Sau ba tuần kể từ ngày khởi chiếu, bộ phim “The Vietnam War” đã
nhận được nhiều phản hồi của người xem, từ mọi phía. Phần nhiều là
chê, kể cả từ Hà-Nội, phe được những người làm phim dành cho rất
nhiều ưu ái.
Nhà báo Huy Đức viết trên Facebook: “Hà Nội sẽ không muốn phổ biến bộ phim này” mặc dù bộ phim đã “quy
gần như mọi tội lỗi cho Washington, đánh giá cao chiến binh của
miền Bắc và có lúc, tỏ thái độ xem thường lãnh đạo Việt Nam Cộng
Hòa.”
VOA tiếng Việt cũng loan tin:
Mặc dù “The Vietnam War”, bộ phim tài liệu gây tranh cãi về chiến
tranh Việt Nam của đạo diễn Ken Burns và Lynn Novick, không bị cấm
chiếu ở Việt Nam nhưng giới lãnh đạo ở Hà Nội tỏ ra không hài lòng
về những gì được giới thiệu trong bộ phim mới được trình chiếu trên
kênh truyền hình PBS.
“Những nhân vật có thế lực trong chính phủ Hà Nội vô cùng không hài
lòng về loạt phim tài liệu này,” Jeff Stein tiết lộ trong một bài
báo của tuần san Newsweek trong tháng này về bộ phim tài liệu công
phu đã mất đến 10 năm mới hoàn tất.
Hai nguồn tin độc lập tiết lộ cho Newsweek rằng những “nhân vật thế
lực” bực tức đến độ đã “sa thải một số quan chức phụ trách báo chí
tại Bộ Ngoại giao, những người đã giúp đoàn làm phim tổ chức các
cuộc phỏng vấn.”
“Bên thắng cuộc” được khen nức nở cũng chê. Còn bên thua cuộc, bị
bôi bác trong phim, dĩ nhiên là không thể im lặng. Nhiều người đã
vạch ra những cái thiếu trong “The Vietnam War” dù hai giám đốc sản
xuất Ken Burns và Lynn Novick đã khoe “điều mà chúng tôi đã bỏ ra mười năm nay để làm là đào xới, khai quật toàn
bộ câu chuyện về Việt Nam, do đó chúng tôi đã nhận ra rằng nhiều sự
thật có thể cùng hiện hữu”.
“Nhiều sự thật cùng hiện hữu”, nhưng có những sự thật đã bị làm
ngơ, hay cố tình bỏ qua như sự thật về Tổng thống Ngô Đình Diệm và
Quân đội VNCH do ông Nguyễn Tiến Hưng vạch ra:
Phim phán xét về TT Ngô Đình Diệm: "Ông là con người tàn nhẫn,
không tin ai ngoài gia đình, lanh lợi, tháo vát, biết khai thác
những yếu điểm của đối phương." Rồi họ gán cho ông một biệt hiệu:
"Đấng Cứu thế không có thông điệp."
Phán xét này ngược hẳn với đánh giá của tờ New York Times năm 1957,
gọi ông Diệm là "một người giải phóng Á Châu," hay tuần báo Life:
"Con người cứng rắn và như phép lạ của Việt Nam," hay Nghị sĩ Jacob
Javits (tiểu bang New York): "Ông là một trong những anh hùng của
thế giới tự do."
Nghị sĩ Mike Mansfield thì từng ca ngợi ông Diệm:
"Công trạng ngăn chặn được xâm lăng của Cộng sản ở Việt Nam, và vì
vậy ở cả Đông Nam Á, là do sự quyết tâm, can đảm, trong sạch và
chính trực của Tổng Thống Diệm, một người đã chứng tỏ khả năng rất
cao trước những khó khăn thật là to lớn."
Năm 1961, Phó Tổng thống Johnson đi xa hơn, gọi ông Diệm là
"Winston Churchchil của Đông Nam Á".
Phim muốn kể câu chuyện từ nhiều phía…rất nhiều trải nghiệm của
người Việt Nam trong cuộc chiến" nhưng đã phỏng vấn rất ít người từ
phía VNCH, mà cuộc chiến xảy ra căn bản là ở Miền Nam Việt Nam.
Thời giờ dành cho những người này cũng rất vắn vỏi, coi như chỉ qua
loa để gọi là có phỏng vấn. Đâu là những hình ảnh và câu chuyện của những người quân nhân anh
dũng của VNCH? Đâu là những hình ảnh vợ con của họ sống trong cảnh
khó khăn, cô đơn ở thôn quê Miền Nam, chờ mãi không thấy chồng về?
…
Phim cũng không nói đến các thành quả kinh tế, xã hội mà phía Việt
Nam Cộng Hòa đã gặt hái như "5-Năm Vàng Son 1955-1960". Về hành
chánh đã có các cán bộ được huấn luyện chu đáo trong hai thập kỷ
bởi Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, chẳng thua gì Ecole Nationale
D'Administration của Pháp (nơi sản sinh các lãnh đạo Pháp), các đại
học Luật khoa, Y khoa, nơi sản xuất ra các luật sư, thẩm phán biết
đẩy mạnh truyền thống pháp trị (rule of law) và các bác sĩ làm việc
trong bệnh viện thay thế bác sĩ Pháp.
Miền Nam Việt Nam thực sự đã đặt được những viên gạch đầu tiên trong các năm
1955-1960 cho mô hình phát triển sau này của chính Nam Hàn dưới
thời TT Park Chung Hee.
…
Bộ phim có nhiều thiếu sót và sai sót. Thiếu sót quan trọng nhất
trong phần đầu là không đề cập tới trách nhiệm của Mỹ trong cuộc
đảo chính và hạ sát Tổng thống Diệm. Nếu như thay vì đảo chính, Mỹ
ủng hộ sáng kiến và cùng với Tổng thống Diệm để tìm giải pháp hòa
bình thì liệu Vietnam War xảy ra hay không? Biểu tình nửa triệu
người có xảy ra hay không?
Không đề cập tới những gì đã xảy ra tại Dinh Gia Long, những bi
kịch, hậu quả của những quyết định của Tổng thống Kennedy, như đem
quân vào, đảo chính Tổng thống Diệm thì làm sao đạo diễn Lynn
Novick có thể nói rằng:
"Chúng tôi muốn biết cái gì đã xảy ra ở nơi đây … mô tả thực tại…
trung thực với những bi kịch, kể câu chuyện từ nhiều phía, và tìm
cách thể hiện rất nhiều trải nghiệm của người Việt Nam trong cuộc chiến?" (ngưng trích)
Câu chuyện về tấm ảnh tướng Nguyễn Ngọc Loan “xử bắn tù binh Việt
Cộng” trên đường phố Sài-Gòn cũng được Ken Burns và Lynn Novick đưa
vào phim với một nửa sự thật:
“Trong cuộc chiến Việt Nam, có lẽ bức hình tướng Nguyễn Ngọc Loan
bắn Nguyễn Văn Lém, tự Bảy Lốp, do Eddie Adams chụp đã gây chấn
động và bất mãn nhất trên thế giới. Ác nghiệt thay là một bức hình thường không nói hết câu chuyện.
Thực ra, lý do làm tướng Loan bắn Bảy Lốp là vì ngay tối hôm trước
y đã giết một sĩ quan cảnh sát cùng vợ và 3 đứa con nhỏ của ông ấy
mà chính tướng Loan đã tận mắt chứng kiến và Bảy Lốp tuyên bố là đã
rất hãnh diện làm chuyện này. Theo Điều 4 của Thỏa Ước Genève 1949
thì hành động hành quyết của tướng Loan hợp pháp vì Bảy Lốp không
mang quân phục, không mang một nhãn hiệu nào minh chứng mình là
quân đội mà đã tàn sát sĩ quan VNCH và thường dân vô tội thì quân
luật cho phép trừng trị, bao gồm cả hành quyết (summary execution)
như tướng Loan đã làm. Chính Eddie Adams cũng đã xin lỗi tướng Loan
tại Washington, D.C. và trở thành một người bạn thân của tướng Loan.” (Nguyễn Văn Thái
và Liên Thành)
Bank of America là một trong những nhà bảo trợ để trình chiếu phim
Vietnam War của Burns với chủ trương "because we believe what's
perspective, comes understanding," - "vì chúng tôi tin rằng cái gì
là quan điểm thì sẽ đưa đến sự hiểu biết lẫn nhau." Quan điểm của
Burns trong tập 1 như sau: 1. Hồ Chí Minh là người yêu nước hy sinh lo cho dân, họ Hồ được dân
Việt mến mộ tột cùng; 2. Hồ Chí Minh không muốn dùng vũ lực tấn
chiếm miền Nam, chủ trương đó là của Lê Duẫn; 3. Tổng Thống Ngô Đình Diệm vì độc
tài gia đình trị nên bị các tướng lãnh VNCH giết chết; 4. Quân đội
của Bắc Việt và của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam chiến đấu kiên
trì, anh dũng, trong khi đó, các tướng tá trong QLVNCH thì tham
nhũng ăn chơi phè phỡn đến độ Tổng Thống Lyndon Johnson phải bực
mình nói tìm bằng mọi cách đẩy cho QLVNCH phải có trách nhiệm chiến
đấu và QLVNCH phải ra chiến trường chớ không phải quân đội của Mỹ!
Đây là quan điểm mà Ken Burns muốn truyền lại cho thế hệ sau, vì
CSVN là kẻ thù "xứng đáng" thì đủ trọng lượng để trở thành
người bạn "hợp tác chiến lược toàn diện."
Nếu Hồ Chí Minh và các đảng viên của ông ấy tranh đấu hy sinh gian
khổ như vậy cho dân chúng như Ken Burns trình bày, thì tại sao năm
1954, hàng triệu người Việt bỏ lại nhà cửa ngoài bắc để trốn chạy
vào Nam và năm 1975 vài triệu người bỏ nước ra đi, trong đó có nửa
triệu người làm mồi cho cá ở biển cả? Vậy thì người người Quốc Gia
tỵ nạn và các đảng phái Quốc Gia rõ ràng là "phản quốc" chớ còn gì nữa? Đó là lý do tại sao tôi phẫn
uất khi xem tập phim tài liệu và tôi cho rằng Ken Burns là cái loa
tuyên truyền độc hiểm cho CSVN bóp méo vo tròn lịch sử và đây là sự
phản bội trắng trợn lần 2 của Hoa Kỳ đối với người Việt Quốc Gia.
(Hoàng Duy Hùng)
Còn về phía Quân đội Mỹ trong “The Vietnam War” cũng chỉ thấy bắn
giết, đốt nhà dân làng, nhất là vụ Mỹ Lai được chiếu đi chiếu lại
nhiều lần. Không thấy những cảnh lính Mỹ làm đường, xây cầu, khám
bệnh phát thuốc cho dân quê, phát kẹo cho trẻ em…
Về phía bộ đội CSBV xâm lăng VNCH, có nhiều người được phỏng vấn
trong “The Vietnam War” nhưng thiếu những tiếng nói trung thực, như
anh cựu cán binh Lê Minh Đức dưới đây:
Nếu một người cứ đứng trên quan điểm phân biệt bạn thù của đảng cộng sản
Việt Nam, thì tôi nói thật hận thù đó không nguôi được. Vì sao ư? Vì quá
nhục.
Này nhé. Ta chiến đấu vì lý tưởng cộng sản, coi Mỹ là kẻ thù giai
cấp, kẻ thù của hoà bình thế giới. Ta thắng nó với lòng tin rằng
chẳng bao lâu sau thằng tư bản sẽ quỳ gối trước mặt phe cộng sản để
cầu xin ân huệ.
Thế mà tất cả những gì ta hy sinh cho cuộc chiến 20 năm máu lửa đó, trong phút chốc bỗng biến thành trò cười rẻ tiền. Chủ
nghĩa cộng sản sụp tan thành mây khói. Nay ta quay lại cầu xin nó,
theo đuôi nó xây dựng chủ nghĩa tư bản, năn nỉ nó công nhận ta là
kinh tế thị trường.
Bao thế hệ hy sinh chống Mỹ để thấy những thế hệ sau chiến tranh
lớn lên hướng về văn hoá Mỹ, cuồng Mỹ. Hoá ra những gì ta làm trong
quá khứ đều sai, đều ngu muội, đều vì ta có tầm nhìn không quá lũy
tre làng.
Hỏi như thế có nhục không? Mà nhục như thế thì quên thế nào được.
Nay ta trải thảm đỏ mời Mỹ quay lại. Cái mặt dày đểu cáng ta biết
giấu vào đâu? Đành phải lôi lại chuyện quá khứ rằng Mỹ giết dân ta.
Thì sao, nó không giết ta để ta giết nó hay sao?
Trong cuộc chiến tranh do ta chủ trương, có thằng nào không phải là
Việt Cộng trong mắt người Mỹ. Ta sống trong dân, ta giấu vũ khí
trong vườn nhà dân. Dân và ta đều quần đùi đen, áo bà ba đen, tay
cầm liềm cắt cỏ mà AK 47 giấu trong bờ ruộng. Ta đánh úp nó chết
nhăn răng vì nó tưởng du kích ta là dân lành.
Trong khi đó ta giết chính đồng bào ta, ta trói đồng bào ta như
trói gà, rồi ta chặt đồng bào ta làm ba khúc sau vườn. Ta dùng cuốc
đập đồng bào ta vỡ sọ. Ta chôn sống đồng bào ta sau khi bắt chính
họ đào huyệt...
Ta tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó. Ta tuyệt đối tìm cách quên
rằng thằng đàn anh Trung Quốc đã giết đồng bào ta còn tệ hơn giết
chó, máu chảy thành sông ở biên giới phía Bắc. Và ta vẫn tiếp tục
thờ lạy nó.
Ta là ai? Ta là đảng cộng sản Việt Nam. Ta là thứ cặn bã của dân tộc này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả.
Ta là loài khỉ đột đã xua đuổi được mọi nền văn minh để tiếp tục tự
sướng với nhau trong bóng tối của thời trung cổ.
Và còn nữa? Hãy chờ xem ta sẽ nghiến nát kẻ thù (nhân dân) như đàn anh Trung Quốc của chúng ta dùng xe tăng xay thịt nhân dân chúng nó thành thức ăn cho súc vật trên quảng trường Thiên An Môn.
Ta là quái thai thời đại. Ta không xứng đáng đứng ngang hàng với
loài người văn minh trên trái đất này. Thảm họa diệt chủng đã hiện ra trước mắt, không ai có thể cứu được
dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 90 triệu người Việt. (hết trích)
“The Vietnam War” thiếu nhiều sự thật quá! Nửa cái bánh còn ăn được
vì vẫn là bánh. Một nửa sự thật thì chỉ đáng ném vào sọt rác, dù
bao nhiêu người đã bỏ ra bao nhiêu công sức và năm tháng để tạo ra nó.
Ký Thiệt
__._,_.___
Posted by: "Patrick Willay" <pwillay@orange.fr>
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen