Bài viết của Lê Nguyên Bình (ĐVDVN)
Giàn
khoan HD-981 đã dời đi nhưng trong thực tế chưa có sự bảo đảm nào là
chủ quyền lãnh hải Việt Nam đã được trả lại toàn vẹn. Cơn bão Rammasun
sẽ qua, và những áp lực ngoại giao của thế giới đối với Trung Cộng sẽ từ
từ lắng dịu, nhưng tham vọng bành trướng của nhà cầm quyền Bắc Kinh đối
với biển Đông Việt Nam vẫn còn nguyên trạng. Vấn đề của Việt Nam là làm
sao để có thể đối phó được mọi hình thức xâm lấn khác nhau trong thời
gian tới, kể cả khi các giàn khoan mới sẽ được đưa trở lại Biển Đông.
Giàn khoan của Trung Cộng tạm thời rời khỏi vùng biển
Việt Nam không do kết quả của sự "đấu tranh bằng con đường ngoại giao" của nhà nước Việt Nam, mà là từ các áp lực quốc tế xuất phát bởi quyền lợi liên đới trong khu vực biển Đông.
Bên
cạnh đó là nhu cầu cân bằng ảnh hưởng và quyền lực của các quốc gia
đang đóng vai trò quan trọng trong một chiến lược chung nhằm ngăn chận
làn sóng bành trướng nguy hiểm của Trung Cộng ở vùng Đông Nam Á. Cùng
lúc, giàn khoan HD-981 đã làm xong nhiệm vụ trắc nghiệm phản ứng của mọi
phía liên hệ. Trớ trêu thay điều mà Bắc kinh thấy khá rõ ràng là nhân
dân Việt Nam quyết liệt chống đối, chính phủ nhiều nước đồng thanh cảnh
cáo họ nhưng nhà nước Việt Nam thì lại rất lúng
túng, mâu thuẫn trong những lời tuyên bố cũng như hành động ứng xử.
Việt Nam sẽ tiếp tục kiện Trung Cộng đã vi phạm chủ quyền lãnh hải để
khẳng định quyết tâm bảo vệ Tổ quốc, và đòi Bắc kinh phải bồi thường các
thiệt hại tài sản mà họ đã gây ra cho nhà nước và ngư dân, hay chỉ được
tạm thoát nạn là hài lòng?
Sự
ôn hòa, kiên nhẫn của một nhà nước trước tình hình căng thẳng, nguy
hiểm là điều cần thiết song ôn hòa không có nghĩa là thiếu dứt khoát với
kẻ xâm lăng hung hãn, và càng không thể vì mục đích tránh xung đột với
nước đang gây hấn mà đàn áp những công dân yêu nước. Đảng đương quyền
quên rằng thiếu sự ủng hộ của đông đảo quần chúng
thì bất cứ nhà nước nào cũng không có đủ sức mạnh để khiến cho Bắc kinh
phải kiêng dè.
Thật
vậy, trở ngại của nước ta không phải là không vận động được một sự hậu
thuẫn hiệu quả và lâu dài từ cộng đồng các quốc gia tự do, hay không
thành hình được một đường lối bảo toàn chủ quyền một cách hiệu quả. Vấn
đề là vì Việt Nam đang ở dưới chế độ độc đảng. Từ đó, sách lược đối phó
với vấn đề biển Đông của nhà nước Việt Nam chỉ là đường lối riêng của
đảng CSVN, với ưu tiên lớn nhất được dành cho mục đích bảo vệ vận mệnh
chính trị của đảng này. Thái độ và hành động đấu tranh bảo toàn chủ
quyền đất nước của nhân dân đã
bị chính nhà nước Việt Nam ngăn trở. Và vì vậy, trở ngại của vấn đề
biển Đông không phải chỉ là làm sao đối phó với Trung Cộng, mà còn là
làm sao hóa giải được cản trở lớn nhất từ phía đảng cầm quyền hiện thời.
Sự
kiện Trung Cộng tạm rút giàn khoan tạo được sự nhẹ nhỏm nhất thời cho
chế độ đương quyền nhưng nỗi lo của nhân dân về hiểm họa Bắc phương xâm
lấn vẫn còn nguyên vẹn. Với tình hình này, Bắc Kinh chắc chắn sẽ tìm cơ
hội khác để tiếp tục hành động "hợp thức hóa" chủ quyền trên biển Đông.
Chiến lược lấn chiếm bằng cách dùng vũ lực đặt thành "sự kiện đã rồi"
như họ đã từng làm ở Hoàng sa (1974) và Trường Sa (1988) rất có
thể sẽ tiếp tục xảy ra. Thực tế cho thấy dù bị thế giới lên án, chịu
nhiều áp lực song Trung Cộng vẫn còn ở thế thượng phong trong thế trận ở
biển Đông. Nói cách khác, Bắc kinh vẫn ở thế chủ động trong việc gây
biến động và điều hướng tình hình, và nhà cầm quyền CSVN vẫn tiếp tục
chống chỏi bằng các hình thức bị động. Cho nên, sự kiện "HD-981" sẽ có
thể tái diễn bất cứ lúc nào dưới những tên gọi mới. Cục diện biển Đông
sẽ trở lại tình trạng sôi sục đầy đe dọa. Nếu vậy, Việt Nam đã chuẩn bị
được gì với chiều hướng nguy hiểm đó?
Trước
các nhận thức nêu trên, có phải chăng đây là lúc mà mọi hình thức vận
động đấu tranh cần phải tập
trung áp lực để buộc đảng CSVN phải trả lại quyền lãnh đạo và bảo vệ
đất nước cho toàn dân? Có phải chăng tình trạng độc quyền yêu nước và
đàn áp những người chống xâm lăng cần phải được chấm dứt càng sớm càng
tốt?
Trong
bối cảnh phải đối phó với nạn ngoại xâm, nước ta cần một sự đoàn kết
dân tộc, xây dựng một sức mạnh có thể buộc Bắc kinh phải kiêng nễ. Tuy
nhiên, sự đoàn kết quốc dân trong thời đại này không thể là củng cố một
chế độ độc tài toàn trị. Việt Nam cần chuyển thể để trở thành một cơ chế
dân chủ đa đảng pháp quyền. Từ đó, chính phủ dân chủ sẽ có điều kiện
huy động được sức mạnh của toàn dân, bao gồm các thành
phần xã hội và chính trị.
Hiểm
họa ngoại xâm đã đánh thức được lòng yêu nước của nhiều người và kinh
nghiệm thực tế cho thấy là tình trạng độc tài toàn trị đang là trở ngại
lớn nhất cho cuộc đấu tranh bảo toàn tổ quốc. Trong chiều hướng đó, giải
thể cơ chế độc tài để cứu nước đang là một yêu cầu trọng đại.
Biển
Đông chưa thực sự yên bình và làn sóng xâm lăng của Bắc phương vẫn còn.
Muốn công cuộc chống xâm lăng được thật sự được thành công, mọi người
Việt Nam phải tiếp tục đấu tranh để khẳng định lập trường của dân tộc
đối với Trung Cộng, và đối với cả nhà
cầm quyền CSVN.
Chúng
ta phải xót xa để nhận rằng, với thân phận một nước nhỏ, Việt Nam sẽ
rất khó giành lại được những phần biển đảo đã bị cưỡng chiếm. Không
những thế, với hoàn cảnh chính trị hiện nay, ngay cả việc bảo toàn được
phần lãnh hải còn lại cũng không phải là điều dễ dàng. Nhưng dù vậy,
những khó khăn to lớn đó chỉ là thử thách dành cho các thế hệ Việt Nam
hôm nay.
Chủ
quyền đất nước sẽ có thể được bảo toàn khi Việt Nam đã thật sự có một
chính thể dân chủ, vì với một chính phủ đa đảng, Bắc kinh sẽ không thể
mua chuộc hay uy hiếp được. Hơn nữa, khi đã có dân
chủ, mọi tầng lớp nhân dân đều có quyền và được khích lệ thể hiện lòng
yêu nước.
Dân
chủ là chìa khóa tốt nhất để giải quyết những vấn nạn của đất nước
chúng ta. Và ý chí đoàn kết của toàn dân sẽ là sức mạnh truyền thống
trong cuộc tranh đấu chống xâm lăng như Ông Cha ta đã có trong ngàn năm
qua.
Lê Nguyên Bình
Thành viên Đảng Vì Dân Việt Nam
Nguồn: www.dangvidan.net
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen