Ls. Lê Duy San
Sau khi cưỡng chiếm được miền Nam , bọn Cộng Sản Hà Nội đã áp đặt
một chế độ độc tài chuyên chính vô sản trên toàn quốc Việt Nam .
Các chính sách vô cùng độc ác và tàn bạo như “Học Tập Cải Tạo” để
cho đi tù không cần xét xử hàng trăm ngàn quân nhân, công chức của
Việt Nam Cộng Hoà, các cán bộ, các đoàn viên của các đảng phài
chính trị và cả các văn nghệ sĩ miền Nam, “Kiểm kê tài sản” để cướp
đoạt tài sản của các các giới doanh thương cũng như các công kỹ
nghệ gia, “Khu kinh tế mới” để cướp nhà, cướp của và xua đẩy những
người này ra khỏi thành phố. Chưa hết, thấy nhiều người vượt biên
bỏ nước ra đi, chúng cho “Vượt biên bán chính thức” để vừa thu được
vàng, vừa tống xuất được bọn người Việt gốc Hoa và các thành phần
mà bọn chúng cho là ăn bám xã hội nhưng không có lý do gì để bỏ tù
hoặc bắt đi “học tập cải tạo”.
Với những chính sách vô cùng độc ác và tàn bạo trên, bọn Cộng Sản
Hà Nội hy vọng rằng sẽ vô hiệu hóa được tất cả các thành phần chống
đối chúng hoặc có thể trở thành đối nghịch để đưa cả nước tiến
nhanh, tiến mạnh lên Xã Hội Chủ Nghĩa, một Thiên Đường mà bọn chúng
tin tưởng rằng, nếu không hơn thì ít nhất cũng phải bằng các nước
tiền tiến nhất thế giới.
Nhưng thực tế đã ngược hẳn lại, sau hơn 10 năm thống trị miền Nam
và sau hơn 30 năm thống trị miền Bắc, bọn Cộng Sản Hà Nội đã đưa cả
một đất nước giầu có về tài nguyên cũng như nhân lực, cả một dân
tộc có tiếng là thông minh, cần cù và chịu khó thành một đất nước
điêu tàn, một dân tộc ngu dốt và nghèo khổ nhất thế giới. Chính vì
vậy mà năm 1985, bọn Cộng Sản Hà Nội đã phải noi gương quan thầy
của chúng là Trung Cộng, nới lỏng một vài lãnh vực, nhất là lãnh
vực kinh tế như cho phép dân chúng làm kinh doanh nhỏ và xã hội như
cho phép những người có thân nhân ở ngoại quốc được nhận qùa cáp,
tiền bạc của thân nhân gửi về để cứu vãn phần nào sự nguy khốn của
chế độ.
Không những thế, bọn Cộng Sản Hà Nội còn giả vờ cởi trói văn nghệ
để cho một số người trong đó có cả một số tay sai của chúng viết
bài phê bình cán bộ, viết truyện chỉ trích nhà nước để tạo nên một
bầu không khí cởi mở và một thứ văn nghệ chống đối gỉa tạo gọi là
“Văn chương phản kháng”. Chúng cho cán bộ ra ngoại quốc ca tụng
người Việt hải ngoại, những người mà trước kia bọn chúng gọi là
những thành phần đĩ điếm, trộm cắp, là có khả năng cao, có tiềm
năng lớn cùng khích động lòng yêu nước của người Việt hải ngoại và
kêu gọi hãy quên đău thương, hận thù để cùng nhau xây dựng đất
nước, đưa dân tộc ra khỏi tình trạng lạc hậu, nghèo đói. Điều này
đã làm cho một số người Việt hải ngoại, ngay từ năm 1995, không
hiểu vì nhậy cảm dễ tin hay vì hậu ý riêng hoặc vì muốn làm cò mồi
cho bọn chúng, đã dám kết luận rằng:
”Hai mươi năm trước đây, chúng ta là những kẻ thua cuộc trong thời
chiến. Ngày nay, năm 1995, chúng ta đã trở thành những kẻ thắng
cuộc. Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này.”
“Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này” nghĩa là thế nào? Phải chăng
họ muống chúng ta “hãy quên hận thù”, “hãy hoà hợp, hoà giải” với
bọn Cộng Sản Hà Nội?
Làm sao chúng ta có thể quên được hận thù, làm sao chúng ta có thể
hoà hợp, hoà giải được với kẻ cướp của giết người? với bọn bán
nước, hại dân? Ngay nhà văn Tô Hải, một người đã đi theo Cộng Sản,
một người suốt đời đã sống dưới chế độ Cộng Sản Hà Nội cũng đã phải
than rằng:
“Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với hàng vạn gia đình, con cháu họ
khi cha ông họ bị cướp sạch ruộng đất, nhà cửa, bị đấu tố rồi giết
hại bằng đủ kiểu dã man như thời Trung Cổ bởi những Đoàn, Đội Cải
cách ruộng đất cơ chứ?...
Làm sao có thể hòa giải với hàng triệu gia đình, sau chiến thắng
Điện Biên, phải bỏ hết của cải, nhà cửa, xưởng máy "di cư"vô Nam để
tìm tự do. Những người ở lại, thì mất hết sau các đợt cải tạo tư
sản, cải tạo nhà đất, bị tịch thu từ cái máy may đến cửa hàng không
quá 3 mét ở các phố hàng Đào, hàng Ngang, hàng Trống.... và nhiều
nhà hơi cao, cửa hơi rộng cũng bị tịch thu hoặc bố trí cho thành
phần cốt cán vào ở cho đến nay cũng cấm đòi lại…
Làm sao hòa giải với con cháu những người văn nghệ sĩ, trí thức bị
đi tù không án, không thời hạn, thậm chí ra tù cũng chết dần chết
mòn cả thể xác lẫn sự nghiệp, dù hôm nay có đền bù một cái giải
thưởng này nọ kèm theo tí tiền còm nhưng không một lời xin
lỗi!! Tớ không tin con cái, cháu chắt họ thôi căm thù đâu!
Làm sao có thể hòa giảỉ với hàng triệu gia đình có cha, ông là sĩ
quan phía "bên kia" bị đánh lừa bằng những lời hứa hẹn kiểu ông
Trần văn Trà "Người Việt Nam không ai thắng ai thua, Chỉ có Đế Quốc
Mỹ là thua thôi!", đã hồ hởi (?) đi "học tập mang theo lương thực
10- 20" ngày để rồi bị đi mút mùa ở các trại cải tạo nơi rừng sâu
nước độc, để ỏ nhà vợ con bị xua đi kinh tế mới... và không ít
người đã mất xác cho đến nay, bao gia đình vẫn phải về tìm hài cốt
ở những nơi chồng, cha họ đã từng bị "học tập", dưới danh nghĩa
"khúc ruột ngàn dặm" một cách đắng cay và mai mỉa...
Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với những người phải bỏ nước ra đi,
sống ở quê người, những người bị làm mồi cho cá mập đại dương, cho
lũ cướp biển, bỏ lại tất cả của cải ,nhà cửa, xe cộ cho mấy ông cán
bộ lấy làm chiến lợi phẩm? Cho đến tận hôm nay, mỗi lần về "du lịch
thăm quê" nhìn ngôi nhà mình, cửa hàng mình, xưởng máy mình nay đã
trở thành "của riêng" của mấy ông cán bộ cộng sản đang làm chủ hợp
pháp có đầy đủ giấy đỏ, giấy hồng mà chỉ dám đi qua mà chửi
đổng?...
Và còn hàng ngàn, hàng vạn thứ chủ trương, hành động gây thù, gây
oán ngàn đời không rửa sạch nữa, xảy ra suốt hơn 60 năm tớ
sống và làm việc trong kinh hoàng và sợ hãi thường trực nữa ...
Cho nên tớ mới nghĩ rằng: CHỈ KHI NÀO, NHỮNG KẺ GÂY NÊN THÙ HẬN
NHÌN RA LÀ MÌNH CÓ TỘI THÌ MAY RA SỰ HẬN THÙ MỚI DẦN DẦN ĐƯỢC NGUÔI
NGOAI”.
Có người cho rằng bọn Cộng Sản Hà Nội muốn “Hòa Hợp, Hòa Giải”.
Thật ngây thơ và ngu xuẩn! Làm sao chúng chiụ hòa hợp hòa giải khi
mà bọn đang nắm quyền trong tay, đang ăn trên ngồi trốc ? Hòa hợp
hòa giải gì mà chúng vẫn bấu víu vào chủ nghĩa Mác Lê? Hòa hợp hòa
giải gì mà chúng vẫn chủ trương độc tài đảng trị? Hòa hợp hòa giải
gì mà chúng vẫn giam giữ cả ngàn người chỉ vì họ bất đồng chính
kiến với chúng hoặc chỉ vì họ đã phổ biến một vài bài báo đòi hỏi
nhân quyền, công lý hoặc tỏ bầy những nguyện vọng chính đáng của
dân tộc như tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do
lập hội v.v ? Vậy mà nói: “Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này ?” Vậy thì phải bắt lấy cơ hội này để làm gì? Phải chăng họ muốn
chúng ta, những người đã bị bọn Cộng Sản Hà Nội cướp đoạt hết tài
sản và đẩy lên rừng, ra biển với hai bàn tay trắng, nay lại đem
tiền của trở về hợp tác với bọn chúng ? Lời kêu gọi này cũng chẳng
khác gì lời kêu gọi “Hãy xóa bỏ hận thù” và Hòa hợp hòa giải” của
bọn Cộng Sản Hà Nội và một số tay sai, trở cờ hoặc cò mồi trước đây
đã từng được cổ xúy rầm rộ qua các phong trào như “Ủy ban xây dựng
và tái thiết Việt Nam” trước đây của NBC, NVT, “Kế hoạch hóa dân
chủ Việt Nam và giải pháp chính phủ Liên Hiệp” của Stephen Young,
của các nhóm như “Thông Luận”, “Hợp Lưu” v.v… và vài cá nhân như
Phó bá Long, Lê Xuân Khoa, Nhật Tiến, Thụy Khuê, Khánh Trường v.v.
Thực ra thì chiêu bài “Xóa bỏ hận thù” hay “Hòa hợp hòa giải” đã
được bọn cộng sản Hà Nội dùng đi dùng lại nhiều lần, nhưng mỗi lần
ở mỗi hoàn cảnh khác nhau và chủ đích khác nhau.
Năm 1945, để cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim, bọn
Cộng Sản Hà Nội lúc bấy giờ được gọi là Việt Minh đã kêu gọi mọi
tầng lớp nhân dân, mọi đảng phái chính trị, mọi tôn giáo phải đoàn
kết để làm một cuộc cách mạng dân tộc. Nhưng sau khi cướp được
chính quyền, thay vì hòa hợp, hòa giải với các đang phái quốc gia,
chúng đã hòa hợp hòa giải với thực dân Pháp để tiêu diệt tôn giáo
và các đảng phái chính trị, nhất là Việt Nam Quốc Dân Đảng, một
đảng phái quốc gia có thực lực nhất. Chính Đức thày Huỳnh Phú Sổ
cũng vì qúa tin vào lời đường mật của bọn chúng nên đã bị bọn chúng
thủ tiêu trên đường đi đến phó hội với bọn chúng.
Năm 1954, sau khi ký Hiệp Định Genève chia cắt Việt Nam, bọn cộng
sản Hà Nội lại một lần nữa kêu gọi đoàn kết khi tiếp thu miền Bắc
và cho các đàn em như Nguyễn Bảo Hoá (Tô Nguyệt Đình), Phạm Văn
Huyến, Tôn Thất Dương Kỵ v.v. thành lập “Phong Trào Hòa Bình” ở
miền Nam để chuẩn bị cho cuộc tổng tuyển cử vào năm 1956.
Năm 1967, bọn Cộng Sản Hà Nội lại cho các tay sai thành lập một
phong trào khác lấy tên là Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Dân Chủ
và Hoà Bình để chuẩn bị cho cuộc tổng công kích vào năm 1968.
Năm 1973, sau khi Hiệp Định Paris được ký kết, bọn Cộng Sản Hà Nội
lại cho thành lập một lực lượng thứ ba với chủ trương “Hoà Hợp Hoà
Giải Dân Tộc” để chuẩn bị cho cuộc cưỡng chiếm miền Nam vào năm
1975.
Gần đây, trước sự Trung Cộng cưỡng chiếm biên giới và lãnh hải của
Việt Nam cũng như sự bất mãn của dân chúng vì sự lộng quyền của
chính quyền địa phương, nhất là bọn công an, chúng lại cho bọn tay
sai, nằm vùng ở hải ngoại đưa ra chiêu bài “hãy xoá bỏ hận thù để
đoàn kết chống giặc Tầu xâm lược” mà một trong những kẻ to mồm nhất
là Bác Sĩ NTT ở Canada. Bà T nói: “Chính vì vậy trong bức thư gởi CĐNVHN trước tôi nói rằng hiện tại
đối với chúng ta, việc chống CSVN là việc nhỏ, việc chống giặc xâm
lăng là việc lớn, vì nó sẽ giúp đi đến mọi thành công ước muốn một
khi quốc gia được độc lập, thì dễ có dân chủ, tự do, đa đảng đa
nguyên. Còn ra việc chống chính thể CSVN thiếu dân chủ tự do đa
đảng đang chỉ là việc nhỏ bất chiến tự nhiên thành sớm hay muộn”.
Thử hỏi chúng (bọn cộng sản Hà Nội) có chính quyền, có quân đội, có
vũ khí trong tay, sao chúng không chống mà lại kêu gọi chúng ta,
những người Việt hải ngoại chống trong khi trong tay chẳng có gì để
chống ?
Bởi vậy cho nên chúng ta có thể kết luận rằng chiêu bài “Xoá bỏ hận
thù, Hoà Hợp Hoà Giải” của bọn cộng sản Hà Nội bây giờ được đề ra
cũng không ngoài mục đích để hoá giải những nỗi khó khăn, những sự
oán hận của dân chúng đang dâng cao, chứ thực tâm chúng chẳng bao
giờ chúng hoà hợp hoà giải hay đoàn kết gì cả. Không những thế,
chúng còn luôn luôn gây căm thù, gây chia rẽ để dễ trị vì đó là
chính sách của bọn chúng. Thực vậy, cứ mỗi lần bọn Cộng Sản Hà Nội
đưa ra một chiêu thức nào đó, là y như rằng cộng đồng người Việt
hải ngoại của chúng ta lại chia ra làm hai phe: phe ủng hộ và phe
chống đối khiến cộng đồng chúng ta đã chia rẽ lại chia rẽ thêm.
Tóm lại, bọn Cộng Sản Hà Nội chỉ muốn chúng ta. những người Việt
Quốc Gia chống Cộng, quên đi hận thù để chúng dễ dàng dẹp tắt những
bất mãn của người dân trong nước đang manh nha nổi dậy và hoá giải được tất cả những gì bất lợi cho chúng, để chúng dễ dàng dụ dỗ
những thành phần ngây thơ, nhẹ dạ nhưng có khả năng, có tài chánh,
về nước để chúng dễ bề cướp đoạt. Thật đáng thương cho những tên trí thức ngu muội, giờ phút này mà
vẫn còn u mê, tưởng rằng bọn chúng (Việt Cộng) có thực lòng muốn
hòa hợp, hoà giải. Chính Tạp Chí Cộng Sản do cơ quan Lý Luận và Chính Trị của Trung
Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam trong số phát hành vào tháng 5 năm 1990
đã viết: ”Đổi mới không phải là đổi hướng đi về phiá XHCN, mà là làm cho mục
tiêu ấy được thực hiện hiệu qủa bằng những quan niệm đứng đắn về
chủ nghĩa xã hội, những hình thức, bước đi và biện pháp thích hợp”.
Hãy xem trường hợp ông Nguyễn Cao Kỳ. Ông chỉ muốn chết ở Việt Nam
và được chôn ở Việt Nam, một việc nhỏ như vậy, nhưng bọn Việt Cộng
đâu có cho ông được toại ý mặc dầu ông, lúc còn sống, đã hết sức
tâng bốc, nịnh hót chúng. Tại sao vậy ? Bọn Việt Cộng là bọn lưu
manh mất dậy. Có tên Việt Cộng nào chết, bọn chúng có thể để cho
bọn bưng bô tới phúng điếu, chia buồn và lậy lục trước linh cữu của
bọn chúng. Nhưng không bao giờ chúng lại ngu muội mang vòng hoa tới
phúng điếu, chia buồn và nghiêng mình chứ đừng nói là lậy lục trước
linh cữu của người Việt Quốc Gia chúng ta dù là đã quay về và bưng
bô cho chúng tới mức nào.
Ông Kỳ mang vòng hoa tới phúng điếu và lậy lục cái xác thối tha Võ
Văn Kiệt. Nay nếu để cho thân nhân ông Kỳ mang xác ông Kỳ về Việt
Nam làm tang lễ, chẳng lẽ bọn chúng lại không cử người mang vòng
hoa tới để chia buồn đáp lễ trong khi ông Kỳ đã mất bao công lao và
bỏ hết cả liêm sỉ để kêu gọi xoá bỏ hận thù, hoà hợp hoà giải cho
chúng. Đó là cái lý do tại sao chúng không cho phép thân nhân của
ông Kỳ mang xác của ông kỳ về chôn tại Việt Nam .
Thực ra thì đối với chúng ta, những người đã từng sống dưới chế độ
Cộng Sản, nhất là những người đã từng bị Cộng Sản bỏ tù, chúng
chẳng thể nào lừa bịp được chúng ta một lần nữa. Nhưng đối với
những thành phần di tản tức những người chưa từng nếm mùi cộng sản,
nhất là những thành phần trẻ, sinh sau, đẻ muộn lại có lòng yêu
nước, thương nòi thì lại không phải là điều khó khăn đối với bọn
chúng. Đây là điều mà chúng ta cần phải cẩn trọng, đừng vì qúa hăng
say, đừng vì qúa căm thù mà vô tình xô đẩy họ về phía cộng sản.
Để kết luận bài này, xin nhắc lại lời của một nhà văn đã viết trong
bài “Vài nét về văn học Trung Quốc sau Cách Mạng Văn Hóa” đăng
trong Đặc San Chu Văn An Bắc Cali năm 1993 như sau: “Phê phán khuyết điểm để sửa đổi chế độ Cộng Sản là một việc làm vô
vọng. Chỉ có xóa bỏ chế độ đó mới thật sự giải quyết được vấn đề
của con người”. Cố Tổng Thống Nga Boris Yeltsin cũng nói: ”Cộng sản không thể nào sửa chữa được, mà cần phải đào thải nó”. Cựu Tổng Thống Nga Putin và hiện là Thủ Tướng cũng nói:”Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm
theo lời Cộng Sản nói là không có trái tim”.
Ls. Lê Duy San
Cố Tổng thống Nga Boris Yeltsin nói:
“CS không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó.
__._,_.___
Posted by: "Patrick Willay" <pwillay@orange.fr>
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen