Posted by admin on April 11th, 2015
AFR Dân Nguyễn
10-04-2015
QH
khóa 13, kỳ họp thứ 2 có hai vấn đề nổi bật, thu hút sự chú tâm đặc
biệt của dư luận trong cũng như ngoài nước. Đó là tại kỳ họp này, Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng công khai cho thiên hạ biết sự kiện cộng sản Trung
Quốc cưỡng chiếm quần đảo Hoàng Sa của VN 40 năm về trước (19/1/1974),
khi ấy còn trong sự quản lý của VNCH. Một sự kiện vô cùng quan trọng bị
nhà nước bưng bít trong gần nửa thế kỷ! Cũng tại kỳ họp này, một sự kiện
khác gây háo hức lòng dân, ấy là quyền biểu tình lần đầu tiên được
“xới” lên, sau nhiều thập kỷ đảng ta lờ tịt đi, chỉ dùng nó trang trí
cho Hiến Pháp.
Tại
kỳ họp này, hai nhân vật nổi bật trong nghị trường: Đó là Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng (TT NTD) và ông nghị Hoàng Hữu Phước (HHP). Nổi bật bởi
những phát ngôn. Ông thủ tướng, người đứng đầu hành pháp đề nghị đem
thảo luận và sớm hình thành luật biểu tình, trong khi ông nghị Phước,
một đại biểu của Nhân Dân lại ra sức chống.
Hai vấn đề, một liên quan tới quyền và lợi ích quốc gia, một liên quan tới một trong những quyền hết sức căn bản của Nhân Dân.
Một quyền lợi chúng ta phải đòi từ tay nước ngoài. Một quyền chúng ta phải đòi từ chính nhà cầm quyền trong nước.
Nhưng
chắc chắn, quyền nào cũng rất khó đòi. Quả vậy. Cho đến giờ, chúng ta
chưa đòi được bất cứ hòn đảo nào từ tay kẻ thù, hơn thế kẻ thù còn “đẻ”
thêm ra những hòn đảo nhân tạo…
Còn
về luật biểu tình, QH vẫn gửi đi tín hiệu “hãy đợi đấy”! Kể từ đó tới
nay, luật biểu tình vẫn chưa được thông qua, thậm chí QH còn chưa thèm
xây dựng. Lý do không mấy thuyết phục: QH còn bận nhiều vấn đề cần thảo
luận, nên luật biểu tình tạm gác lại. Tuy nhiên, những vấn đề trời ơi
đất hỡi, như “ngủ ôm trong sáng”, hay hình thức phạt khi một người bị
bắt về tội ngoại tình… thì lại có sức thu hút sự chú tâm của các ông
nghị và làm xáo động nghị trường!
Ở
các nước văn minh, nơi người ta trị quốc bằng luật, nơi tam quyền phân
lập rạch ròi, nơi đa đảng hoạt động chế tài lẫn nhau, thì mọi quyền lợi
thiết yếu của người dân, trong đó có quyền biểu tình luôn được ghi nhận,
không chỉ trong Hiến Pháp, mà nó còn được thực thi nghiêm chỉnh. Những
cuộc biểu tình đôi khi xảy ra bạo động, cướp phá, vượt ra ngoài tầm kiểm
soát của cảnh sát; nhưng cũng không vì thế mà quyền biểu tình bị tước
bỏ hay xem nhẹ. Bởi vì, cái lợi mà quyền biểu tình đem lại cho xã hội
khi nó được thực thi, là lớn lao hơn nhiều.
Hệ quả nhỡn tiền từ việc dây dưa không ban bố luật biểu tình
Biểu
tình là một quyền đương nhiên của nhân dân, được ghi trong HP, từ “bản
gốc” năm 1946 –Bản HP của chế độ sơ khai, cũng như những “bản sao” sau
này, quyền ấy vẫn được long trọng khẳng định trong các thời kỳ mà HP
được sửa đổi. Và cụ thể HP hiện hành mới được sửa đổi 2 năm trước, ĐCSVN
cũng không thể “trục xuất” cái quyền đó của nhân dân ra khỏi HP.
Vậy
quyền biểu tình thực chất là gì, và tại sao ở những nơi còn tồn tại chế
độ cộng sản, quyền này cứ bị dây dưa trì hoãn với đủ lý do… không
thuyết phục?
Biểu
tình là một động thái biểu thị quan điểm, ý chí của người dân về một
vấn đề. Là phương tiện để người dân áp lực lên một cá nhân, một tổ chức,
một đảng phái, hay thậm chí là một chính thể, khi những thực thể này có
những hoạt động vượt ra ngoài hành lang pháp luật hay vi hiến. Hoặc chí
ít, những thực thể này không thi hành hay thi hành kém hiệu quả chức
năng của mình đã được người dân giao phó, làm ảnh hưởng tới quyền lợi
của người dân, của quốc gia… Như vậy, quyền biểu tình của người dân
không chỉ buộc các cơ quan công quyền hoạt động hiệu quả hơn, mà còn góp
phần thúc đẩy sự tiến bộ xã hội, hình thành và duy trì một thể chế pháp
trị, những yếu tố bảo đảm cho một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh.
Cho
đến thời điểm này, quyền biểu tình của Nhân Dân chỉ đóng vai trò như
cái bánh vẽ trong HP, tuy nhỏ hơn cái bánh “thiên đường cộng sản làm
theo năng lực hưởng theo nhu cầu…”. Tại sao đảng và chính quyền “của
dân, do dân, vì dân” không cho người dân quyền biểu tình, một cái quyền
rất căn bản? Phải chăng quyền này đi ngược lại quyền và lợi ích “hợp
pháp” của đảng, khi nó được thực thi? Và như vậy thì có thể khẳng định
quyền lợi của Nhân Dân không song hành với quyền lợi của đảng. Thử biện
luận một chút thôi, chứ thực tế diễn ra hàng ngày đã đủ để khẳng định
quyền lợi của đảng đi ngược lại quyền lợi của quảng đại Nhân Dân, thậm
chí là đi ngược lại quyền lợi Dân Tộc!
Lấy
ví dụ về vụ chặt phá cây xanh, hủy hoại môi trường diễn ra gần đây tại
thủ đô Hà Nội, được lên kế hoạch và thực thi bởi chính quyền thủ đô. Xét
về mọi khía cạnh, đều có thể khẳng định đây là hành động phá hoại có tổ
chức, hay vụ cướp bóc trắng trợn coi thường luật pháp, coi khinh Nhân
Dân. Lâm tặc phá rừng phải lén lút, đôi khi phải móc nối với lực lượng
kiểm lâm; còn trong sự kiện phá cây xanh HN, người ta có thể thấy lâm
tặc, kiểm lâm hay quan chức chính quyền cũng chỉ là một, và nó chính là
những quan chức cấp cao của chính quyền thủ đô – những người có quyền ra
quyết định cho kẻ khác thi hành.
Qua
sự kiện trên, nếu luật biểu tình đã được ban hành và quyền biểu tình
của Nhân Dân đã được thực thi, thì những “công bộc”, những “đầy tớ” của
Dân đang làm việc trong phòng lạnh có dám “động thủ” như thế chăng? Nếu
người Dân đi biểu tình không bị chính quyền của ông Nguyễn Thế Thảo vu
cho tội gây rối, đeo cái gông phản động, hay thế lực thù địch… thì ông
Thảo cũng như bộ sậu của mình trong cái Ủy ban nhân dân có dám manh động
đến liều lĩnh thế không?
Hành
động vừa qua của chính quyền HN cho thấy họ “coi Trời bằng vung”, bởi
có lẽ họ tự coi mình là “Trời”, hay “đỉnh cao trí tuệ” rồi, nên mới xảy
ra sự kiện rất đáng tiếc như vậy… Nếu người Dân đã có thể xuống đường
gây áp lực bằng biểu tình, thì ông Thảo (hay ông Hùng phó) có dám chỉ
thị hay xui kẻ dưới trướng phá hoại như thế chăng? Giả thiết người Dân
sẽ dựng lều trại ở trước cổng Ủy ban nhân dân HN hô vang các khẩu hiệu,
buộc các ông này, những kẻ ngang ngược tuyên bố “chặt cây không cần hỏi
dân” phải từ chức và chịu trách nhiệm hình sự cho những quyết định của
mình… thì những quan lại trên của chính quyền thủ đô có run sợ không?
Chắc chắn câu trả lời là có; và có lẽ không chỉ có mỗi quan lại chính
quyền thủ đô mới run sợ…
Cũng
chính vì quyền biểu tình của Nhân Dân đang bị nhà nước bỏ trong hòm
khóa lại, nên dù cho số cây bị chặt lên tới 6700 cây, chứ không phải là
500 hay 2000, thì họ cũng chỉ việc “kiểm điểm nghiêm khắc”, hay tiếp tục
“rút cái dây kinh nghiệm” mà thôi…
Thực
tế, cùng với việc tước đoạt quyền tự do ngôn luận, tự do lập hội, quyền
biểu tình của người dân còn bị dây dưa trì hoãn, cho thấy nhà nước này
đã tước đoạt đi quyền lực của Nhân Dân. Cái gọi là “Dân biết, Dân bàn,
Dân làm, Dân kiểm tra”, chỉ là lời nói, là khẩu hiệu rỗng tuyếch, không
hơn không kém.
Quyền biểu tình là quyền thiêng liêng và hiển nhiên của Nhân Dân. Không lẽ người Dân phải đi xin cái quyền hiển nhiên đó?
Có chăng là đòi, và đòi cách nào mà thôi!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen