Nguyễn Ngọc Phúc
Chuyện xẩy ra lúc 10.08 đêm Chủ Nhật ngày 1 tháng 10 ở Las Vegas
nhưng tôi chỉ được hay lúc khoảng 10.00 sáng Thứ hai khi thức dậy,
bắt đầu ăn sáng và mở computer đọc email bạn bè như
thường lệ mỗi sáng.
Có biết đâu rằng trong 12 giờ đồng hồ trôi qua từ đêm Chủ nhật tới
sáng Thứ Hai, một chuyện thảm sát đau thương và kinh hoàng nhất của
lịch sử đất Mỹ đã xẩy ra ở một nơi, một thành phố được gọi là Sin
City trong những Sin City trên thế giới, một thành phố tội lỗi.
Tội lỗi bởi cờ bạc, đánh cược, dễ dàng kết hôn và dễ dàng ly dị, đĩ
điếm, hội quán thoát y, quán rượu mở 24 giờ suốt ngày đêm ở bên
cạnh hàng chục sân khấu ăn chơi trình diễn huy hoàng và lộng lẫy
nhất thế giới.
Đến nỗi người Mỹ phải thốt lên câu: “What happens in Vegas, Stays
in Vegas” nhưng chuyện đêm Chủ nhật lúc 10.08 tối không còn Stays
in Vegas.
Tôi đã theo dõi tin tức hai ngày liên tục kể từ lúc tôi được biết
vào buổi sáng thứ hai ngày 2 tháng 10 lúc 10.00 giờ sáng, câu
chuyện thảm sát đã làm tôi day dứt và buồn bã khi xem tin tức, đọc
báo chí, thấy hình ảnh và nghe chuyện kể kinh hoàng của những người
thoát qua cơn mưa đạn từ trên trời bay xuống.
Chiến tranh và bom đạn đã là một phần của cuộc đời người tỵ nạn
trước năm 1975 ở Việt Nam, chúng ta đã sinh ra, lớn lên và trôi
theo dòng đời của khói lửa binh đao mỗi ngày nhưng 10 phút mưa đạn
từ trên trời bay xuống với người Mỹ ở một buổi trình diễn âm nhạc
đồng quê cho 22 ngàn người xem là một chuyện thật là kinh hoàng và
khủng khiếp, một chuyện không ai kể cả người không có mặt ở đó có
thể nghĩ đến và tưởng tượng được.
Tôi không là nhân chứng ở hiện trường, tôi không là người tham dự
buổi trình diễn và tôi không phải là phóng viên để ghi lại tin tức
câu chuyện cho mọi người đọc nhưng tôi là một người yêu quê hương
dung thân đất Mỹ này, một quê hương đã cho tôi biết tình người là
thế nào chẳng cần phải là người da trắng hay da mầu.
Tôi đã lặng người và nước mắt muốn rơi ra khi nghe câu chuyện kể
của những người bên cạnh cái chết của bạn bè, của vợ chồng, của bố
mẹ, của anh chị em và kể cả của người xa lạ.
Buổi trình diễn nhạc đang tiếp diễn bỗng nghe có những tiếng nổ như
pháo chen lẫn trong tiếng nhạc ca hát ầm ĩ đã làm cho mọi người bắt
đầu để ý nhưng không thấy ánh lửa cháy vụt lên như mỗi khi pháo nổ
chung quanh.
Trên sân khấu, dù ca sĩ dân ca Jason Aldean vẫn còn ca hát ầm ĩ, họ
bớt lắng nghe nhạc bởi các tiếng nổ tiếp tục vang lên cả tràng lạnh
lẽo đã khiến họ để ý nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì xẩy ra cho đến
khi có một vài người đang đứng bỗng tự dung té đụi xuống như sung
rụng và máu me trên đầu hay trên mình đang bắt đầu phun ra.
Mọi người chợt hiểu là không phải tiếng pháo mà là súng bắn.
Hoảng loạn bắt đầu xẩy ra nhưng như bầy cừu ngoan hiền lành, mỗi
tràng súng nổ là đám đông nằm bẹp xuống đất và không biết
chạy đi đâu. Mọi người dáo dác tìm xem súng đạn được bắn từ đâu
tới.
Một chàng trai trẻ gan dạ nhốn nháo nghĩ rằng nó từ phía sát sân
khâu bắn ngược lại khán giả đằng sau, cho nên, đã nhẩy bổ tới phía
trước nhưng được vài bước bỗng khám phá ra là hàng trăm người khác
đang tìm cách chạy trốn vào dưới gầm sân khấu. Trong khi đó, tiếng
đạn bay tới đã va vào sân khấu chát chúa làm anh biết mình đã nghĩ
nhầm.
Nó được bắn từ xa tới và ở trên cao nhưng không biết từ hướng nào.
Phippen, ngoài đời là một nhân viên chuyên về cấp cứu và cha cùng
đi nghe nhạc. Anh phải nằm sát mặt đất.
Anh nhìn thấy hàng chục người nằm la liệt chung qunh mình bê bết
máu trên người mà không ai tiếp cứu. Với tình người và lòng yêu
nghề, Phippen đã băng bó vết thương của họ với quần áo sẵn có đang
mặc vì không có cái gì trong tay. Chưa kịp xong một người thì cô
gái nằm gần cạnh anh bị trúng ngay một phát vào đầu.
Anh tiếp tục bò tới cứu một nguời đàn ông khác to lớn bị thương
đang nằm xấp, anh lật ngửa ông ta lại để xem vết thương thế
nào.
Khi nhìn ra thì nạn nhân chính lại là cha mình bị một viên đạn
trúng lưng. Anh tìm cách bịt lỗ đạn với vết thương đang chảy máu
bằng ngón tay của mình và kéo cha ra khỏi chỗ hỗn loạn nhưng cuối
cùng ra khỏi nơi này thì không kịp nữa. Lúc đó, anh mới biết rằng
mình cũng trúng đạn bị thương chảy máu ở tay phải.
Mọi người chạy túa ra mọi hướng ở nơi nào có lối thoát.
Khi cảnh sát ùa đến phía ngoài đường, họ biết có súng nổ nhưng ai
bắn và từ đâu? Không rõ.
Theo sách vở, khi gặp người chạy ra, cảnh sát sợ kẻ sát nhận lẫn
lộn với người chạy, đã ra lệnh bắt mọi người phải nằm xuống hết ở
vỉa hè mặt đường.
Cho đến khi, thấy mọi người chỉ tay lên hướng tòa nhà khách sạn
Mandalay Bay Hotel xa xa vì tiếng súng nổ đã đi kèm với ánh sáng
lấp lóe từ một vật trên đó, lúc đó, họ mới khám phá ra vị trí của
tiếng súng và của kẻ sát nhân.
Mọi người chạy trốn đã túa vào nấp ở bất cứ nơi nào họ có thể vào
được như đằng sau các xe tải, sau xe cảnh sát, trong hầm lạnh của
hotel, trong thùng lạnh của xe tải hay trong các quán ăn nhà hàng
khác.
Còn người bị thương chạy ra ngoài bằng đủ mọi cách được xe
cứu thương, xe cảnh sát, xe taxi, xe của mình, xe người quen, xe
bạn bè hay xe của bất cứ ai cho lên xe chở đến bệnh viện cấp
cứu.
Có biết đâu rằng ở lại hiện trường, tất cả nạn nhân bị thương nặng
hay chết vẫn đang được một số người trẻ còn sống sót rất can đảm và
đầy tình người đang tìm cách khiêng hay mang họ ra khỏi chỗ nguy
hiểm bằng mảnh hàng rào dùng làm cáng, bằng xe 1 bánh đẩy làm xe
khiêng, bằng tay chân bồng bế cõng vịn để dìu đưa.
Họ vẫn lo và vẫn ở quanh đó để giúp đỡ khiêng người, không bỏ
ai lại.
Xe cứu thương và nhân viên cấp cứu chưa xuất hiện kịp vào lúc này.
Tại bệnh viện, nạn nhân bị thương đã tràn ngập quá sức chịu đựng
của phòng ốc và nhân viên.
Từ ngoài xe chở tới cho đến hành lang và phòng ốc giường gối đã bê
bết máu đỏ ở khắp nơi. Từ phòng trống, phòng riêng biệt tới phòng
cấp cứu hay bất cứ phòng nào ngay cả hành lang bệnh viện, nơi có
thể để cái giường là đã được xử dụng tất cả.
Ngoài nhân viên y tá và bác sĩ ca trực làm việc, họ còn gọi thêm
nhân viên tan sở hết giờ trở lại làm việc vào tăng cường. Đó là
không kể những y tá, nhân viên y tế chuyên môn và bác sĩ ở xa đến
Las Vegas chơi đã xuất hiện và tình nguyện làm việc giúp đỡ với
bệnh viện không điều kiện và không khẩu trang hay dụng cụ chuẩn bị
trước.
Bác sĩ chuyên khoa mổ, Dr. Jay Coates, đã bắt tay vào làm việc ngay
từ lúc 11.00 giờ đêm. ông đã làm việc mổ liên tục trong 6
tiếng đồng hồ không ngừng đến độ ông nói: “Tôi không biết bệnh nhân
tôi mổ là ai vậy”
Nhiều bệnh nhận bị thương, nhiều người đã chảy máu và nhiều bệnh
nhân phải mổ, tiếp máu là một vấn đề khẩn cấp cần có tức thời.
Cần máu là cần người hiến máu. Lời kêu gọi đã được loan ra. Từ lúc
loan tin buổi tối, một dòng người đã đáp lại lời kêu gọi và sẵn
sàng ngồi lên ghế cho máu đến độ, bệnh viện không còn đủ bịch máu
trống để lấy máu hiến.
Lời kêu gọi đó kéo dài từ nửa đêm cho tới sáng ngày hôm sau đã được
đáp ứng bằng một hàng dài người đứng ở ngoài vỉa hè bệnh viện vẫn
còn tiếp diễn nối đuôi nhau để hiến máu.
Họ lặng lẽ bình tâm kiên nhẫn đứng chờ tới phiên mình cho máu dù
chưa biết bao lâu.
Không phải chỉ có bệnh viện, nhân viên y tá, bác sĩ của bệnh viện
hay nhân viên y ta bác sĩ tình nguyện và người hiến máu có mặt để
cứu chữa người bị thương, buổi sáng hôm sau, đã xuất hiện thêm các
xe bán hàng và đồ ăn đến đậu trước bệnh viện để tự nguyện cung cấp
đồ ăn miễn phí cho mọi người từ nhân viên bệnh viện cho tới bệnh
nhân và người hiến máu.
Với tôi, có quá nhiều chuyện không thể kể hết được và cũng không
biết phải kể chuyện gì cho mọi người nghe về cái tình người tôi
được nhìn thấy, xem thấy, đọc thấy, hiểu được đã và đang xẩy ra
trong gần 2 ngày vừa qua.
Nhưng có lẽ cũng đủ để tôi muốn rơi nước mặt về giọng kể chuyện bên
cạnh cái chết của những người đã đi qua. Họ là hai người trai trẻ
và hai cô thiếu nữ.
Họ xúc động kể lại giọng đứt đoạn ngập ngừng và hãi hùng về câu
chuyện của chính họ, của bạn bè, của vợ chồng hay người xa lạ chung
quanh.
Họ đã nói trong nước mắt chẳng cần phải kể là người đàn ông hay đàn
bà, con trai hay con gái.
Đôi vai họ run lên và tiếng nói của họ lịm đi nhỏ lại khi phải kể
những gì họ thấy và những gì họ làm mà trong cuộc đời của họ,
chuyện chưa bao giờ xẩy ra đến độ họ không tìm được chữ để
diễn tả.
Trên màn ảnh TV phỏng vấn, bốn người trẻ 2 nam 2 nữ đã phải nắm tay
nhau để chia xẻ được nỗi khổ với nhau và để họ có đủ can đảm vượt
qua được nỗi đau này cho dù nó không bị chảy máu nhưng lại là một
vết thương của cuộc đời.
Họ đã nắm tay nhau để được tiếp máu cho nhau.
Tất cả câu chuyện dài đó chỉ mới bắt đầu nhưng hình như đã đủ cho
tôi thấy được một điều ở cuối đường và tìm được một kết luận.
Câu chuyện thật rất đơn giản và dễ hiểu. Nó được viết ra không có
sửa soạn, không có xếp đặt, không chuẩn bị và không cần phải có
điều kiện.
Nó không cần phải được kêu gọi hay nói trước bởi khi tôi viết đến
những dòng chữ cuối cùng của câu chuyện, tôi chỉ nhớ một hình ảnh
nó đã đến với tôi ngay từ đầu và ở lại với tôi vào phút cuối.
Ngày xưa, lúc còn bé được đi học và cho đến lúc ra đời, tôi chưa hề
bao giờ được nghe và được biết đến hai chữ Vô Cảm là gì?
Trong câu chuyện này, tất cả mọi người tôi nhìn thấy đều là những
tuổi trẻ của nước Mỹ, những thanh niên và những thiếu nữ, những
người chỉ mới bước chân vào đời nhưng có một trái tim thật đầy tình
người.
Và như vậy, họ chắc không bao giờ biết đến và nghe đến chữ Vô Cảm
là gì.
Đấy là một kết luận thật hạnh phúc.
Nguyễn Ngọc Phúc
10/03/2017
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen