Phong
trào đòi dân chủ của sinh viên học sinh Hong Kong cho thấy ngọn lửa
cách mạng hừng hực trong giới trẻ của đặc khu này. Tại sao sinh viên học
sinh Việt Nam trong những năm gần đây biểu lộ sự thờ ơ với thời cuộc và
đa phần chỉ lo toan cho đời sống riêng?
Thiếu người lãnh đạo ...
Sinh
viên học sinh Hong Kong là
thành phần tiên phong trong phong trào đòi quyền tự do bầu cử chức vụ
Đặc khu trưởng tức lãnh đạo cao nhất ở lãnh thổ này. Bắc Kinh đã từng
bước vi phạm nguyên tắc một quốc gia hai chế độ, mà đại lục đã hứa hẹn
khi nhận lại nhượng địa Hong Kong từ tay Anh Quốc vào năm 1997. Người
Hong Kong phải mất 20 năm tức đến 2017 mới được phép trực tiếp đi bầu
Đặc khu trưởng. Nhưng Bắc Kinh lại áp đặt chế độ đảng cử dân bầu, cử tri
Hong Kong chỉ có quyền chọn lựa các ứng cử viên được Bắc Kinh sàng lọc
trước.
Ở
Việt Nam hình thức Đảng cử dân bầu đã được chế độ toàn trị áp đặt từ
trước cả khi Việt Nam thống nhất năm 1976. Thế nhưng
giới trẻ Việt Nam đặc biệt là sinh viên học sinh chưa hề có một phong
trào nào đòi quyền dân chủ như tự do bầu cử ứng cử, thậm chí chỉ riêng
một lĩnh vực trực tiếp chi phối đến họ như quyền được tự trị đại học.
Trước
các ý kiến cho rằng sinh viên học sinh ngày nay lãnh đạm với thời cuộc
vì không có lãnh tụ, người có đủ dũng khí khởi xướng phong trào và dẫn
đắt họ như trường hợp Hoàng Chi Phong của Hong Kong.
TS Nguyễn Quang A một nhà phản biện chính sách hoạt động mạnh trong phong trào đòi thực hiện xã hội dân sự từ Hà Nội nhận
định:
“Có
một người đứng đầu, một người lãnh tụ có sức thuyết phục là một điều
rất là quan trọng. Nhưng tôi hoàn toàn ngược lại với ý kiến là bởi vì
không có lãnh tụ cho nên nó mới như thế này, hoàn toàn không phải như
vậy.”
...tôi hoàn toàn ngược lại với ý kiến là bởi vì không có lãnh tụ cho nên nó mới như thế này, hoàn toàn không phải như vậy.
- TS Nguyễn Quang A
Theo
TS Nguyễn Quang A, Đảng và nhà nước Việt Nam đã kiểm soát sinh viên học
sinh một cách chặt chẽ, nhờ mạng lưới công an dày dặc và kiểm soát luôn
con đường tiến thân của họ. Ông nói:
“Phải
nói thực trong suốt hơn 30 năm qua thì việc đàn áp về tinh thần về thể
chất đủ mọi thứ, họ đã rất thành công trong việc gọi là biến một lực
lượng hết sức là năng nổ thành một lực lượng SVHS rất là ngoan ngoãn.
Đấy là một trong những kỹ năng rất kinh khủng của
những người cộng sản và phải nói thực là họ rất thành công trong việc
đó. Tôi nghĩ rằng chỉ có khi động viên vận động thế nào để cho giới trẻ
họ hiểu rằng quyền của họ đã bị vi phạm đến như thế nào. Lúc đầu rất là
khó khăn chỉ có số ít nhưng mà số ít đó sẽ tăng dần tăng dần thì đến một
lúc nào đó nó cũng có trạng thái gọi là như tất cả mọi nơi trên thế
giới.”
Giới
trẻ sinh viên học sinh Việt Nam không phải hiếm lần đã tập trung đông
đảo hàng vạn người nhưng nó lại ở trên một lĩnh vực hoàn toàn khác với
những gì gọi là khát vọng dân chủ. Giới trẻ hò hét tham gia những sự
kiện giải trí khi có mặt một ngôi sao Hàn Quốc
chẳng hạn hay họ rước cờ chạy xe máy khắp phố phường vì một trận thắng
của đội tuyển bóng đá Việt Nam. Còn ngay cả trong cao trào biểu tình
chống Trung Quốc xâm lăng biển đảo, số sinh viên học sinh tham gia không
đáng kể. Có chăng là họ tham gia một vài cuộc biểu tình theo sự điều
động sắp đặt của thành đoàn, một biểu ngữ phản kháng Trung Quốc sẽ kèm
theo một biểu ngữ ca ngợi Đảng và tỏ lòng trung thành với Đảng.
... hay đã mất lửa?
Cũng một câu hỏi sinh viên học sinh Việt Nam ngày nay thờ ơ với thời cuộc và thiếu vắng vai trò của người lãnh đạo hay nhóm
lãnh đạo do họ lựa chọn. Nhà báo Nguyễn Quốc Thái từ Saigon phát biểu:
“Ở
miền Nam trước năm 1975 cũng như ở Hong Kong có bầu không khí tự do hít
thở của nó mà tất cả những lãnh tụ sinh viên ngày xưa mà tôi có dịp
thường gặp gần đây đều công nhận rằng, tất cả phong trào sinh viên học
sinh ở miền Nam lúc đó thấm được là do bầu khí tự do tương đối nào đó
thì họ mới hoạt động được, nếu không có thì không thể hoạt động được.
Hiện nay ở Việt nam sự kiểm soát SVHS ở trong học đường rất chặt chẽ.
Vì
thế việc có một lãnh tụ sinh viên lúc này, tôi
nghĩ không phải là không có đâu, họ vẫn liên lạc với nhau âm thầm và họ
chờ đợi một lúc nào đó. Nếu nhà nước không thể hiện được những lời cam
kết với nhân dân về vấn đề dân chủ, tự do về vấn đề tư hữu thì chuyện gì
cũng có thể xảy ra được. Cứ hình dung lại Liên Xô, hình dung lại Cộng
hòa Dân chủ Đức, lực lượng quân đội và công an chặt chẽ mạnh đến như
vậy, nhưng đến lúc cần họ vẫn im lặng để cho những người đòi hỏi dân chủ
đòi hỏi tự do phất cờ đứng lên.”
Trong suốt hơn 30 năm qua, việc đàn áp về tinh thần về thể chất đủ mọi thứ, họ đã rất thành công trong việc gọi là biến một lực lượng hết sức là năng nổ thành một lực lượng SVHS rất là ngoan ngoãn.
- TS Nguyễn Quang A
Nhà
giáo Đỗ Việt Khoa ở Hà Nội nhận định về sự nguội lạnh của sinh viên học
sinh đối với vận mệnh đất nước và chẳng thể hiện về điều gọi là khát
vọng dân chủ của thế hệ tương lai của Việt Nam. Ông nói:
"Nói
sinh viên học sinh Việt Nam vô cảm thì cũng có phần đúng mà cũng có
phần không đúng. Số học sinh sinh viên trăn trở với tình hình đất nước
nhận thức sớm được vấn đề ấy cũng nhiều chứ không phải ít. Thế nhưng cái
số đông hơn lại là những học sinh lâu này bị ảnh hưởng nền giáo dục,
sách vở hay sự tuyên truyền, nhắc nhở của gia đình, của thầy cô của nhà
trường và sự ngăn chặn của chính quyền khiến cho số học sinh ấy không
dám xuống đường không dám thể hiện. Ngoài ra một số rất đông lại bận ăn
chơi, mải chơi không tham gia vào các hoạt động chính trị xã hội. Có thể
nói đó là sự thành công phần nào của một chính sách ngu dân hóa của
chính quyền.”
Theo
lời nhà giáo Đỗ Việt Khoa chính sách như thế là một thảm họa cho đất
nước. Vì ngu dân thì dễ cai trị, đa số nhân dân lảng tránh chuyện chính
trị, xem chính trị là chuyện cấm kị không dám thể hiện chính kiến của
mình. Ông Đỗ Việt Khoa không tin vào một phong trào dân chủ mạnh mẽ ở
Việt Nam có thể trở thành hiện thực, tương tự như các cuộc biểu tình đòi
dân chủ ở Hong Kong. Nhà giáo này cho rằng những thay đổi triệt để ở
Việt Nam nếu có là từ trên thượng tầng chính trị xuống, chứ không phải
là một cuộc cách mạng từ dưới lên.
Với
mong muốn giới trẻ, sinh viên
học sinh nhìn nhận thời cuộc cho đúng, góp phần mình vào sự phát triển
đất nước, đấu tranh cho đất nước công bằng dân chủ văn minh, nhà giáo Đỗ
Việt Khoa cho rằng đây là một cuộc đấu tranh lâu dài mà trách nhiệm nằm
trong tay giới trẻ, họ làm được thì đất nước sẽ phát triển, ngược lại
thì đất nước cứ dậm chân như thế này mãi.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen