Ít
lâu nay, trong giới bình luận thời sự trong và ngoài nước đã có không
ít người lạc quan cho rằng trong lãnh đạo đảng CS có một sự phân hóa,
bên cạnh xu hướng thân Tàu, dựa vào Tàu, đã có một bộ phận muốn cải
thiện quan hệ với Hoa Kỳ và phương Tây.
Khi
ủy viên Bộ Chính trị Phạm Quang Nghị được cử sang Hoa Kỳ trong khi Bộ
trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh sẵn sàng khăn gói theo lời mời của
Ngoại trưởng Hoa Kỳ vẫn chưa được lệnh xuất phát, có dư luận cho rằng
nhóm thân Mỹ trong Bộ Chính trị đã chiếm ưu thế, mở ra triển vọng mới
cho vị thế quốc tế của Việt Nam, thoát khỏi sự khống chế của người khổng
lồ phương Bắc. Xu hướng lạc quan này xét ra là có lý, thuận theo suy
luận lô-gíc của các sự kiện.
Vụ
Bắc Kinh ngang nhiên đưa giàn khoan HD-981 vào vùng biển Đông nước ta
là một hành động ngạo mạn gây nên sự căm phẫn mạnh mẽ của toàn dân cũng
như sự lên án của công luận quốc tế. Bộ Chính trị không thể làm ngơ
trước thái độ giận dữ ấy. Thêm nữa, Bộ Chính trị cảm thấy rõ sức ép quốc
tế từ Liên Hiệp Quốc, từ Quốc hội Hoa Kỳ, từ Liên Âu … yêu cầu nghiêm
cách VN phải tôn trọng nhân quyền, trả tự do cho tù chính trị, tôn giáo,
cho phép lập công đoàn tự do, để củng cố thế đứng của VN trong Hội đồng
Nhân quyền của LHQ, gia nhập vào khối TPP nhiều lợi lộc.
Cho
nên lãnh đạo đảng CS buộc phải tìm cách xoa dịu nỗi căm phẫn của nhân
dân đối với hành động hung hăng ngạo mạn của Bắc Kinh, đồng thời họ củng
cố làm động tác chìa bàn tay thân hữu với Hoa Kỳ và phương Tây để hòng
trục lợi, những món lợi không nhỏ.
Thế
là các tù nhân Cù Huy Hà Vũ, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Tiến Trung và một
số sĩ quan và viên chức Việt Nam Cộng hòa ở tù lâu năm được trả tự do.
Từ
sau tháng 9/1990, với cuộc mật đàm và Thỏa thuận ngầm ở Thành Đô, Bộ
Chính trị bị ngấm đòn do roi vọt của Đặng Tiểu Bình, hoảng sợ khi hàng
loạt nước CS Đông âu tan vỡ, người anh Cả CS Liên Xô trên bờ vực, liền
lao vào bẫy của Bắc Kinh để kiếm chỗ dựa trước khả năng bùng nổ của ngọn
triều dân chủ của nhân dân mình như ở Rumani, Bungari.… Họ sẵn sàng
chuyển kẻ thù thành người Anh lớn, cùng chung học thuyết, cùng chung chế
độ xã hội, chung lý tưởng CS, sống chết có nhau. Họ cho đó là cao kiến,
là thượng sách, cứu đảng đặt cao hơn cứu dân.
Đây
là cuộc câu kết mang bản chất phản bội nhân dân 2 nước, phản bội tình
hữu nghị chân chính giữa 2 dân tộc Việt - Trung, chống lại nhân dân toàn
thế giới khi toàn thể loài người tiến bộ đã kết luận chủ nghĩa CS hiện
thực là tội ác gây nên cái chết của hơn 100 triệu nhân mạng, trong đó có
hơn 40 triệu dân Trung Quốc và hơn 4 triệu dân VN. Thỏa thuận Thành Đô
là văn kiện tuy có thể không có thỏa thuận nào phía VN đồng ý trong 30
năm trở thành khu tự trị của TQ, nhưng chắc chắn nó là văn kiện nhục nhã
bất bình đẳng, mở đường cho phía TQ lấn hàng trăm cây số vuông trên bộ,
hàng vạn cây số vuông trên biển, chiếm hàng loạt đảo của VN, còn thâm
nhập khai thác hàng vạn héc ta rừng biên giới, thâm nhập sâu cả vùng
chiến lược Tây Nguyên để khai thác bô-xít, chiếm các gói thầu lớn nhất
trong sự nghiệp công nghiệp hóa đất nước, còn mở đường cho hàng mấy chục
vạn người TQ xâm nhập sinh cơ lập nghiệp với những bản làng Trung Hoa
trên đất nước ta. Thiệt hại, mất mát đó là vô giá, không thể tính hết.
Mất
mát về chủ quyền, về lãnh thổ, về biển đảo, về tài nguyên, về môi
trường, về dân sinh, về kinh tế, tài chính, về quốc thể, không sao tính
hết.
Có thể khẳng định chưa có một mảy may dấu hiệu nào là lãnh đạo VN tỉnh ngộ, nhận ra sai lầm kinh
khủng của Thỏa thuận Thành Đô, công khai nhận sai lầm với toàn dân,
toàn quân đội, phủ định những hớ hênh đã cam kết, trả hẳn lại cho phía
TQ “4 tốt” và “16 chữ vàng” do chính phía TQ cố tình chà đạp, để khẳng
định quyền thay đổi đường lối đối ngoại, quyền ‘xoay trục’ của mình.
Vậy những chuyện tạo nên ảo vọng, hồi hộp, phán đoán lạc quan vừa qua là gì?
Là động tác chiến thuật, là thuộc chiến tranh tâm lý, là thủ đoạn thâm hiểm, là tạo nên màn khói giả tạo, thiện chí giả tạo.
Bởi vì cả 16 người trong Bộ Chính trị hiện vẫn là một đồng một cốt, tuy có thể có những mâu thuẫn kèn cựa cá nhân, nhưng đều thuộc về phái thân Tàu, coi Tàu là chỗ dựa toàn diện, chỗ dựa chiến lược lâu dài. Họ
yêu đảng CS để vụ lợi riêng, bảo vệ đảng để kiếm chác tận trong tim óc,
chỉ yêu nước ở đầu lưỡi, chỉ phục vụ nhân dân ở 2 môi.
Họ
phân công đóng kịch, tung hỏa mù, làm như có một thiểu số trong Bộ
Chính trị có quan điểm dân chủ, làm cho dư luận lầm tưởng rằng có phe
này phái nọ đối lập nhau, phe thân Tàu, phái thân Mỹ. Do đó có kẻ
sang Bắc Kinh nói toàn lời hữu hảo, bị Tàu coi là đứa con hư hãy trở về
gia đình vẫn cứ ‘hảo, hảo’, mới đây còn lập đường dây điện thoại nóng
giữa 2 Bộ Quốc phòng, rồi cử 13 viên tướng sang chầu Thiên triều. Đồng
thời lại cử người sang Washington nở nụ cười tươi, tặng quà độc đáo, dọa
kiện TQ ra trước tòa án quốc tế, hứa kết bạn với Philippines, rồi huênh
hoang tuyên bố "dân chủ và nhà nước pháp quyền là 2 thành quả song sinh
của nền chính trị hiện đại" - nhưng không hề khởi động theo những lời
hứa ấy.
Do
đó mà cầm chắc rằng việc gia nhập TPP sẽ còn vời vợi, việc mua vũ khí
sát thương của Hoa Kỳ còn khá xa xăm, và hạnh kiểm Nhân quyền của Bộ
Chính trị Hà Nội sẽ tiếp tục bị điểm xấu dài dài.
Bùi Tín
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen