Freitag, 30. September 2016

HỠI TÂM HỒN CHẾT, HỒI SINH LẠI

Cảm nghĩ khi đọc bài "Cái Chết Của Tâm Hồn Người Việt Nam"[mời đọc bên dưới bài thơ nầy]
của Đức Tổng Giám Mục NGÔ QUANG KIỆT.

Biển chết, đây là một nỗi đau
Lại thêm cá chết, dạ muôn sầu
Nhưng nguyên nhân chính gây ra chết
Chết bởi lòng ta, chết bắt đầu ...
*
Chết tự LƯƠNG TÂM, cái chết này
Vô cùng nguy hiểm, đáng thương thay
Lương tâm chết thế thành vô cảm
Nên thấy đau buồn chẳng nhúng tay !

*LUÂN LÝ mà rồi bị chết đi
Gia đình, xã hội sẽ suy vi
Sẽ đầy tội ác, đầy
 tha hóa
Giết hại nhau thôi, có tốt gì !
*
LÝ TRÍ chết đi, sẽ chẳng còn
Khả năng phân định, tấc lòng son
Khôn ngoan, hiểu biết cùng suy luận
Thì hỏi làm sao giúp nước non !?
*
CHÍNH TRỊ một khi đã chết rồi
Chính tà, đen trắng giống nhau thôi !
Quốc gia dân tộc thành vô nghĩa
Nghĩa chỉ đô la với ghế ngồi !!!
*
Cá trắng, biển xanh chết nghẹn ngào
Tại sao? ai giết? tại vì sao?
Do 
TÂM HỒN đấy, tâm hồn chết
Tổ quốc còn chi để sống nào !!!
*
Đấy chính lời đau của Đức Cha
Nói về bối cảnh của sơn hà
Hỡi TÂM HỒN chết, hồi sinh lại
Để biết đau thương với nước nhà
*
Để biết cùng dân cứu núi sông
Cùng dân, đập nát những cùm gông
Đứng lên giải thoát đời nô lệ
Kẻo mãi đau thương mãi khốn cùng !
*
Đừng giết danh thơm của giống nòi !
Thành Đô, thời hạn đến, là thôi !!!
Nếu ta chậm trễ, ba năm nữa
Thì sẽ ngàn năm chịu kiếp Hời !!!
*
Ngô Minh Hằng

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen