*
Nguyễn Công Lượng
Trước
năm 1975, Tổng Thống VNCH nói; “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn kỹ
những gì Cộng Sản làm”. Câu nói nầy có thể cho rằng đây là một khẩu hiệu tuyên
truyền, có thể có người không tin, nhưng sự thật thì được nhiều người hiểu biết
công nhận là đúng và được nhắc đi nhắc lại trên nhiều phương tiện truyền thông
cho đến nay. Dù sao thì Tổng Thống Thiệu cũng là người cầm quyền và phê phán địch
thủ của mình nên có thể cho là thiếu tính cách khách quan. Nhưng ngày nay sau gần
40 năm, nước VNCH đã bị khối Cộng Sản xâm lăng thôn tính, một người trong nước,
ông Thái Bá Tân một công dân của nước VNDCCH, và bây giờ là nước CHXHCNVN phổ
biến một bài thơ phê phán và thách thức chế độ Cộng Sản nghe mới can trường.
Bài thơ như thế nầy:
Tôi
không biết ông Thiệu,
Yêu mến
lại càng không,
Nhưng
buộc phải thừa nhận
Một
thực tế đau lòng,
Rằng
ông ấy nói đúng
“Đừng
nghe cộng sản nói.
Hãy
xem cộng sản làm!”
Tôi sống
ở Miền
Sáu
mươi lăm năm nay
Và buộc
phải thừa nhận
Một
thực tế thế nầy :
Rằng
ta, đảng, chính phủ,
Mà lại
làm một nẻo.
Nhiều
khi không đàng hoàng.
Đảng,
chính phủ luôn nói,
Mà
nói hay, nói nhiều,
Rằng
sẵn sàng chấp nhận
Những
ý kiến trái chiều.
Vậy
mà một nhà báo,
Nói ý
kiến của mình,
Nói
đàng hoàng, chững chạc
Liền
bị buộc thôi việc.
Ai
cũng hiểu vì sao.
Không khéo lại tù tội.
Như
thế là thế nào ?
Như
thế là các vị
Mặc
nhiên thừa nhận mình
Không
làm như đã nói,
Gây bức
xúc dân tình.
Là một
người yêu nước
Là
công dân Việt Nam,
Tôi
mong đảng đã nói,
Là nhất
thiết phải làm.
Vì đó
là danh dự,
Niềm
tin và tương lai
Hãy
chứng minh ông Thiệu .
Nói
như thế là sai.
Tôi
không biết ông Trọng,
Yêu mến
lại càng không,
Nhưng
là chỗ người lớn
Tôi
thành thật khuyên ông
Rút
cái giấy sa thải.
Một
nhà báo công minh.
Phần
ông, nếu phục thiện
Cũng
nên xem lại mình.
Tôi
nhận hưu nhà nước
Cũng
đã mấy năm nay.
Hy vọng
còn được nhận
Sau
bài thơ ngắn nầy.
Đảng
lãnh đạo sáng suốt,
Lịch
sử thì vẻ vang,
Dân
anh hùng, vĩ đại,
Bạc
biển và rừng vàng.
Thế
mà ta, thật tội,
Chẳng
dám mơ cao xa
Thành
bác Mỹ, bác Nhật
Cái
dân ta mơ ước
Ngẫm
mà thấy đau lòng
Mơ được
như Miến Điện,
Mà rồi
cũng chẳng xong.
Tội mấy
bác lãnh đạo,
Nói
gì cũng toàn sai,
Bị
dân tình la ó,
Nhiều
lúc đến khôi hài.
Là vì
danh không chính,
Ngôn
không thuận được đâu.
Cố mấy
cũng không đúng,
Khi
đã sai từ đầu.
Tác
giả Thái Bá Tân, một ngưới chẳng những sống trong chế độ cộng sản 65 năm mà lại
là một cán bộ của nhà nước đang lãnh tiền hưu trí, thì những phát biểu của ông
không phải chống chế độ mà là những góp ý xây dựng và những điều ông nêu ra chắc
chắn phải đáng tin. Theo tác gỉa, đảng và chính phủ Hà Nội thường nói một đàng
làm một nẻo và nhiều khi không đàng hoàng và tác giả cũng khẳng định rằng những
việc làm khôi hài đó của đảng và chính phủ dù có cố sữa sai mấy đi chăng nữa
thì cũng không thể làm đúng lại được chỉ vì đảng đã sai từ đầu.
Vậy
cái sai từ đầu của Đảng Cộng Sản là cái sai từ đâu ?
Ngày
nay tại Việt Nam, tài liệu viết về Hồ Chí Minh (HCM) và Đảng Cộng Sản thì nhiều
vô số kể, nhưng chỉ cần đọc 2 tập Hồ Chí Minh Toàn Tập và Lịch Sử Đảng Cộng Sản
Việt Nam thì chúng ta cũng có cái nhìn quá đủ về những gì Cộng Sản nói và hiểu
ra những thực tế đau lòng những gì Cộng Sản làm đối với nhân dân Việt Nam.
Trong khuôn khổ bài nầy chúng tôi chỉ nêu lên vắn tắt những sự kiện sau đây :
Ngày
2 tháng 9 năm 1945, Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập tại quảng trường Ba
Đình, khai sinh nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Câu mở đầu ông tuyên bố:
“Hởi
đồng bào cả nước. Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho
họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được
sống, quyền tự do và mưu cầu hạnh phúc… Đó là lẽ phải không ai chối cãi được.”
Mặc
dù câu nói nầy ông tự nhận ngay bên dưới là ông cóp từ bản Tuyên Ngôn Độc Lập
năm 1776 của Hoa Kỳ và bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của Cách Mạng
Pháp năm 1791, hai nước mà ông luôn luôn chửi bới là đế quốc thực dân, nhưng dù
sao nó cũng được xem là những gì HCM đã nói ngay từ đầu. Tiếp theo toàn bản
Tuyên Ngôn là những lời lên án thực dân Pháp về những việc làm trái hẳn với
nhân đạo và chính nghĩa . Đó là : “ Thi hành những luật pháp dã man, ngăn chặn
sự thống nhất đất nước, ngăn chận đoàn kết dân tộc, lập nhiều nhà tù hơn trường
học, thẳng tay chém giết những người yêu nước thương nòi gây ra biển máu, thi
hành chính sách ngu dân, bóc lột dân ta đến tận xương tủy vô cùng tàn nhẫn, cướp
ruộng đất hầm mỏ nguyên liệu, chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lý, chúng
không cho các nhà tư sản ngóc đầu lên. Pháp đã mở cửa nước ta để rước Nhật vào
1940, khiến dân ta chịu hai tầng xiềng xích khiến hai triệu đồng bào ta chết
đói. Thậm chí khi thua chạy, chúng còn nhẫn tâm giết nốt số đông tù nhân chính
trị ở Yên Bái và Cao Bằng…”.
Ông
HCM cũng khẳng định chính toàn dân Việt Nam đã đánh đổ các xiềng xích thực dân
gần 100 năm, chứ không riêng gì Đảng Cộng Sản, để gây dựng nên nước Việt Nam độc
lập. Ông HCM dõng dạc tuyên bố nay ông là đại biểu cho toàn dân Việt Nam để
“lâm thời” lập nên nước Việt Nam Mới…
Nhưng
mỉa mai thay, khi bắt tay thi hành một Việt Nam Mới, thì HCM và đảng Cộng Sản
đã làm ngược lại tất cả những gì ông đã tuyên bố trong bản Tuyên Ngôn. Đó
là: Đã áp đặt lên nhân dân Việt Nam một
chế độ độc tài đảng trị và đàn áp nhân dân còn tồi tệ hơn cả chế độ thực dân
Pháp nhằm củng cố chế độ Cộng Sản độc tôn, còn cái “chính phủ lâm thời” thì nó
kéo dài đến muôn năm trường trị.
Tôi xin tóm lược nhắc lại những sự
kiện sau đây mà không đi vào chi tiết, nếu muốn quý vị có thể vào internet, chỉ
cần đánh những vấn đề cần tìm thì có đến hàng chục bài viết kể lại những tội ác
của đảng Cộng Sản và HCM một cách chi tiết trong mỗi sự kiện nầy :
1. Âm mưu với các thế lực quốc tế chia cắt
đất nước qua Hiệp Định Geneve 1954. Theo kế hoạch từng bước của Cộng Sản Quốc Tế
là xâm chiếm toàn Việt Nam và bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản trên khắp toàn cầu.
2. Gây mâu thuẩn và làm mất đoàn kết toàn
dân để có cớ triệt hạ những đảng phái và đoàn thể quốc gia yêu nước chống Pháp
dành độc lập có từ trước khi đảng Cộng Sản ra đời (1930); mà Cộng Sản biết rằng
những người quốc gia không thể nào chấp nhận chủ nghĩa Cộng Sản dù thỏa hiệp
hay sống chung .
3. Bày trò cách mạng “Cải Cách Ruộng Đất” để
tiêu diệt thành phần trí phú địa hào vì cho rằng thành phần nầy có thể sẽ là một
lực lượng đối kháng lại đảng Cộng Sản sau nầy. Cứ theo thống kê của Đảng Cộng Sản
và Chính Phủ VNDCCH thì số người bị sát
hại trong CCRĐ là 120.008 người, nhưng theo tác giả Hoàng Văn Chí trong quyển
“Từ Thực Dân đến Cộng Sản” thì con số nầy lên đến hơn nửa triệu người, một tài
liệu khác thì con số nầy lên đến cả triệu người. Hãy nghe những giòng “Thơ” của
hai thi nô gạo cội của đảng, chúng ta cũng đủ rùng mình :
Thơ Tố
Hữu:
“Giết,
giết nữa, bàn tay không phút nghỉ
Cho
ruộng
đồng, lúa tốt thuế mau
xong
Cho
Đảng
bền lâu, cùng rợp bước chung
lòng
Thờ
Mao Chủ Tịch, thờ Xit-Ta-Lin bất diệt”
Thơ
Xuân Diệu:
“Địa
hào, đối lập ra tro
Lưng
chừng
phản động đến giờ tan
xương
Thắp
đuốc
cho sáng khắp
đường
Thắp
đuốc cho sáng đình làng đêm nay
Lôi
cổ
bọn nó ra
đây
Bắt
quỳ gục xuống đọa đày chết thôi”
4. Triệt hạ nhóm “Nhân Văn Giai Phẩm” của
các văn nghệ sĩ vì cho rằng đây là nhóm trí thực không thể khuất phục trước những
chủ trương Cộng Sản sẽ áp đặt lên Việt Nam.
5. Xây dựng những nhà tù với một chế độ lao
tù khắc nghiệt, nhiều hơn là xây dựng trường học và bệnh viện trên khắp Miền Bắc
để khủng bố tinh thần của nhân dân và triệt hạ dần những lực lựng chống đối.
6. Bần cùng hóa nhân dân và áp đặt chế độ
ngu dân để dễ bề cai trị
7. Xé bỏ Hiệp Định Geneve 1954 sau 2 năm và
tiến hành chiến tranh xâm chiếm Miền Nam. Một cuộc chiến tranh mà HCM tuyên bố:
“Dù đốt cháy cả dãy Trương Sơn và thiêu sống cả nhân dân Miền Nam chúng ta cũng
phải tiến hành đến thắng lợi cuối cùng…”. Cuộc chiến tranh nầy kéo dài 20 năm
và đến khi lừa được 12 nước và Liên Hiệp Quốc ký kết bản Hiệp Định Paris 1973 để
các lực lượng Đồng Minh của VNCH rút khỏi Miền Nam thì Cộng Sản một lần nữa xé
bỏ Hiệp Định nầy ngay tức khắc và cưỡng chiếm VNCH vào tháng 4/1975.
8. Ngay trong năm 1975, Cộng Sản Hà Nội đã
thực thi ngay một chính sách thâm độc là “Tập Trung Học Tập Cải Tạo” nhưng thật
sự là “Ngục Tù Lao Động Khổ Sai” nhằm giết dần mòn những sĩ quan và cán bộ của
VNCH mà Cộng Sản gọi là “Ngụy Quân, Ngụy Quyền” vì nhận định những thành phần nầy
là mầm mống có thể trổi dậy chống lại chế độ trong tương lai.
9. Ngay trong tháng 5/1975 Đảng Cộng Sản đã
chủ trưởng chính sách “Phần Thư Khanh Nho tức đốt sách chôn học trò”” của Tần
Thủy Hoàng ngày xưa bên Tàu, nay là tiêu hủy đốt bỏ tất cả những văn hóa phẩm của
Miến Nam và bắt tất cả quân cán chính VNCH tập trung trong các nhà tụ khổ sai
được gọi dưới danh từ mỹ miều là “trại tập trung cải tạo”.
10. Sau đó là chiến dịch “Đánh Tư Sản Mại Bản”
, “ Cải Tạo Công Thương Nghiệp, “Giải Tỏa Mặt Bằng” , “Giãn Dân đến những Vùng
Kinh tế Mới”, “Ngăn sông cấm chợ” ở Miền
Nam… mà mục đích là đánh cướp tài sản, cơ sở sản xuất, nhà cửa và ruộng vườn, đất đai… của nhân dân Miền Nam, với khẩu hiệu
bịp bợm là “Nhân dân làm chủ, Đảng lãnh đạo và Nhà nước quản lý”
11. Để vơ vét những gì còn sót và triệt hạ những
thành phần bất phục chế độ, Cộng Sản hé mở cánh cửa gọi là “Ra Đi Bán Chính Thức”
và “Tổ Chức Vượt Biên” để đẩy hàng tiệu người ra khỏi nước gây nên thảm cảnh chết
chóc vì bão táp và nạn hải tặc trên biển Đông. Sự kiện nầy đã đánh động lương
tri của nhân loại trên toàn thế giới phải bàng hoàng xúc động đến nỗi những tên
phản chiến gạo cội cũng phải cuối mặt ăn năn như Jane Fonda, Bob Dylan, Joan
Baez, J. Kerry, vợ chồng Clinton và Hillary…
12. Phân biệt đối xử bằng cách xét lý lịch gia
đình nhằm đẩy con em những gia đình “ngụy quân, ngụy quyền” ra khỏi các trường
học để không còn con đường nào khác hơn là đi “Nghĩa Vụ Quân Sự” làm bia đỡ đạn
cho đảng ở mặt trận Campuchia hoặc phải kiếm sống bằng lao động chân tay nặng nhọc dù ở tuổi vị thành niên… Còn người lớn
tuổi thì không được tham gia vào công việc chung của dất nước mà chỉ phải lao động
bằng chân tay.
13. Về xâu thuế thì chỉ cần nghe lại câu ca
dao “Thuế gì thuế đánh ngọn cây. Xâu gì xâu lại bỏ thây trên rừng” thì đủ biết
những thứ thuế quái dị Cộng Sản đã đặt ra để bóc lột nhân dân như thế nào, và
cũng là cái cớ để triệt hạ và kết tội nhân dân trong CCRĐ (1954) và trong CTCTN
(1976) !
14. Từ ngày Nguyễn Tấn Dũng lên làm Thủ Tướng,
cán bộ nhà nước muốn cướp đất ruộng của vùng nào, thì chỉ cần lập quy hoạch là
giải tỏa; tiền đền bồi cho dân một rồi đem bán cho những công ty nước ngoài giá
lên gấp ngàn lần, rồi chia nhau bỏ túi. Còn ngành Công An muốn bắt ai thì bắt,
một lỗi nhỏ khi đi đường có thể bị bắt đem về đồn khảo tra cho đến chết.
Cho đến hôm nay sau hơn 80 năm,
chính những người đã nằm trong lòng chế độ, như Búi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu
Hương, Nguyễn Văn Trấn, Vũ Minh Cần, Huy Đức, Trần Đĩnh, Trần Đức Thảo…đang lên
án những việc làm hại nước phản dân như đã kể trên của Hồ Chí Minh và Đảng Cộng
Sản Việt Nam, còn mạnh dạng và rõ nét hơn những nhà nghiên cứu lịch sử ở hải
ngoại như Vũ Ngự Chiêu, Trần Gia Phụng…Có thể nói ở cả hai phía đều có cái nhìn
chung để vạch trần những gì mà lâu nay đảng Cộng Sản muốn đánh bóng cho HCM. Từ
việc HCM ra đi ở bến Nhà Rồng cho đến những hoạt động của HCM ở Pháp rồi sau đó
gia nhập đảng Cộng Sản Pháp và đảng Cộng Sản Quốc Tế, đến việc Liên Xô và Trung
Cộng sau đó đã thổi HCM lên như một con người trăm biến vạn hóa nhưng rốt cuộc
chỉ để sử dụng như một tên tay sai cho thế lực Cộng Sản Quốc Tế. Thực vậy, HCM
đã được sai khiển để thực hiện kế hoạch nhuộm đỏ toàn cầu theo đúng khẩu hiệu
“Vô Sản toàn thế giới, Tất cả đoàn kết lại” mà trước tiên là nhuộm đỏ Việt Nam
một cách xuất sắc. Những bằng chứng từ lá thư HCM gởi Bộ Thuộc Địa Pháp xin được
nhập học trường thuộc địa, đến lá thư xin cho cha là Nguyễn Sinh Sắc được một
việc làm trong chính phủ Bảo Hộ của Pháp, cho thấy HCM không phải đi tìm đường
cứu nước mà chính là đi xin làm tay sai cho Pháp hầu mong sau nầy “áo gầm về
làng” để trút nỗi nhục của cha là Nguyễn Sinh Sắc bị triều đình Huế đánh đòn và
cách chức vì đã giết người. Những tài liệu HCM hãm hại cụ Phan Bội Châu và những
nhà Cách Mạng VN ở đất Tàu cũng là những bằng chứng về vai trò tay sai của HCM.
Vì vậy không người Việt Nam chân
chính nào có thể cho rằng HCM và đảng CSVN đấu tranh vì mục tiêu giải phóng dân
tộc và độc lập cho đất nước, khi mà chính HCM và đảng CSVN đã âm mưu cùng các
thế lực quốc tế để chia đội đất nước Việt Nam qua Hiệp Định Geneve 1954 do Phạm
Văn Đồng, thủ tướng và Tạ Quang Bữu, thứ trưởng Bộ Ngoại giao của HCM đã đặt
bút ký, trong khi phe Quốc Gia phản đối không ký kết. Chính trong thời gian thi
hành Hiệp Định thì lực lượng vũ trang của CS vẫn ếm quân lại Miền Nam không chịu
rút về phía Bắc vĩ tuyến 17. Do đó, sau hai TT Diệm đòi hỏi một cuộc Tổng Tuyển
Cử phải có Quốc Tế giám sát thì Cộng Sản không chấp nhận. Nhưng CSVN đã tráo trở
và nói ngược lại là phe Quốc Gia không chịu thi hành Tổng Tuyển Cử, một cái cớ
để Bắc Việt gây nên cuộc chiến tranh Việt Nam (1954-1975) bằng vũ khí của Nga
Tàu. Dịp Tết Mậu Thân năm 1968, thực hiện lời tuyên bố xâm chiếm Miền Nam, Hổ
Chí Minh đã chôn sống trên 3.000 đồng bào ở Huế. Sau khi HCM chết 1969 tập đoàn CSVN, dưới sự
lãnh đạo của Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp…, tiếp tục sự
nghiệp bành trướng chủ nghĩa CS cho đến khi chiếm được Miền Nam 1975. Cuối cùng
chính Lê Duẩn đã thú nhận “Ta đánh Pháp, đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Trung
Quốc” câu nói nầy sau khi đàn em xây xong ngôi lăng mộ của Duẩn ở Hà Tĩnh đã
cho sơn son thép vàng và gắn trên lăng mộ của y. Đây là một sự thật hiển nhiên
rằng cuộc chiến tranh đã làm chết hằng triệu thanh niên Việt Nam, gây cảnh
hoàng tàn đau thương cho cả hai Miền Nam Bắc là một cuộc chiến vô nghĩa, không
phải vì độc lập dân tộc mà chính là vì sự bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản cho
Liên Xô và Trung Cộng !!! Cũng không ai có thể nói HCM thương dân khi mà trong
CCRĐ ông ta đã giết hàng trăm ngàn đồng bào trong đó có những người đã từng cưu
mang và nuôi sống bọn lãnh đạo Cộng Sản như bà Nguyễn Thị Năm ở Hà Giang và khi
mà chính những người đàn bà đã cống hiến thân xác cho HCM làm hộ lý, đã sinh
con cho HCM như Tăng Tuyết Minh, Đổ Thị Lạc, Nông Thị Xuân… nhưng sau khi thỏa
mãn xong ông còn sát hại thì nói gì đến việc ông thương nước yêu nói !?...
Chính vì thế mà hệ lụy đến ngày nay
là Việt Nam được xem như là thuộc địa của Trung Cộng (vì Liên Xô đã từ bỏ chủ
nghĩa Cộng Sản). Nên hiện nay ở Việt Nam có hai cơ chế, thứ nhất là Đảng Cộng Sản
có trụ sở, ngân sách, và nhân sự đều do đảng Cộng Sản Trung Quốc điều khiển từ
cấp địa phương đến trung ương và được nuôi sống từ tiền thuế của nhân dân Việt
Nam, có thể nói đây là Đô Hộ Phủ của Trung Cộng trên đất nước Việt Nam; thứ hai
là Nhà Nước CHXHCNVN một bộ máy thừa hành cũng giống như guồng máy của Nam Triều
thời Pháp thuộc nhưng là một công cụ để đàn áp nhân dân rất tinh vi do hai lực
lượng Công an và Quân đội “nhân dân” thừa hành. Điều nầy đủ trả lời cho những
người ngây thơ được hiểu rõ tại sao Tân Rai, Nhơn Cơ, Bình Định… Trung Cộng
ngang nhiên khai thác Bô –Xít, Titan…; tại sao Bình Dương, Đà Nẳng, Vũng
Áng…Trung cộng ngang nhiên lập những làng người Hoa; tại sao Trung Cộng ngang
nhiên đặt giàn khoan Hải Dương 981, xây bến cảng trên các hải đảo thuộc Hoàng
Sa và Trường Sa mà nhà nước CSVN không hề lên tiếng giải thích cho quốc tế và
quốc dân trước những cuộc xuống đường đòi hỏi của đồng bào gần đây ?
Câu trả lời là: Bởi vì Hồ Chí Minh
và Đảng CSVN đã dâng đất nước chúng ta cho Trung Cộng từ lâu rồi. !
Bình tâm nhìn lại, từ khi HCM tuyên
bố thành lập một nước Việt Nam Mới đến nay, Việt Nam thật sự đã trải qua những
năm dài khốn nạn. Nhân dân phải sống trong cảnh chiến tranh ròng rã do HCM gây
ra để bành trướng chủ nghĩa xâm lược của Cộng Sản và cũng bởi vì cái xã hội
chính trị và tổ chức chính quyền của Việt Nam được đặt trên những dữ kiện hoàn
toàn phi lý mà hậu quả tất nhiên là do những trò chơi chính trị bẩn thỉu. Đảng
Cộng Sản đã âm mưu để cướp đoạt chính quyền vì tư lợi cá nhân và bè đảng, củng
cố quyền hành ở cương vị chính quyền hơn là nghĩ đến quyền lợi chung của dân tộc.
Vậy thì làm sao để tái lập uy quyền
quốc gia khi mà kẻ đương quyền là những kẻ tráo trở đi làm tay sai cho ngoại
bang, cho thế lực quốc tế đầy tham vọng, xé bỏ mọi cam kết của mình trên những
công ước quốc tế ? Vậy thì làm sao lấy lại
niềm tin của nhân dân khi mà kẻ đương quyền kêu gọi hòa hợp hòa giải dân tộc mà
chưa dám mổ xẻ những ung nhọt của xã hội, chưa áp dụng được luật pháp quốc gia,
chưa dám nói lên sự thật cùng đồng bào ? Vậy thì làm sao và nhân danh cái gì để
kêu gọi dân tộc phải hy sinh để chống Trung Cộng và sự hy sinh ấy sẽ đưa đến kết
quả như thế nào khi mà kẻ đương quyền đem dâng đất, dâng biển, dâng tài nguyên
cho ngoại bang để củng cố thế lực và địa vị cho bè đảng của mình ? Trả lời thẳng
thắn những câu hỏi nầy, trình bày cùng quốc dân hướng đi rõ rệt, dứt khoát từ bỏ
những trò chơi chính trị bẩn thỉu, từ đó vấn đề đa nguyên phải được đặt ra, vai
trò chính đảng và đối lập chính trị phải được hợp pháp hóa thì cơ may mới có thể
đến để đưa Việt Nam thoát khỏi những năm dài khốn nạn.
Việt Nam đã từng bị giặc Tàu đô hộ
trong suốt một ngàn năm ,nhưng lúc nào cũng có những Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô
Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ…cùng toàn dân nổi dậy dành lại độc lập và chủ quyền. Thời
Pháp thuộc ngay từ những buổi đầu và trong suốt 80 năm đã có những anh hùng như
Trương Định, Thủ Khoa Huân, Thiên Hộ Dương…; Rồi phong trào Văn Thân, Cần Vương
với những anh hùng như Mai Xuân Thưởng, Tăng Bạt Hổ, Trần Cao Vân, Phan Đình
Phùng, Hoàng Hoa Thám…; tiếp đến là những tổ chức, đảng phái như phong trào
Đông Du, Duy Tân, Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Cách Mạng Đảng… với những
tên tuổi như Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu, Nguyễn Thái Học…cũng vẫn tranh đấu
cho sự trường tồn của đất nước và lợi quyền của dân tộc, chứ đâu đợi gì đến năm
1930. Năm 1930 Cộng Sản lợi dụng tình thế Việt Nam nên chui vào với danh nghĩa
chống Pháp giải phóng đất nước nhưng kỳ thực là đi xâm lăng Việt Nam theo kế hoạch
của Cộng Sản Quốc Tế. Hiện nay trong nước đã xuất hiện những phong trào “Dân
Oan Đòi Lại Ruộng Đất Bị Cộng Sản Cướp Đoạt”, phong trào đòi “Tự Do Dân Chủ Dân
Quyền”, phong trào “Đòi Hoàng Sa, Trường Sa”, phong trào “Thoát Trung”…đã thấy
xuất hiện những gương mặt trẻ đầy cương nghị và kiên cường, những gương mặt già
nhưng đầy cương quyết và quả cảm, tay không tấc sắt nhưng dám đứng lên thách thức
trước bạo quyền như Việt Khang, Nguyễn Phương Uyên, Huỳnh Thục Vy, Lê Thị Công
Nhân, Trần Huỳnh Duy Thức, Mẹ Nấm… những người không tiếc thân xác đã tự thiêu
phản đối bạo quyền và đến cả những “người trong quân đội và công an nhân dân
đang phản tỉnh” thì chúng ta còn hy vọng một cuộc cách mạng long trời lỡ đất để
lật đổ chế độ độc tài đảng trị Cộng Sản, đuổi Trung Cộng ra khỏi nước chắc chắn
sẽ xảy đến trong một ngày không xa.
*
Nguyễn Công
Lượng
(Tháng 10/2014)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen