TPB VNCH mà NS Janet Nguyễn thường đề cập đến trong cuộc vận động này là danh sách các Thương Phế Binh và Quả Phụ VNCH gởi đến hội HO Cứu Trợ TPB & QP VNCH (do bà Nguyễn Thị Hạnh Nhơn làm hội trưởng) để xin được trợ cấp hàng năm. Hội HO Cứu Trợ TPB & QP VNCH chưa hề phổ biến hoặc trao cho ai (kể cả bà Janet Nguyễn) danh sách nói trên, vì thế nói rằng hiện nay (chính phủ) Hoa Kỳ đang có danh sách khoảng 20 ngàn TPB VNCH là một điều hoàn toàn thất thiệt!
Nam Lộc
Như vậy bạn đọc đã rõ hiện nay chưa có bất cứ kết quả nào chắc chắn chính phủ Mỹ đã chấp thuận để anh em sĩ quan TPB VNCH được đi định cư. Tất cả những tin tức kia không hề có bằng cớ, chỉ là bịa đặt và có thể dễ dàng bị lợi dụng như vài tháng trước đây chúng tôi đã thông tin khẩn cấp đến các anh em TPB VNCH.
Anh Trần Văn Giáo, một sĩ quan Thương Phế Binh VNCH trong hình chụp ngày thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016.
Tiếp theo tôi xin trích lá thư mới nhất của anh Trần Văn Giáo gửi
đến một số bạn bè ở VN và ở Mỹ, bài viết khá dí dỏm nhưng nói lên
được hầu hết sự thật về tâm trạng của các anh em TPB hiện nay. Sau
đây là bài của Trần Văn Giáo:
Chuyện con vịt giời.Vợ chồng anh Mướp, ở đậu trong căn chòi tranh do tên phú ông cất trên mảnh đất mà hắn ta đã tịch thu của chính bố anh ngày trước. Anh chị sống bằng nghề làm thuê vác mướn cho bá tánh.
Một buổi chiều nọ, hai vợ chồng đang ngồi ăn cơm với dĩa rau dại, hái ngoài đồng cùng chén nước mắm kho khô, đặt giữa manh chiếu rách trải ngoài hè. Bất chợt nhìn lên, thấy bầy vịt trời bay ngang. Anh chép miệng:
Chuyện con vịt giời.Vợ chồng anh Mướp, ở đậu trong căn chòi tranh do tên phú ông cất trên mảnh đất mà hắn ta đã tịch thu của chính bố anh ngày trước. Anh chị sống bằng nghề làm thuê vác mướn cho bá tánh.
Một buổi chiều nọ, hai vợ chồng đang ngồi ăn cơm với dĩa rau dại, hái ngoài đồng cùng chén nước mắm kho khô, đặt giữa manh chiếu rách trải ngoài hè. Bất chợt nhìn lên, thấy bầy vịt trời bay ngang. Anh chép miệng:
- Phải chi giờ này có một con rơi xuống, ta đem luộc, chén một bữa
cho đã thèm.
Bà vợ trợn mắt:
- Sao ông sang quá! Ăn bữa nay hết thì mai
lại khô quẹt hả? Theo
tôi, phải kho cho mặn. Để dành ăn dần được cả tuần đấy! Lời qua
tiếng lại, cuối cùng, anh giận quá, hất đổ cả niêu cơm lẫn chén khô
quẹt.
Thế rồi, hai vợ chồng lao vào cấu xé nhau cho đến khi có người nghe
thấy, tới can ngăn mới thôi.Hỏi ra mới biết nguyên nhân là
chỉ tại con vịt giời!
Đó là câu chuyện từ ngày xưa. Nhưng hiện nay cũng đang có câu chuyện sắp sửa xảy ra tương tự. Đó là nguồn tin TPB VNCH chuẩn bị được chính phủ Mỹ cho sang định cư.
Tôi nghe loáng thoáng có anh đòi bán nhà, để thuê phòng trọ ở tạm. Chờ ngày lên máy bay qua đất Mỹ. Còn anh khác thì bảo nghe nói có đường dây dịch vụ. Họ cam đoan lo thủ tục lẹ làng, chắc chắn, v.v..
Tuần trước, có việc đi Saigon, bất ngờ xe bị cán đinh bể bánh, tôi dắt lại thợ sửa. Vô tình, kế bên là quầy Đại lý vé số. Thấy mấy anh què cụt đang xúm xít bàn cãi chuyện đi đứng của TPB. Anh thì bảo tất cả TPB và gia đình đều sẽ được đi. Kẻ cãi lại: chỉ khoảng 500 sĩ quan TPB đã có hồ sơ bên đó mà thôi. Một anh gân cổ quơ cánh tay cụt lên cãi: Hạ sỹ quan, binh sĩ cũng vì chiến đấu bảo vệ Miền Nam mà bị thương tật, tàn phế. Phải cho đi mới đúng. Nếu bỏ lại là bất công! Nghe có tiếng nhiều anh khác nói:
- Tán thành ý kiến của mày!
Xe sửa xong, tôi tới trả tiền, lấy xe đi lo việc riêng của mình nên không rõ diễn biếnphần tiếp theo.
Xong việc, trên đường về nhà, câu chuyện của các anh em cứ mãi lởn vởn trong đầu tôi. Cả đêm đó, không tài nào ngủ được.Tội nghiệp các bạn ấy, suốt ngày bận rộn với vấn nạncơm áo gạo tiền, đâu có thời gian, cũng chẳng có điều kiện để theo dõi thông tin trên mạng internet. Chỉ nghe tin tức truyền miệng. Các anh đâu hiểu những chiến hữu, cùng những người Việt tỵ nạn hiện sống tha hương bên kia bờ đại dương vẫn luôn trăn trở, xót thương các anh. Cố tìm mọi cách để giúp đỡ, an ủi, mong các anh vơi đi phần nào nỗi đắng cay khốn khó tủi hờn tại quê nhà.
- Anh Giáo giải thích thêm:
Gần đây, quý vị ấy bàn bạc: nếu cứu được các anh TPB thoát ra nước ngoài là thượng sách. Nghĩ là làm. Họ bèn xăn tay áo vào cuộc. Dù biết là có rất nhiều trở ngại!
Về cách thực hiện, có hai ý tưởng hơi khác nhau: Một nhóm nghĩ nên cứu các anh sớm chừng nào hay chừng nấy. Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại(một ngày trong tù dài bằng ngàn ngày tự do). Vả lại, thương tật, bệnh hoạn,tuổi tác v.v. đang dẫn các anh chạy nước rút đến bên bờ huyệt mộ.Vì thế, nhóm này nghĩ rằng: Hãy cứu những người ở trong tầm với trước tiên.
Được một người đỡ một người. Chứ không có ý phân biệt nam nữ, lon lá cấp bậc.Vì chương trình HO cho sỹ quan cải tạo đã có sẵn. Do đó, họ nghĩ, vận động xin ghép các sỹ quan TPB vào chương trình này, may ra chính phủ Mỹ có thể sẽ dễ dàng chấp nhận. Những TPB còn lại sẽ tìm giải pháp khác. Hy vọng Đầu xuôi, đuôi lọt.
Còn nhóm thứ nhì có ý định bao quát hơn. Họ kêu gọi chính phủ Mỹ cứu xét cho toàn bộ TPB được sang định cư tại đây
Về mặt Tình Cảm, đề nghị này, mọi người ai cũng hoan nghinh. Tuy nhiên, về mặt Pháp Lý lại không dễ dàng chút nào, nhất là nơi mà luật pháp được coi là chặt chẽ thuộc hàng nhất nhì thế giới như nước Mỹ. Để đưa được chương trình này ra cho chính phủ cứu xét, cần phải vận động, làm đủ mọi thứ thủ tục Phải bắt đầu từ vạch vôi xuất phát. Nếu như vậy, cần phải có thời gian, có khi cả chục năm (mà chưa chắc họ đã chấp thuận). Giả sử, khi được họ chấp thuân, e rằng lúc ấy, chẳng còn được mấy người. Vì số đông đã đi diện Đoàn Tụ Ông Bà hết rồi!
- Anh Giáo kể thêm một câu chuyện bị hạch hỏi, đây là thư anh Giáo:
Sáng nay, một số anh em què cụt tới nhà hỏi thăm, vì nghe tin tôi vừa bị CA [công an] mời trước Noel hai ngày về tội làm cầu nối trao quà giúp đỡ TPB (?!). Sau khi trả lời các bạn là tôi không chấp nhận giấy mời đi đâu cả. Vì lẽ đó, tôi cũng đang chờ sự khủng bố tiếp theo. Nhưng chẳng có gì phải lo ! Các bạn cứ yên tâm. Tôi từng là lính tác chiến như các bạn.
- Ý kiến của tôi (Văn Quang):
Tôi nghĩ không hiểu tại sao vẫn còn có nơi CA huyện, xã nhảy vào can thiệp, có ý ngăn cản việc anh em TPB được các vị hảo tâm ở nước ngoài gửi hiện kim, hiện vật về VN giúp anh em TPB VNCH? Cũng như bà con anh em ở nước ngoài gửi tiền về giúp thân nhân ở VN. Sao lại không nhận? Không có điều luật nào cấm người Việt được nhận quà của bà con thân nhân ở nước ngoài gửi về VN. Như thế là các quan huyện quan xã đã cố tình vi phạm pháp luật, xâm phạm QUYỀN TỰ DO CÔNG DÂN, xâm phạm QUYỀN CON NGƯỜI. Người dân hoàn toàn có thể đi kiện.
Hơn thế, trong khi chính phủ VN còn nghèo, chỉ có thể giúp anh em TPB miền Bắc, không thể giúp anh em TPB VNCH thì có người khác dang tay giúp, tại sao lại làm khó dễ, để làm gì??? Tôi không tin đó là chủ trương chung của cơ quan CA, vậy tôi mong các cơ quan CA cấp trên chỉ thị cho cấp dưới ngưng ngay việc làm khó dễ những con người nghèo khổ không nơi nương tựa này. Họ không thể bị làm phiền như thế, hãy thương cái thân già tàn tật của đồng bào ruột thịt mình. Tôi đề nghị anh em nào bị làm phiền hãy thẳng tay tố cáo lên các cấp có thẩm quyền cao hơn, cấp này không giải quyết thì tiếp tục tố cáo lên cấp cao hơn nữa bất cứ ở đâu về sự lạm quyền này.
Đó là câu chuyện từ ngày xưa. Nhưng hiện nay cũng đang có câu chuyện sắp sửa xảy ra tương tự. Đó là nguồn tin TPB VNCH chuẩn bị được chính phủ Mỹ cho sang định cư.
Tôi nghe loáng thoáng có anh đòi bán nhà, để thuê phòng trọ ở tạm. Chờ ngày lên máy bay qua đất Mỹ. Còn anh khác thì bảo nghe nói có đường dây dịch vụ. Họ cam đoan lo thủ tục lẹ làng, chắc chắn, v.v..
Tuần trước, có việc đi Saigon, bất ngờ xe bị cán đinh bể bánh, tôi dắt lại thợ sửa. Vô tình, kế bên là quầy Đại lý vé số. Thấy mấy anh què cụt đang xúm xít bàn cãi chuyện đi đứng của TPB. Anh thì bảo tất cả TPB và gia đình đều sẽ được đi. Kẻ cãi lại: chỉ khoảng 500 sĩ quan TPB đã có hồ sơ bên đó mà thôi. Một anh gân cổ quơ cánh tay cụt lên cãi: Hạ sỹ quan, binh sĩ cũng vì chiến đấu bảo vệ Miền Nam mà bị thương tật, tàn phế. Phải cho đi mới đúng. Nếu bỏ lại là bất công! Nghe có tiếng nhiều anh khác nói:
- Tán thành ý kiến của mày!
Xe sửa xong, tôi tới trả tiền, lấy xe đi lo việc riêng của mình nên không rõ diễn biếnphần tiếp theo.
Xong việc, trên đường về nhà, câu chuyện của các anh em cứ mãi lởn vởn trong đầu tôi. Cả đêm đó, không tài nào ngủ được.Tội nghiệp các bạn ấy, suốt ngày bận rộn với vấn nạncơm áo gạo tiền, đâu có thời gian, cũng chẳng có điều kiện để theo dõi thông tin trên mạng internet. Chỉ nghe tin tức truyền miệng. Các anh đâu hiểu những chiến hữu, cùng những người Việt tỵ nạn hiện sống tha hương bên kia bờ đại dương vẫn luôn trăn trở, xót thương các anh. Cố tìm mọi cách để giúp đỡ, an ủi, mong các anh vơi đi phần nào nỗi đắng cay khốn khó tủi hờn tại quê nhà.
- Anh Giáo giải thích thêm:
Gần đây, quý vị ấy bàn bạc: nếu cứu được các anh TPB thoát ra nước ngoài là thượng sách. Nghĩ là làm. Họ bèn xăn tay áo vào cuộc. Dù biết là có rất nhiều trở ngại!
Về cách thực hiện, có hai ý tưởng hơi khác nhau: Một nhóm nghĩ nên cứu các anh sớm chừng nào hay chừng nấy. Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại(một ngày trong tù dài bằng ngàn ngày tự do). Vả lại, thương tật, bệnh hoạn,tuổi tác v.v. đang dẫn các anh chạy nước rút đến bên bờ huyệt mộ.Vì thế, nhóm này nghĩ rằng: Hãy cứu những người ở trong tầm với trước tiên.
Được một người đỡ một người. Chứ không có ý phân biệt nam nữ, lon lá cấp bậc.Vì chương trình HO cho sỹ quan cải tạo đã có sẵn. Do đó, họ nghĩ, vận động xin ghép các sỹ quan TPB vào chương trình này, may ra chính phủ Mỹ có thể sẽ dễ dàng chấp nhận. Những TPB còn lại sẽ tìm giải pháp khác. Hy vọng Đầu xuôi, đuôi lọt.
Còn nhóm thứ nhì có ý định bao quát hơn. Họ kêu gọi chính phủ Mỹ cứu xét cho toàn bộ TPB được sang định cư tại đây
Về mặt Tình Cảm, đề nghị này, mọi người ai cũng hoan nghinh. Tuy nhiên, về mặt Pháp Lý lại không dễ dàng chút nào, nhất là nơi mà luật pháp được coi là chặt chẽ thuộc hàng nhất nhì thế giới như nước Mỹ. Để đưa được chương trình này ra cho chính phủ cứu xét, cần phải vận động, làm đủ mọi thứ thủ tục Phải bắt đầu từ vạch vôi xuất phát. Nếu như vậy, cần phải có thời gian, có khi cả chục năm (mà chưa chắc họ đã chấp thuận). Giả sử, khi được họ chấp thuân, e rằng lúc ấy, chẳng còn được mấy người. Vì số đông đã đi diện Đoàn Tụ Ông Bà hết rồi!
- Anh Giáo kể thêm một câu chuyện bị hạch hỏi, đây là thư anh Giáo:
Sáng nay, một số anh em què cụt tới nhà hỏi thăm, vì nghe tin tôi vừa bị CA [công an] mời trước Noel hai ngày về tội làm cầu nối trao quà giúp đỡ TPB (?!). Sau khi trả lời các bạn là tôi không chấp nhận giấy mời đi đâu cả. Vì lẽ đó, tôi cũng đang chờ sự khủng bố tiếp theo. Nhưng chẳng có gì phải lo ! Các bạn cứ yên tâm. Tôi từng là lính tác chiến như các bạn.
- Ý kiến của tôi (Văn Quang):
Tôi nghĩ không hiểu tại sao vẫn còn có nơi CA huyện, xã nhảy vào can thiệp, có ý ngăn cản việc anh em TPB được các vị hảo tâm ở nước ngoài gửi hiện kim, hiện vật về VN giúp anh em TPB VNCH? Cũng như bà con anh em ở nước ngoài gửi tiền về giúp thân nhân ở VN. Sao lại không nhận? Không có điều luật nào cấm người Việt được nhận quà của bà con thân nhân ở nước ngoài gửi về VN. Như thế là các quan huyện quan xã đã cố tình vi phạm pháp luật, xâm phạm QUYỀN TỰ DO CÔNG DÂN, xâm phạm QUYỀN CON NGƯỜI. Người dân hoàn toàn có thể đi kiện.
Hơn thế, trong khi chính phủ VN còn nghèo, chỉ có thể giúp anh em TPB miền Bắc, không thể giúp anh em TPB VNCH thì có người khác dang tay giúp, tại sao lại làm khó dễ, để làm gì??? Tôi không tin đó là chủ trương chung của cơ quan CA, vậy tôi mong các cơ quan CA cấp trên chỉ thị cho cấp dưới ngưng ngay việc làm khó dễ những con người nghèo khổ không nơi nương tựa này. Họ không thể bị làm phiền như thế, hãy thương cái thân già tàn tật của đồng bào ruột thịt mình. Tôi đề nghị anh em nào bị làm phiền hãy thẳng tay tố cáo lên các cấp có thẩm quyền cao hơn, cấp này không giải quyết thì tiếp tục tố cáo lên cấp cao hơn nữa bất cứ ở đâu về sự lạm quyền này.
Anh Châu Kim Hàng, cấp bậc Hạ Sĩ Nhất, trên đường phố Saigon không biết làm gì để sống.
Anh Ngô Văn Nhượng cho biết Nhà em ở nghĩa địa.
Anh Nguyễn Văn Báu, thương binh VNCH khi còn sống cụt hai chân.
Anh đã tự thiêu đêm 27 tháng 7 năm 2008.
Tâm trạng anh em TPB hiện nay
Trong dịp Tết vừa qua, tôi cũng đã gặp anh Trần Văn Giáo và theo
thông lệ hàng năm, một số anh em TPB VNCH thuộc nhiều binh chủng
thường đến thăm và chúc Tết tôi, anh em có dịp gặp nhau tâm sự rất
thân tình. Tôi đã thăm hỏi anh em về cái tin như anh Nam Lộc và anh
Giáo đã loan. Chỉ có một số anh em biết, tôi đã nói chuyện với các
anh em này giải thích tường tận hơn. Các anh em đều hiểu rõ và
thành phần Hạ sĩ quan, binh sĩ, tất nhiên là họ mong cũng được vận
động để đi định cư bởi đời sống của hầu hết anh em ngày càng khó
khăn hơn, ngày càng già yếu khó kiếm được việc làm. Tôi hiểu nỗi
khổ của anh em và cũng mong chờ nhưng tôi biết là con đường còn rất
xa. Cũng như các vị Sĩ Quan đã đi theo diện H.O. rồi, còn anh em
HSQ và binh sĩ khác vẫn còn ở lại cho đến nay.
Anh em cũng đã nhìn thấy vấn đề đó nên quả thật hiện nay họ không dám hy vọng gì nhiều và bây giờ họ cũng không dễ dàng mắc lừa nữa. Anh em cần phải cố gắng làm hết sức mình lo cho gia đình cũng như bao nhiêu gia đình nghèo khổ khác. Tôi tin các vị hảo tâm ở nước ngoài luôn nhớ tới những hy sinh gian khổ của các anh em. Cái gì đến nó sẽ đến, không nghe những lời xuyên tạc.
Thưa bạn đọc, đó là tất cả tâm sự của người trong cuộc, kể cả những vị vận động cho anh em cũng như người đang ở lại. Tôi kính mong quý bạn có thân nhân là TPB VNCH cùng tiếp tay giải thích vấn đề này cho anh em yên tâm làm ăn kiếm sống trong hoàn cảnh quá khó khăn của VN hiện nay.
Văn Quang (Khai bút ngày đầu năm Bính Thân)
Anh em cũng đã nhìn thấy vấn đề đó nên quả thật hiện nay họ không dám hy vọng gì nhiều và bây giờ họ cũng không dễ dàng mắc lừa nữa. Anh em cần phải cố gắng làm hết sức mình lo cho gia đình cũng như bao nhiêu gia đình nghèo khổ khác. Tôi tin các vị hảo tâm ở nước ngoài luôn nhớ tới những hy sinh gian khổ của các anh em. Cái gì đến nó sẽ đến, không nghe những lời xuyên tạc.
Thưa bạn đọc, đó là tất cả tâm sự của người trong cuộc, kể cả những vị vận động cho anh em cũng như người đang ở lại. Tôi kính mong quý bạn có thân nhân là TPB VNCH cùng tiếp tay giải thích vấn đề này cho anh em yên tâm làm ăn kiếm sống trong hoàn cảnh quá khó khăn của VN hiện nay.
Văn Quang (Khai bút ngày đầu năm Bính Thân)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Trang bài viết của Nhà văn Văn Quang
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen