26/09/2014,
09:24 (GMT+7)
Chị là Huỳnh Tiểu Hương, người sáng lập Trung tâm
Nhân đạo Quê Hương (ấp Tân Long, P.Tân Đông Hiệp, TX.Dĩ An, Bình Dương). Chưa
từng một lần sinh nở, nhưng chị có đến 322 đứa con.
Niềm hạnh phúc của mẹ Hương trước đàn con, những
thiên thần bé nhỏ
Từ khi sinh ra, chị đã không biết cha mẹ mình là
ai. Lang thang khất thực, chị trải qua vô vàn tủi nhục, từng nhiều lần tìm
cách quyên sinh, nhưng “thần chết” từ chối rước đi. Cuối cùng, chị đã tìm thấy
hạnh phúc bằng cách mang lại sự sống cho hàng trăm đứa trẻ bị vứt bỏ, và dành
hết tình yêu cho chúng.
Chị là Huỳnh Tiểu Hương, người sáng lập Trung tâm
Nhân đạo Quê Hương (ấp Tân Long, P.Tân Đông Hiệp, TX.Dĩ An, Bình Dương). Chưa
từng một lần sinh nở, nhưng chị có đến 322 đứa con.
Nằm đợi xe tải đâm chết
Chúng tôi về thăm Trung tâm Nhân đạo Quê Hương
(TTNĐQH) vào một buổi sáng mùa thu, giữa lúc một nhóm gần chục đứa trẻ đang
quấn quýt bên mẹ Hương.
Dáng người nhỏ nhắn, dù đã 46 tuổi, nhưng gương
mặt với nụ cười thật hiền của chị còn phảng phất nhan sắc một thời. Cuộc nói
chuyện của chúng tôi cứ bị gián đoạn bởi vài phút lại có vài đứa trẻ đến “làm
phiền” mẹ Hương. Những lúc ấy, chị lại cười, xin lỗi chúng tôi.
“Tôi không biết chính xác mình sinh ra ở đâu và
cha mẹ là ai. Bởi vì, lúc lớn lên, tôi chỉ biết có bà nội. Chúng tôi không có
nhà, nên lang thang khắp nơi, làm đủ thứ việc, từ lượm ve chai, rửa chén, bán
trà đá, thuốc lá, đến ăn xin trên tàu hỏa từ Sài Gòn ra đến miền
Trung.
Cuộc sống của kẻ bụi đời, giang hồ thì anh biết
khổ như thế nào rồi. Nhưng khổ nhất là khi bà mất, tôi bơ vơ một mình, cứ đi
trong vô định, ngày nào cũng bị đám bụi đời khác ăn hiếp, có đồng nào tụi nó
cướp sạch. Nhiều đêm, tôi không thể nằm xuống ghế đá công viên được vì bị tụi
nó đánh, người đau ê ẩm. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến…”, chị Hương mở đầu
câu chuyện.
Sau khi bị một đám thanh niên bụi đời hãm hại, đau
đớn cả thể xác lẫn tinh thần, nhìn phía trước cuộc đời chỉ thấy một màu đen
kịt, lần đầu tiên chị nghĩ đến việc giải thoát cho mình bằng cách nằm ngang
đường ray xe lửa giữa đêm vắng.
Nhưng, dường như số phận chưa đồng ý giải thoát
cho chị, nên một cụ già đi lượm ve chai đã phát hiện, ngăn cản và đưa chị về
nhà cưu mang. Lần đầu tiên trong đời, chị có nhà, hạnh phúc tưởng như đã mỉm
cười thì chị lại phải ra đi khi một lần nữa chị bị người cháu của ông cụ tiếp
tục hại.
Rời nhà ông cụ, chị lang thang đến một khu đào
vàng ở vùng A Lưới (Thừa Thiên - Huế) làm thuê. Ở đây, cuộc sống của chị chẳng
khác nào địa ngục giữa trần gian khi ban ngày phải làm cật lực, đêm xuống, những gã đàn
ông bặm trợn xúm vào xâu xé chị như một món đồ chơi. Không những thế, chị còn
liên tục bị đánh đập.
Tháng ngày cay đắng của chị
Hương đã lùi xa, hiện chị đang hạnh phúc bên những thiên thần
nhỏ
Tủi nhục đỉnh điểm, một đêm tối trời, chị ra giữa
đường nằm đợi xe tải lao tới để kết thúc cuộc đời. Nhưng, lần thứ 2, chị không
được toại nguyện khi chiếc xe tải đang ầm ầm đổ dốc vẫn thấy chị, kịp thắng
lại. Tay tài xế mặt cắt không còn giọt máu, xuống xe chửi chị xối xả và không
quên tặng chị một bạt tai nảy đom đóm trước khi đi. Sau đó, thêm một lần chị
được cứu sống khi gieo mình xuống biển ở Vũng Tàu.
“Tôi bỏ ý định quyên sinh khi một lần tôi thấy đứa
trẻ mới sinh bị bỏ rơi. Lúc ấy, ngay cả miếng ăn của tôi cũng còn khó kiếm,
nhưng nhìn cháu bé đang khóc oe oe, mình mẩy kiến bu đầy, tôi thương quá,
không cầm lòng được nên bế cháu lên. Kể từ đó, tình cảm người mẹ trong tôi
trỗi dậy. Tôi lượm bất cứ thứ gì có thể ăn được, từ khoai lang, các loại rau
sống để nhai, mớm cho cháu. Đến giờ, tôi vẫn không hiểu phép màu nào giúp cháu
sống được”, chị Hương kể tiếp.
Người mẹ vĩ đại
Năm 1987, vận may đến khi một người Đài
Loan tình cờ gặp chị bế con nhỏ, đã động lòng trắc ẩn,
muốn nhận chị làm con nuôi và thuê cho chị một nơi ở.
Trước khi về nước, người đàn ông này đã đưa cho
chị một số tiền đủ để mua căn nhà nhỏ. Từ căn nhà này, chị bắt đầu kiếm được
tiền bằng cách mua đi bán lại kiếm lời. Có vốn trong tay, chị thành lập Cty SX
kinh doanh nước tinh khiết, tạo việc làm cho người cơ
nhỡ, mồ côi.
Chị Hương đang bận bịu với
những đứa trẻ sơ sinh
“Tôi có 3 điều ước, thứ nhất là xây nhà ở cho các cháu mồ côi có nơi nương tựa, thứ 2 là xây một trường học cho các cháu và điều ước thứ 3 là xây một bệnh viện đa khoa nhân đạo để chữa bệnh miễn phí cho các cháu mồ côi, người già neo đơn, người tàn tật. Ba điều ước trên, tôi đã thực hiện được khoảng một nửa. Nhưng phần còn lại là một hành trình đầy khó khăn mà một mình tôi rất khó thực hiện”, chị Hương nói. |
Kể từ đây, chị không còn phải lang thang nữa mà đã
có của ăn của để. Nhưng, chị luôn đau đáu ước mơ là giúp đỡ những đứa trẻ có
hoàn cảnh giống chị xưa kia. Vì thế, toàn bộ tiền kiếm được, chị dành hết cho
việc từ thiện, mua đất, cất nhà và đón những đứa trẻ mồ côi, tàn tật về chăm
sóc.
Năm 2001, Trung tâm Nhân đạo Quê Hương ra đời với
diện tích hơn 2.000m2. Năm 2005, chị tiếp tục mở rộng trung tâm lên 4.100m2.
Từ 30 em ban đầu, tăng lên 157. Đến nay, diện tích trung tâm là 10.000m2, số
trẻ em cơ nhỡ, mồ côi, tàn tạt được chị Hương cưu mang là 322 em.
Bên cạnh đó, trung tâm còn có bếp ăn tình thương
dành cho 170 người mù, tàn tật, không nơi nương tựa. Hơn 300 đứa trẻ của trung
tâm đều được nhập hộ khẩu và đều mang họ Huỳnh.
Nói về việc đặt tên cho các cháu, ông Phan Văn
Bảy, trợ tá đắc lực cho chị Hương, cười buồn: “Mỗi cái tên của chúng gợi nhớ
một kỷ niệm. Như cháu bị bỏ rơi ngay cổng trung tâm, chúng tôi đặt tên là
Cổng, nhưng sau đó được đổi thành Công cho đẹp, đứa mang tên Hảo là do mẹ
chúng đặt trong thùng mì Hảo Hảo… Buồn nhất là nhiều đứa phát hiện muộn, không
cứu được, hoặc khi phát hiện, phải đưa đi nằm bệnh viện rất lâu”. Ông Bảy cho
biết, số khu công nghiệp ở đây mọc lên tỷ lệ thuận với trẻ bị vứt
bỏ.
Chị Hương dạy các con học
Hiện nay, toàn bộ chi phí của trung tâm đều do chị
Hương lo là chính, ngoài ra là tấm lòng hảo tâm của các Mạnh Thường Quân và
những đứa con của trung tâm đã ra ngoài làm việc.
Tận mắt nhìn cảnh sinh hoạt của các cáu nhỏ ở
trung tâm, tôi thấy rất rõ là các em nhỏ đã có một gia đình, được sống trong
tình yêu thương thật sự của mẹ Hương và các cộng sự của trung tâm. Ở đây, các
em được đi học kiến thức, học nghề, học năng khiếu và đã có những em bước chân
vào giảng đường cao đẳng, đại học. Khi các em trưởng thành, chị lại ngược xuôi
đi tìm việc cho các em. Đến tuổi, chính chị là người lo việc dựng vợ, gả chồng
cho các con. Năm 2012, chị Hương đứng ra tổ chức đám cưới tập thể cho 11 cặp
đôi.
Một trang báo không thể nào nói hết 46 năm cuộc
đời với vô số những biến cố, thăng trầm của chị. Chỉ biết rằng, Huỳnh Tiểu
Hương là một người phụ nữ phi thường, một bà mẹ vĩ đại.
Vĩ đại hơn nữa khi chúng tôi biết được, từ năm
2007 đến nay, chị bị căn bệnh ung thứ vú hoành hành, nhưng chị vẫn luôn tươi
cười và chưa bao giờ than thở. “Mấy lần phải nằm viện, ngày nào chị ấy cũng
gọi điện về hỏi thăm và nói chuyện với mấy đứa nhỏ”, ông Bảy nói.
KHƯƠNG HỒNG THỦY
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen