Thực lòng là muốn viết, muốn viết lắm rồi nhưng một phần vì bận
rộn, một phần vì mỗi lần đưa tay vào bàn phím và định viết về những
đau thương này thì trong lòng lại quặn lên một nỗi đau khó có thể
tả hết bằng những lời văn tầm thường. Đó là nỗi đau trào dâng khi
những thi thể của những người già, người lớn, trẻ em, phụ nữ được
tìm thấy trong bùn đất lấm lem. Đó cũng là nỗi đau như những nhát
dao xé vào tim khi những hình ảnh hiện ra là những chiếc bàn trống
hơ, trống hoác với vài bát hương cắm vội…không cơm nước, chẳng cỗ
bàn…
Nhìn lại thảm trạng lũ lụt của dân tộc tôi trong những ngày qua thì
chỉ thấy đau thương và đau thương mà thôi. Đã từng viết nhiều bài
về vấn đề này, tuy nhiên nếu chỉ dừng lại ở đó thì chưa đủ. Có lẽ
là tôi cần phải viết tiếp để những nỗi đau kia có thêm sức mạnh để
có thể đứng lên tự kết thúc nỗi đau đã dài theo năm tháng.
Câu chuyện lũ lụt, xả lũ không còn là mới mẻ ở Việt Nam. Nó đã xảy
ra vài chục năm nay và đều bắt nguồn từ hai chữ: Cộng Sản. Đổ cho
ông Trời, đổ cho Thiên nhiên ư ? Không ! Hoàn toàn không ! Đó là
lỗi của con người mà bắt nguồn từ cộng sản.
Cộng sản Việt Nam cho mafia đỏ và công ty quốc doanh khai thác
khoáng sản bừa bãi, xây dựng thủy điện vô tội vạ, xây dựng nhà máy
xi măng hay nhà máy nhiệt điện công nghệ Tàu cộng ở khắp nơi. Thế
là thiên nhiên bị tàn phá. Đó mới chỉ là nguyên nhân đầu tiên,
nguyên nhân thứ hai đó là việc mafia đỏ và đảng CSVN câu kết chặt
phá rừng bừa bãi để bỏ tiền vào túi riêng của chúng. Nếu đọc báo
CSVN thì sẽ thấy có rất rất nhiều “đại gia” có những ngôi nhà gỗ
quý hàng trăm tỉ mà “lều báo” ca tụng. Gỗ đó từ đâu ? Đó là từ
những khu rừng nguyên sinh mang trọng trách giữ nước mưa, ngăn lũ
quét. Nếu chúng ta để ý thì mỗi chiếc siêu xe của Cường “đô la” hay
mỗi khách sạn, máy bay của Đoàn Nguyên Đức đều mang trong đó thông
điệp của nhiều, nhiều lắm những cánh rừng bị hạ xuống để làm giàu
cho chúng.
Bọn đảng viên và mafia đỏ thì chỉ cần biết đến tiền bỏ túi. Chúng
có nhà kiên cố ở thành phố lớn. Chúng đưa con cái du học rồi định
cư nước ngoài cho nên lũ lụt ai chết thì mặc kệ dân giống như “Sống
Chết Mặc Bay” của Phạm Duy Tốn đã viết. Nhưng điều đó còn là chưa
đủ, đảng CSVN còn muốn xả lũ giết dân lành ở tỉnh lẻ nữa. Chúng cố tình làm điều đó dưới cái gọi là “Đúng quy trình”.
Chúng cố tình làm như vậy bởi vì chúng có cớ để đổ thừa cho thiên
nhiên phá hủy những công trình xây dựng mà chúng đã rút hết ruột.
Chúng cần phải xả lũ “đúng quy trình” để mà có cớ ăn xin viện trợ
Quốc tế, có cớ cho tay chân kêu gọi “từ thiện” thông qua các cánh
tay nối dài của chúng. Dân thì chỉ được vài thùng Mỳ gói, trong khi
người đi làm từ thiện thì thay nhau mua nhà mới, xe mới, đảng CSVN
thì mừng ra mặt vì có thêm những đồng USD xanh rờn bỏ túi như lời
Ca sĩ – Nhạc sĩ Duy Mạnh đã nói. Vậy là một công đôi ba việc cho
cái gọi là “xả lũ đúng quy trình” ở Việt Nam.
Trách đảng CSVN là thế, nhiều người kêu ông Trời và trách ông
Trời, hỏi ông Trời…Nhưng…có lẽ hãy hỏi chính mình thì hơn. Đơn giản
bởi vì câu chuyện xả lũ không phải là mới ngày hôm nay. Năm nào
cũng có bão lũ do thảm họa môi trường, phá rừng và xả lũ do đảng
CSVN gây ra. Năm nào cũng vài trăm cho đến hàng nghìn người chết.
Nhưng thử hỏi chính người dân Việt Nam đã làm điều gì để thay đổi
điều đó ? Không hề…
Mà cũng đâu phải xa xôi, những cái chết oan uổng trong Cải Cách
Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Mậu Thân 68 vv…đã từng minh chứng
rất nhiều cho sự ác độc của CSVN đối với dân. Nhưng dân thì đa phần
im lặng, cam chịu và vô cảm. Cho nên ông Trời nào có thấu khi mà
bản thân nạn nhân lại chấp nhận cho kẻ tội đồ tiếp tục hành hạ hết
năm này qua năm khác ? Thương người dân lắm, nhưng cũng trách họ
nhiều nhiều. Trách họ vì sự vô cảm, trách họ vì sự thụ động và cả
những nỗi sợ hãi.
Đối với đảng CSVN, không hề có lương thiện, không hề có ân hận,
không hề có đau thương cho nỗi đau dân tộc thì có lẽ chỉ có con
đường tiêu diệt chúng thì mới có thể kết thúc những đau thương đã
diễn ra gần một thế kỷ ở Việt Nam. Đối với loài quỷ, chẳng thể ngồi
một chỗ cầu xin chúng tha không ăn thịt. Đối với loài quỷ thì càng
không có khái niệm đem yêu thương để cải tạo chúng. Đối với loài
quỷ có lẽ chỉ còn con đường “Nợ cái gì thì phải trả bằng cái đó” mà
thôi !
Càng nhìn những hình ảnh đau thương của dân tộc trong những ngày
qua, không chỉ riêng tôi mà cả triệu người có lòng với dân tộc đều
rướm lệ…Vâng ! Quê hương chúng ta đã quá khổ đau rồi. Còn chờ gì
nữa ? Còn đi loanh quanh đâu nữa ? Chỉ có một con đường chúng ta đi
đó là “Không khoan nhượng với cộng sản” thì mới mong thoát khỏi
kiếp nạn CS này. Trước khi hỏi ông Trời, chúng ta nên hỏi chính chúng ta thì hơn…
Đặng Chí Hùng
16/10/2017
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen