VRNs (29.11.2014) –
Sài Gòn – Hồ Duy Hải nguyên là một sinh viên bị kết tội tử hình do giết
chết hai nữ nhân viên Bưu điện Cầu Voi, huyện Thủ Thừa, Long An, vào
tháng 3 năm 2008.
Rất
nhiều bài báo viết về vụ án Hồ Duy Hải và khẳng định, Hồ Duy Hải không
phải là hung thủ, những căn cứ cơ bản để kết tội Hồ Duy Hải thì không
có, ví dụ như tại hiện trường, cơ quan cảnh sát điều tra thu được rất
nhiều dấu vân tay nhưng không có một dấu vân tay nào trùng với 10 dấu
vân tay trên 10 ngón tay của Hồ Duy Hải; Con dao và cái thớt được xem là
tang vật thì cơ quan điều tra cử dân quân ra chợ mua mang về. Đây là
hai chứng cớ cơ bản nhất, còn rất nhiều chứng cớ khác chưa được điều tra
làm rõ.
Bà
Nguyễn Thị Loan (SN 1963) ngụ tại ấp 1, xã Duy Thành, huyện Thủ Thừa,
tỉnh Long An cho biết, con bà là Hồ Duy Hải, bị công an bắt sau 3 tháng
xảy ra vụ án giết người ở Cầu Voi và bị công an cáo buộc phạm tội giết
người, cướp của.
“Kể từ thời điểm 21/3/2008 tới nay, Hồ Duy Hải bị hai cấp tòa xét xử tội tử hình”, bà Loan nói.
Bà
Loan khẳng định con trai bà không có tội và cho biết thêm, “cảnh sát
hình sự Tỉnh Long An đã giám định và khẳng định, 10 dấu vân tay của Hồ
Duy Hải không trùng khớp với nhiều dấu vân tay trên lavabô và vòi nước,
tại nơi hiện trường. Vậy các dấu vân tay này là của ai mà cơ quan cảnh
sát điều tra không điều tra ra hung thủ, mà lại bắt và kết án oan con
trai tôi. Hung thủ đang ở đâu, tôi không biết.
Công
an đã sai người –nhân viên bưu điện ở xã Nhị Thành ra chợ mua con dao
và cái thớt về, để nộp cho cơ quan công an làm tang chứng vụ án. Hồ sơ
bị cạo sửa…”
Bà Loan, mẹ của Hồ Duy Hải chạy khắp nơi kêu oan cho con
Bên
cạnh đó, bà Loan nói “nhân chứng cho biết không nhìn thấy Hồ Duy Hải mà
công an nói là người đó thấy Hồ Duy Hải. Nhân chứng này vẫn còn sống và
họ sẵn sàng làm chứng điều này.”
“Có
người viết thư mật cấm các nhà báo không được viết về vụ Hồ Duy Hải.”
Bà nghẹn ngào nói tiếp: “bức xúc cho gia đình tôi quá. Trong khi mình
oan mà không cho ai phụ với gia đình mình.” Nguyên phó giám đốc Công an
Tp.HCM “cũng bức xúc và nói với các nhà báo ‘tử hình dễ thế sao’. Thế
nhưng không có ai can thiệp hết.”
Bà Loan khóc nấc từng cơn và nói: “tôi bức xúc quá! Tôi từ Nam ra Bắc mà hổng có ai dòm ngó dùm mình hết.”
Với
tiếng khóc nấc xen lẫn những tiếng không rõ thành câu, bà Loan nói tiếp
“tôi ra trước quốc hội cũng không ai cho tôi nói hết… Trước tòa tôi
cũng bị công an bắt đuổi đi. Tôi đi đến đâu khiếu kiện và biểu tình thì
công an đều đuổi tôi đi. Không ai giải quyết cho con tôi hết.
Bảy
năm nay con tôi bị giam cầm trong ngục tối thật sự là oan sai, mà không
ai để ý giải quyết giùm. Lần nào tôi đi thăm con tôi đều nói, mẹ ơi, mẹ
kêu oan và minh oan cho con. Trước tòa, con chỉ đọc theo cáo trạng chứ
con không thực hiện hành vi đó, tại sao công an bắt nhốt con hoài không
tha mẹ ơi. Tôi khóc riết bảy năm nay không còn nước mắt nữa.”
Bà
Nguyễn Thị Rưỡi –cô Hồ Duy Hải cho biết thêm: “Dư luận xôn xao rằng, Hồ
Duy Hải cháu nhà tôi là chết thay cho con một quan chức hay một đại gia
nào đó. Thông tin này được phóng viên báo Nông Thôn Ngày Nay đã nói cho
tôi.”
Bà
Loan đi khiếu kiện ròng rã suốt 7 năm nay, nhưng các cơ quan thẩm quyền
vẫn câm lặng trước nỗi đau của người mẹ có đứa con mang án tử hình,
thay cho hung thủ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Bà nói “chỉ nộp đơn, rồi về vì không ai tiếp mình hết. Cũng không gặp được lãnh đạo, chỉ gặp được cô tiếp dân.
Xuống
quốc hội dưới tỉnh Long An và họ nói rằng, đã hết thẩm quyền [thụ lý vụ
án], khuyên tôi ra ngoài trung ương để giải quyết. Ra đến trung ương,
chỉ được nộp đơn, rồi về, không ai giải quyết, lặng lẽ khóc rã rồi đi
về. Không có công lý gì hết, tự than khóc, rồi tự đi về, họ không nhìn
tới người dân vô tội.
Năm nào cũng ra [Văn phòng tiếp dân ở Hà Nội], cầm băng rôn kêu oan hàng tháng rồi đi về, chứ không được ai tiếp nhận đơn.”
Bà
Loan nấc nghẹn từng tiếng nấc, nghẹn ngào nói: “Nguyện tâm cũng đi
chừng nào minh oan được cho con rồi mới về, còn không là chết thiêu tại
lăng Hồ chủ tịch luôn. Con mình bị oan thì mình về để làm cái gì nữa.
Bây giờ gấp rút lắm rồi, họ sẽ tiêm thuốc độc giết chết cho con trai
tôi, tôi sợ không minh oan kịp cho con trai tôi.”
Bà
Rưỡi cho hay, gia đình bà đã cầu cứu đến gia đình ông Chủ tịch Nguyễn
Minh Triết –Nguyên Chủ tịch Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam,
nhưng vụ việc vẫn im hơi lặng tiếng: “Vào năm 2009, tôi có gặp bà Nguyễn
Minh Triết và trình bày về vụ việc này. Sau đó, gia đình chúng tôi nhận
được hai văn bản yêu cầu Viện Kiểm sát nhân dân tối cao và Tòa án nhân
dân tối cao điều tra làm rõ sự việc, nhưng sự việc vẫn im trôi suốt 7
năm nay.”
Cách
đây ba ngày, vào ngày 25.11.2014, Chánh án Tòa án tỉnh Long An và thư
ký tòa án gặp gia đình bà Loan thông báo, đã có quyết định tử hình nhưng
không cho gia đình bà biết là ngày nào.
Chánh
án Tòa án tỉnh Long An –Đại diện cho một cơ quan công quyền đã thẳng
thừng hỏi bà Loan: “bà có đồng ý tiêm thuốc độc cho con trai bà và mang
xác con trai bà về nhà hay không?”. Ngay sau đó, bà Loan liền hỏi: “ông
có con không?”. Bà Loan uất ức nói: “Con tôi không có tội, phải minh oan
cho con trai tôi, người nào giết con trai tôi thì người ấy sẽ chết
chung với tôi luôn.”
Ngay
sau đó, bà Loan và bà Rưỡi đã ra Văn phòng quốc hội ở Hà Nội để tiếp
tục kêu oan, nhưng phòng tiếp dân nói rằng, “thứ hai bà quay lại, cán bộ
sẽ giải quyết”.
Tại
sao cơ quan công quyền lại dửng dưng, thờ ơ trước nỗi đau oan khiên của
một người mẹ có đứa con đang cận kề với cái chết oan?
Bà
Rưỡi mong muốn: “Hồ Duy Hải được thả tự do. Từ khi Hồ Duy Hải vào tù
ảnh hưởng đến cả gia đình chúng tôi, không một ai làm ăn được gì. Hồ Duy
Hải rất ngoan hiền, dễ thương. Cả họ rất đau lòng và bức xúc dữ lắm. Cả
tuổi thanh xuân của Hải bị nhốt trong tù.”
Bà
Loan thổn thức: “Mong muốn các anh, các chị Việt Nam sống ở nước ngoài
và sống trong nước VN hãy lên tiếng với giới công quyền tại Việt Nam
trả con tôi về, chứ tôi không cần bồi thường gì hết. Tôi mong muốn con
tôi được thả về với tôi, tôi cần con tôi, nó không có tội, tôi không cần
tiền bồi thường, không có cái gì có thể đánh đổi được con tôi.”
HT, VRNs
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen