Trần Khải Thanh Thủy
Ngày 21-4 -2007 tôi bị bắt. Tên Nguyễn Thị Yến và Trần Thị Dung tranh thủ dằn mặt:
- Trước đó, chúng tôi đã bao lần cảnh cáo chị rồi: “Nếu không biết dừng lại, ít nhất cũng bị tù 10 năm” chị còn cố tình không nghe, cứ lao như thiêu thân theo tiếng gọi của bọn lưu vong phản động, giờ thì trời cứu.
Thay vì thái độ “nhũn như chi chi” vì sợ sệt, lo lắng, cầu an, tôi khăng khăng bảo vệ ý mình. Không những không ký, không nhận tội, không hợp tác mà còn biết rõ “nghề công an là nghề nghe chửi’ vì thế tôi tỏ ra đặc biệt ‘tâm lý’ chiều lòng chúng bằng cách đập những luận điểm, lý lẽ thấu đáo, vô cùng xác đáng hòng xuyên thủng bộ mặt “dày như vạn lý trường thành” của bọn chúng. Tên Trần Thị Dung– trẻ hơn tôi khoảng chục tuổi, nhăn mặt, cau mày, gắt gỏng:
- Trước đó, chúng tôi đã bao lần cảnh cáo chị rồi: “Nếu không biết dừng lại, ít nhất cũng bị tù 10 năm” chị còn cố tình không nghe, cứ lao như thiêu thân theo tiếng gọi của bọn lưu vong phản động, giờ thì trời cứu.
Thay vì thái độ “nhũn như chi chi” vì sợ sệt, lo lắng, cầu an, tôi khăng khăng bảo vệ ý mình. Không những không ký, không nhận tội, không hợp tác mà còn biết rõ “nghề công an là nghề nghe chửi’ vì thế tôi tỏ ra đặc biệt ‘tâm lý’ chiều lòng chúng bằng cách đập những luận điểm, lý lẽ thấu đáo, vô cùng xác đáng hòng xuyên thủng bộ mặt “dày như vạn lý trường thành” của bọn chúng. Tên Trần Thị Dung– trẻ hơn tôi khoảng chục tuổi, nhăn mặt, cau mày, gắt gỏng:
- Chị thật không biết điều chị Thủy ạ. Bây giờ chị đã rơi vào tay chúng tôi rồi, cho dù chị có quỳ lạy dưới chân chúng tôi, van vỉ cầu xin, chúng tôi còn có thể để chị ở đầu khung 7 năm.. Ngược lại chị cứ cố tình ngoan cố không chịu hợp tác với cơ quan an ninh, chắc chắn chị sẽ bị tột khung 15 năm chị hiểu không? Tội của chị là hoạt động chống phá nhà nước theo điều 88 đấy.
Mặc, tôi cố tình bảo vệ quan điểm đến cùng :
Mặc, tôi cố tình bảo vệ quan điểm đến cùng :
- Tôi không thèm nói xấu đảng và nhà nước này, tôi chỉ nói sự thật trên cơ sở cái xấu đã lồ lộ phơi bày. Tất nhiên “một ngôi sao chẳng sáng đêm, một thân lúa chín chẳng nên mùa màng” , cho nên những sự thật trên cơ sở cái xấu đã lồ lộ phơi bày mà tôi viết được, nói được chỉ là một phần nhỏ không đáng kể, nhưng tôi tin phần còn lại sẽ có những người cùng thế hệ tôi nhận ra, viết tiếp. Đảng không thể lấy thúng úp voi được. Cả hàng rào nhân ái gồm 6, 7 triệu cánh tay của bà con Việt Nam ở Hải ngoại sẽ mở tung cái thúng mà đảng cố tình úp vào tôi, để sự thực sẽ được phơi bày. Đảng có giỏi thì cứ bắt, cứ úp và kết tội tôi đi, rồi xem ai là phản động, chống phá ...
Trước đó biết mình chuẩn bị lâm vào bước đường cùng, tôi đã âm thầm chuyển hết sách vở, tài liệu, hồ sơ bệnh án ra bên ngoài cho những người bạn tin cậy của mình, vì vậy tuy trong cảnh tù đầy “một mình giữa bầy sói” nhưng tôi tin mình không bị cô lập. Cho dù nước xa không thể cưú được lửa gần, nhưng cả dòng nước lũ xồng xộc ập đến thì ngọn lửa độc tài dù hung hãn đến mấy cũng phải tắt ngấm,
Sang buổi làm việc thứ hai, “cán bộ” Dung bất ngờ la ó:
Sang buổi làm việc thứ hai, “cán bộ” Dung bất ngờ la ó:
- Chị giết chúng tôi rồi chị Thủy ơi, Tại sao chị cố tình tung hồ sơ bệnh án của chị lên mạng chứ, chị định làm khó cho cơ quan điều tra chúng tôi sao?
Tất nhiên tôi mỉm cười, nụ cười mãn nguyện đầu tiên trong đời tù: “Chết cha chúng mày đi, bắt tao trong khi hồ sơ đóng dấu đỏ chót: “Lao phổi, ho ra máu”, thế giới chẳng để yên đâu”
Theo quy định của nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, những trường hợp bị bệnh nặng như tôi đều phải nghỉ việc để chữa trị, tránh lây lan đằng này chỉ vì thấy rõ sự lợi hại từ ngòi bút khỏe khoắn can trường của tôi lại sắp đến ngày “30 thứ tang”( vừa sợ dân oan nổi loạn, cũng cần có thành tích để dâng lên đảng cộng sản, chúng đã lập chuyên án bắt tôi trong chiến dịch 30-4). Vừa là để nhổ tung cái rễ chính, làm các rễ phụ bị ảnh hưởng và cả tầng tán cây cũng sẽ chao nghiêng đổ ngả, nên bất chấp thời gian điều trị 9 tháng, cách ly, chúng ra lệnh bắt tôi ngay trên đường đến hiệu thuốc. Thay vì phải ngồi Hỏa lò thì chúng “ưu tiên” đưa tôi vào trại B14 “nhân đạo” hơn. Không ngờ, hồ sơ bệnh án bị lộ, khiến chúng loay hoay như gà mắc tóc ...” nuốt không được mà nhả ra thì... không đủ sự trừng trị răn đe với một kẻ chuyên kích động dân oan nổi loạn, nói xấu đảng, xô cả lăng bác vào ống cống xã hội chủ nghĩa trương phình, thối hoắc, như tôi.
Hết hai lệnh đầu ( mỗi lệnh bốn tháng) tôi bất ngờ được chuyển tội danh từ điều 88: “Hoạt động lật đổ nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, thành “quấy rối trật tự công cộng” và “được” chuyển từ 7-15 năm xuống còn 2- 7 năm. Bao nhiêu cộm cán của cộng sản từ Hoàng Công Tư (thủ trưởng cơ quan an ninh), Phạm Hùng ( phó thủ trưởng – kẻ ký quyết định bắt tôi), Đào Trọng Sĩ (phó giám đốc sở công an thành phố Hà Nội), trưởng, phó phòng điều tra cơ quan an ninh lũ lượt vào chăm sóc tôi như một nhân vật đặc biệt được thế giới biết tới. Chưa bao giờ tôi thấy mình “danh giá” trong mắt bạn tù và lũ khốn đến vậy. Nào “Tuy bị xử tội quấy rối trong khung hình phạt từ 2 đến 7 năm nhưng chị sẽ được xử dưới khung vì có nhiều tình tiết giảm nhẹ, chị không tham gia bất kỳ đảng phái nào( Khi đó tôi chưa phải đảng viên đảng Việt Tân). Hơn nữa tội của chị chỉ là thương dân không đúng cách để dân làm loạn nhất thời, nên sau khi bắt chị, phía cơ quan an ninh chúng tôi đã làm tờ trình với giám đốc công ty cây xanh họ cũng dễ dàng bỏ qua vì không còn bị dân oan ba miền kéo đến nấu nướng, căng lều hoặc bẻ lá, vặt hoa gây thiệt hại nặng nề như trước nữa... Nào: “ Suy cho cùng trong suốt 20 năm công tác, chị có nhiều thành tích đóng góp cho đảng và nhà nước. Ở Việt Nam có hai tờ báo quan trọng nhất là công an và quân đội chị đều “ đầu quân” vào đó. Số lượng sách chị đóng góp cho mảng văn học thiếu nhi cũng nhiều nhất. Riêng nhà xuất bản Kim Đồng đã in 6 cuốn, với số lượng 3 vạn bản một lần (sách do nhà nước tài trợ, mỗi năm 6 tỉ đồng để phát cho học sinh vùng sâu, vùng xa)... Trước đó chị cũng có 11 năm đem ánh sáng của đảng lên phục vụ cho con em các dân tộc thiểu số tại Hòa Bình, Hà Tây. Nào “so với cây đại thọ của Việt Nam là nhà văn Tô Hoài in 120 đầu sách , chị không là gì, nhưng so với thế hệ 6 X của chị, số đầu sách được cục bản quyền cấp giấy phép tương đối lớn ( 21 hình trống đồng Ngọc Lũ in trên nền vàng, bìa cứng bọc mi ca sáng loáng kèm tên tác giả, tác phẩm ) v.v và v v . Tất nhiên tôi chỉ mỉm cười vì biết rõ dòng chảy của dư luận thế giới, đặc biệt là bà con Hải ngoại lớn đến mức nào mới kéo sập khung hình phạt của chúng từ 15 năm xuống còn một hoặc hai năm, để biến tôi từ kẻ phản động trong mắt đảng và chính quyền nhà nước thành người có công trong cả hai lĩnh vực văn hóa và giáo dục như thế. Ôi đúng là miệng lưỡi cộng sản. Quán quân về mặt dối trá. Thế mới biết nhận định của tổng thống Nguyễn văn Thiệu trong vụ cộng sản vu vạ ông chuyển 16 tấn vàng bằng trực thăng qua Mỹ, sao mà chính xác?
Cuối cùng, ngày xử án cũng đến, cả 8 nhân viên đại sứ quán từ Pháp, Thụy Điển, Anh, Mỹ đứng phía ngoài theo dõi phiên tòa bỗng vỡ òa khi biết tôi được thả, đúng như tiên liệu trước đó với chú Nguyễn Thanh Giang( chỉ hơn nhà văn Dương Thu Hương một tháng) đến mức nhà “gian chủ” Nguyễn Khắc Toàn chưng hửng. Trước đó, trước đông đủ bà con dân oan ba miền, Toàn hùng hồn tuyên bố: “Không có phép màu nào cứu được con Thủy cả, ít nhất nó cũng bị 18 năm tù, chắc chắn nó sẽ mất chồng vì chẳng có thằng chồng nào đợi vợ được 18 năm”...
(Còn tiếp)
Cuối cùng, ngày xử án cũng đến, cả 8 nhân viên đại sứ quán từ Pháp, Thụy Điển, Anh, Mỹ đứng phía ngoài theo dõi phiên tòa bỗng vỡ òa khi biết tôi được thả, đúng như tiên liệu trước đó với chú Nguyễn Thanh Giang( chỉ hơn nhà văn Dương Thu Hương một tháng) đến mức nhà “gian chủ” Nguyễn Khắc Toàn chưng hửng. Trước đó, trước đông đủ bà con dân oan ba miền, Toàn hùng hồn tuyên bố: “Không có phép màu nào cứu được con Thủy cả, ít nhất nó cũng bị 18 năm tù, chắc chắn nó sẽ mất chồng vì chẳng có thằng chồng nào đợi vợ được 18 năm”...
(Còn tiếp)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen