Posted by admin on April 11th, 2015
Tuấn Khanh
09-04-2015
Trong
cùng một buổi sáng đầu tháng 4, khi ông Lê Đức Hoàn, phó thủ trưởng cơ
quan Cảnh sát đều tra TP. Tuy Hoà nhìn nhận “chúng tôi đã sai rồi” trước
vành móng ngựa về vụ 4 công an đánh đập, tra tấn và bức tử công dân Ngô
Thanh Kiều, thì cũng là lúc ở Hưng Yên lại tái diễn một sự kiện tương
tự.
Anh
Nguyễn Đức Duân, 34 tuổi, khi bị đưa về phòng tạm giam của công an
huyện Khoái Châu (Hưng Yên) đã bất ngờ đột tử, dĩ nhiên, trên người xuất
hiện nhiều vết đánh đập. Một kiểu chết mà rất nhiều phòng tạm giam, đồn
công an trên toàn cõi Việt Nam vẫn nói mình vô can, bất chấp trong 3
năm (2011 đến 2014) có đến 226 người đã chết tương tự như anh Kiều, anh
Duân vậy.
Những
công dân chưa bị kết án này, được tìm thấy có nhiều chứng cứ đã bị một
hoặc nhiều người đánh đến chết, ở khu vực chính quyền quản lý. Trong
trường hợp anh Kiều, giám định viên thi thể cho biết họ không thể đếm
hết các vết thương tích trên người của nạn nhân. Điều làm người ta kinh
sợ là một bộ mặt khác trong đời sống đã lộ diện: có những nơi đã gây nên
tội ác và tin cái ác là cần thiết, người dân chỉ còn biết ngửa mặt lên
trời cất lên tiếng khóc bi phẫn.
Lời
của một công an viên đánh chết đồng bào của mình, nói rằng họ chỉ muốn
“giải quyết mọi việc cho nhanh”. Cái “nhanh” đó chưa biết đã đem lại
được bao nhiêu đáp án đúng của công lý nhưng đã cướp đi mạng sống của
con người, thoả mãn những thú tính và gieo rắc sự sợ hãi trong nhân dân
về những nhân vật mặc sắc phục, sẳn sàng bóp chết những người cùng màu
da, tiếng nói với mình.
Mới
đây (ngày 9-4) thông tin quốc tế cho biết, Dzhokhar Tsarnaev, 21 tuổi,
sẽ phải ra toà để chịu phán xét về vụ khủng bố trong cuộc đua marathon ở
Boston (Mỹ) vào năm 2013. Tsarnaev đã cùng anh mình nổ bom, làm chết 3
người và hàng trăm người bị thương mà mọi chứng cứ nay đã rõ ràng. Thế
nhưng toà án và cảnh sát Mỹ đã phải mất đến 2 năm để điều tra và thu
thập dữ liệu, để đưa ra toà một kẻ khủng bố còn khoẻ mạnh và xét xử. Trả
lời Q.News, văn phòng công tố nói rằng họ đã tận lực cố gắng để “nhanh”
đưa vụ này ra toà.
“Nhanh”
của chính quyền ở những nơi khác nhau, rõ ràng cũng khác nhau. Có nơi
làm tất cả để trình bày về cái ác. Có nơi thì chính nhân viên công quyền
giành nhau để vào vai cái ác, thậm chí tin vào cái ác.
Cũng
có ý kiến tiếc thương cho thanh niên 21 tuổi Dzhokhar Tsarnaev, với lý
luận rằng “người chết thì đã chết rồi, thôi thì hãy dành chút cơ hội cho
người còn sống”. Lập luận này cũng được nghe quanh phòng xử án anh Ngô
Thanh Kiều, rằng như thế nào chuyện cũng đã “lỡ” rồi, có xử nặng thì
cũng không giúp anh Kiều sống lại. Quả đúng vậy, người chết thì đã chết
rồi, nhưng cái ác vẫn nhởn nhơ sống và còn được những cơ hội đẹp, như
một dẫn chứng mạnh mẽ cho niềm tin vào cái ác.
3
năm và 226 công dân chết trong nhiều khu vực của chính quyền có nhiều
không? Và con số này vẫn không dừng lại. Nếu công lý không được lập lại.
Nếu sự nguỵ biện và dung dưỡng cho cái ác vẫn còn mạnh mẽ, người dân
chỉ còn có thể suy ra rằng đã có những nơi trên đất nước này, như Phú
Yên hay Hưng Yên… công an đã trở thành những bộ phận cát cứ hoành hành
trên tính mạng con người. Lịch sử nhân loại vẫn ghi lại rằng việc im
lặng gieo rắc sự sợ hãi trong tâm lý dân chúng là một phép tính cai trị,
đời đời bị nguyền rủa, như bạo chúa Nero (54-68) khi không còn đủ khả
năng đồng hành cùng người dân La Mã đi đến tương lai.
Xã
hội Việt Nam có quá nhiều ví dụ cho thấy những kẻ phạm tội trong chính
quyền, dù trên danh nghĩa là bị kỷ luật, nhưng sau đó lại được chuyển
vào những vị trí bù đắp khác, vị trí có thể còn cao hơn, thậm chí thong
dong hơn.
Mọi
thứ đang đảo lộn. Lẽ phải bị thử thách như với những người cần phải tử
đạo. Cái ác có đang là thứ để tin, để chọn, như một cách để khác biệt
với đồng loại mong manh của mình?
Ngày
xưa, các bậc cha mẹ vẫn mong con mình thành đạt trong đời, để là bác
sĩ, kỹ sư… Nhưng thời nay, không ít gia đình chạy vạy cho con mình vào
ngành công an như một bước đi vững chắc và an toàn trong đời. Mọi ngành
nghề đều bình thường, và là điều công chính đáng tự hào biết mấy trong
xã hội an sinh. Nhưng nếu từ những câu chuyện như của anh Kiều, anh
Duân… mà công lý và pháp luật không thể thượng tôn, cái ác trở thành một
loại niềm tin, dù chỉ là của một phần rất nhỏ trong dân chúng, thì cũng
đó là ngày bất hạnh của dân tộc Việt Nam đã điểm.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen