Cuộc khủng hoảng Ukraina cùng với thái độ hành động can thiệp của Matxcơva
đang làm dấy lên bầu không khí sợ Nga trong nhiều nước vùng Baltic nói riêng và
Đông Âu nói chung, những nước mà trong lịch sử gần đây từng có thời gian dài nằm
trong vòng ảnh hưởng kiểm tỏa của Liên Xô. Đó có thể gọi là một nỗi sợ lịch
sử.
Trước ngày Tổng thống Mỹ Barack Obama tới thăm Estonia trên đường tới dự
Hội nghị thượng đỉnh Nato vào ngày 04/09/2014 tới đây tại xứ Wales, phóng viên
của AFP ghi nhận thấy bầu không khí sợ Nga đang bao trùm khắp nơi ở nhiều nước
thuộc khối Xô Viết trước đây.
Có thể nói từ Talin thủ đô Estonia đến Vacxava của Ba Lan, người ta có thể
dễ dàng cảm nhận trong dư luận người dân cũng như chính giới một tâm lý lo ngại
nước Nga can thiệp.
Hơn 150 chính khách của nhiều nước vùng Baltic, trong đó có các cựu lãnh
đạo như ông Arnold Ruutel, từng là chủ tịch Estonia dưới thời Liên Xô cũ
(1983-1990) và sau đó trở thành Tổng thống của nước cộng hòa Estonia độc lập,
hay ông Vytautas Landsbergis, nguyên thủ đầu tiên của cộng hòa Litva sau khi
tách ra khỏi Liên Xô năm 1990, hôm qua (01/09/2014) đã công bố một bức thư kêu
gọi Tổng thống Mỹ Obama « bảo đảm cho sự hiện diện thường xuyên của liên
quân » phương Tây trong đất nước.
Những người ký tên trong bức thư nhấn mạnh : « Chủ nghĩa đế quốc mới được Nga bộc lộ chỉ có
thể làm chúng tôi lo sợ sẽ trở thành mục tiêu tiềm tàng trong giấc mơ bành
trướng của người Nga » và họ khẩn thiết đề nghị Tổng thống Mỹ bảo
đảm cho sự hiện diện thường trực quân đội đồng minh trên lãnh thổ các quốc gia
của họ. Các chính khách vùng Baltic khẳng định : « An ninh tự do của cả châu
Âu phụ thuộc vào điều đó ».
Trên đường phố không khí lo sợ Nga can thiệp cũng hiển hiện trong dư luận
dân chúng. Ông Janis Jason, 47 tuổi, một người dân Latvia được phóng viên hỏi
chuyện ở khu chợ của thủ đô Riga cho rằng nếu người Nga thành công ở Ukraina,
thì sớm muộn rồi họ cũng sẽ tới Latvia. Ông khẳng định chỉ có tham gia vào Nato
thì mới bảo đảm không bị Nga can thiệp.
Nỗi lo sợ của dư luận vùng Baltic không phải là vô cớ, bởi nó được nuôi
dưỡng từ thực tế là trong những nước tách ra từ Liê Xô cũ đều có những cộng đồng
những người nói tiếng Nga mà phần đông trong họ ủng hộ Matxcơva. Riêng ở Estonia
và Latvia, dân nói tiếng Nga chiếm tới ¼ dân số, khoảng 1,3 triệu người ở mỗi
nước này.
Ai cũng hiểu cộng đồng người nói tiếng Nga trong các nước cộng hòa Liên xô
cũ chỉ là thiểu số và không phải tất cả họ đều ủng hộ hành động của Matxcova,
nhưng để phục vụ mục đích của Matxcơva thì kiều dân Nga vẫn thường được sử dụng
như lá bài lớn tạo cớ can thiệp. Bài học gần đây nhất là vụ sáp nhập Crimée vào
Nga vẫn còn nguyên giá trị.
Ông Enn Toom, 75 tuổi, một nhà nghiên cứu toán học Estonia đã nghỉ hưu cho
biết rất lo ngại chiến dịch mà ông gọi là « tuyên truyền đen » của Matxcơva. Ông
nói với AFP : « Cách đây 6 năm, tôi tin là Nga không phải là mối đe dọa.
Nhưng sau các sự kiện ở Gruzia năm 2008 và bây giờ là Ukraina, tôi nghĩ là Nga
thực sự là mối đe dọa... Tôi quan sát thấy ở đây một nỗi sợ lớn » trước
nước Nga.
Ở một đất nước khác là Ba Lan. Không thuộc Liên Xô cũ và đã là thành viên
của Nato từ 15 năm nay, nhưng quốc gia đông Âu thành viên cứng của Liên hiệp
châu Âu này vẫn có những mối lo sợ tương đồng với nhiều quốc gia vùng
Baltic.
Tổng thống Ba Lan Bronislaw Komorowski đã từng tuyên bố ám chỉ hành động
của Nga : « Dùng vũ lực quân sự để chống lại láng giềng, sáp nhập lãnh thổ
của nước khác, ngăn chặn họ tự do lựa chọn chính sách quốc tế, những điều đó
đang nhắc lại một cách đáng lo ngại những chương sử tồi tệ của châu Âu trong thế
kỷ 20 ».
Trong khi đó bà Sandra Kalniete, cựu ngoại trưởng Latvia và cựu ủy viên
châu Âu nhận định : « Nếu chúng ta không ngăn nước Nga lại bây giờ, thì họ
sẽ tiếp tục vào ngày mai và ngày sau nữa » và sự hiện diện thường trực lực
lượng Nato ở các nước vùng Baltic và Ba Lan có tầm quan trọng lớn « không
chỉ cho an ninh của chúng ta mà cho an ninh cả châu Âu », cựu lãnh đạo
ngoại giao Latvia kết luận.
Phải mất cả máu và nước mắt các quốc gia vùng Baltic và nhiều nước Đông Âu
mới thoát ra khỏi vòng lệ thuộc tìm được con đường đi riêng cho mình, giờ đây
cũng vì nỗi lo sợ cho độc lập chủ quyền bị xâm phạm các quốc gia này phải trông
cậy vào mối quan hệ liên minh khác, với hy vọng có thể đối phó với « người láng
giềng gần » muốn dùng sức mạnh áp đặt ảnh hưởng lên các nước nhỏ.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen