Vào Th 3, 11 thg 10, 2016 lúc 18:40, Kathy
<kathy_kha@yahoo.com> đã viết:
Bạn nào ở Nam Cali có biết tiệm này và hư thực ra sao không?
VN có thức ăn ngon, rẻ, và chúng ta cũng có những dịch vụ khác rất hay rất khéo như uốn tóc, móng tay được nhiều người bản xứ ưa chuộng. Nhưng so với các sắc dân khác thì một số (một số thôi, không phải hết) nguời Việt làm những dịch vụ đó vô ý thức, không lễ phép, mất lịch sự và không tôn trọng khách hàng.
Trong tiệm ăn VN, nhiều người waiters dằn mạnh những tô mì, tô phở xuống bàn, đôi lúc đổ cả nước nóng vô mình thực khách hoặc bưng một tay với ngón cái nhúng vô thức ăn. Thực khách cần thêm gì thì giả vờ khong nghe thấy hay nghe xong nhưng không thèm mang đến. Họ gom tô dĩa dơ một cách ồn ào, ném vô thùng ầm ầm như giận cá chém thớt. Và phần trả tiền, thực khách coi chừng bị tính thêm tiền trong hoá đơn, nhất là lúc nhiều người dành nhau để trả.
Nhiều cô thợ nail, thợ tóc bình phẩm độc ác, chê bai bằng tiếng Việt về khách hàng của mình. Họ quên rằng khách hàng mang lợi tức lại cho họ.
Tuy nhiên cũng nên kể thêm là người Việt, nguời Tàu Trung Cộng cũng là những khách hàng kỳ cục, khó chịu và nhiều khi không sòng phẳng khi trả tiền (điều này rất rõ khi đi chợ Á đông và trong các tiệm ăn buffet)
Sent from my iPad
Begin forwarded message:
Trinity Hồng Thuận Westminster
MUỐN ĂN “PHỞ CHỬI”, HÃY VÀO PHỞ TUẤN CẢNH Ở LITTLE SÀI GÒN..
Trong tuần qua, trên kênh truyền hình CNN phát hình một phóng sự về một “quán bún chửi” trên đường Ngô Sĩ Liên, Hà Nội. Tưởng chỉ có ở Việt Nam mới gặp phải những nhà hàng như vậy, nhưng ngay chính ở Little Saigon nơi tôi ở cũng có một "quán phở chửi" mà chửi còn còn kinh khủng hơn cái quán kia ở Việt Nam.
Sáng sớm Thứ Bảy tôi với nhỏ bạn tham gia chạy bộ để gây quỹ và hỗ trợ các nạn nhân ung thư ngực. Trên đường về hai đứa tự dưng thèm phở gà. Nhỏ bạn nói muốn ghé Phở Tuấn Cảnh (trên đường Garden Grove) vì nó nghe nói ngon mà chưa ăn thử bao giờ.
Quán khá nhỏ nên 9 giờ sáng đã có lác đác vài người đợi bên ngoài. Nhưng khi bước vào trong lại thấy có 3,4 bàn trống. Chưa kịp lên tiếng thì một bác gái lớn tuổi kế bên hỏi một người phục vụ: “Nhiều bàn vậy sao không cho bác vô ngồi?”.
Bằng một giọng điệu gay gắt, anh phục vụ trả lời như những người khách đang đứng đợi không có mắt: “Bác nghĩ sao có bàn mà không cho bác vô ngồi?”
Tôi cảm thấy có một chút khó chịu về cách nói chuyện của một thiếu niên với một bác lớn tuổi nhưng vẫn ghi tên mình vào danh sách những người đợi để vào ăn.
Vài phút sau, một cặp vợ chồng (không phải người Việt Nam, tôi nghe họ nói chuyện thì nghĩ chắc là Hàn Quốc) đang ngồi đợi để kêu món, có lẽ vì lâu quá không thấy người phục vụ mang ra thực đơn nên họ dơ tay để hỏi.
Cũng là anh chàng phục vụ gắt gỏng lúc nãy, lần này với một thái độ còn tệ hơn, anh quát vào mặt đôi vợ chồng trẻ: “Can you wait for a minute? Do you know what waiting means??” - “Anh chị đợi một vài phút không được à? Anh chị có biết đợi nghĩa là gì không??”
Cặp vợ chồng trẻ ngỡ ngàng đến không thốt ra được một lời nào. Nhưng chưa hết, anh quát tiếp một cách lập đi lập lại: “Do you not understand what I'm saying??” - “Anh chị không hiểu tôi nói cái gì à??”
Nhìn đôi vợ chồng trẻ đang trố mắt lên há hốc mồm, tôi nghĩ chắc có lẽ họ chưa từng tới một nhà hàng nào mà bị phục vụ quát vào mặt như vậy. Đi ăn ở nhiều nhà hàng Việt, tôi cũng quen với cung cách phục vụ tương đối kém, nhưng có lẽ đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến một sự việc như thế này.
Sự bực bội kèm theo sự xấu hổ trước cặp vợ chồng người Hàn nhưng yêu ẩm thực Việt kia, thế là tôi đi đến và nói với người phục vụ: “Anh nên có thái độ lịch sự hơn với khách hàng của anh. Thái độ như vậy với khách là một thái độ không thể chấp nhận được.”
Trong sự ngạc nhiên tột độ của tôi, bạn tôi cũng như nhiều người khách có mặt, anh chàng này quay lại và bắt đầu văng tục như điên cuồng vào tôi, đủ thứ các chữ như “đờ mờ, cờ lờ, v.v. và v.v.”.
Tôi thật sự ít khi gặp phải những trường hợp bị chửi như thế này và cũng không có thói quen nói tục nên đâm ra chới với không biết phải phản ứng thế nào. Lúc đó tôi nghĩ may quá, có ông chủ quán đứng đó, tôi bèn đi tới ông chủ định để trình bày sự việc.
Ông chủ quán tên là Tuấn Cảnh, tôi không quen ông nhưng chỉ biết về ông sơ qua một vài người bạn vì ông cũng trong nghành truyền thông. Ông là một người đọc tin tức ở một đài TV tiếng Việt địa phương.
Tôi đến và nói với ông chủ: “Anh à, người làm của anh chửi khách như vậy và lại còn văng tục đối với em trong khi em nói chuyện rất lịch sự với anh ta. Đây là một thái độ không thể chấp nhận được của một người phục vụ…”.
Tôi chưa kịp nói đến câu thứ hai thì ông chủ đã quay lưng bỏ đi, cứ như mắt không thấy, tai không nghe được bất cứ điều gì.
Chưa hết, ông chủ vừa bỏ vào trong thì người phục vụ cũng từ trong bước ra và lại… văng tục vào mặt tôi tiếp tục.
Không cần phải ở lại thêm một giây phút nào ở một nơi vô văn hóa như thế này, tôi và bạn tôi lập tức bỏ đi. Chúng tôi cũng không biết rằng, sau khi chúng tôi bỏ đi thì một số khách khác đang đứng đợi cũng bỏ đi.
Sau đó chúng tôi lái đến nhà hàng Sông Hải, cũng một tiệm phở có tiếng ở gần đó, thì gặp lại một vài khuôn mặt quen thuộc ở phở Tuấn Cảnh trước đó, trong đó có cặp vợ chồng người Hàn Quốc kia. Hai vợ chồng trẻ cho biết những người khách khác đã chỉ họ tới đây.
Tôi nói xin lỗi họ về những gì đã xảy ra và khẳng định rằng không phải nhà hàng Việt Nam nào cũng đều như vậy. Tôi cũng hứa với chính mình là về nhà phải viết một cái gì đó về sự việc vừa xảy ra, bởi vì chúng ta không thể dung nạp những văn hóa như thế này trong cộng đồng mình.
__._,_.___
Posted by: =?utf-8?B?VHJpZXUgTmd1eWVuIE3EkA==?= <trieu3_nguyen@hotmail.com>
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen