Bạn biết không, đôi khi,
những điều phi thường nhất lại được diễn tả bằng những điều bình thường nhất
trong cuộc sống.
Ngay từ khi tới, HongKong
đã nắm lấy tay tôi, đưa tôi đi giữa phố phường chen chúc, thăm cơ man nào là
khuôn mặt, những khuôn mặt làm cả thế giới xúc động, có khi nghẹn ngào. Chỉ đến
khuya nay, khi ngồi lại bên nhau trong bữa tối, nhìn các bạn và vội vài miếng
cơm trong cơn đói mèm. Tôi ngắm họ ăn say sưa đến quên cả trời đất, mới chợt
nhớ ra một điều mình đã quên mất từ lâu: các bạn ấy cũng chỉ là những con
người.
Thế giới nói về sinh viên
HK như những chiên binh, những người hùng. Còn tôi, tôi thấy họ Người lắm, như
chính tôi, NHƯ CHÍNH BẠN. Họ bảo với tôi, họ không hề gan dạ, quả cảm như báo
chí ca ngợi. Họ cũng hèn nhát, cũng sợ hãi, Đại Lục có tất cả, còn họ, họ có
gì? Họ thừa nhận hết, rằng họ cũng sợ bị thanh trừng, sợ từ nay về sau, có thể
cuộc sống của họ sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Rồi học hành, rồi công
việc, rồi cả mẹ cha… Họ nói với tôi, như chưa từng được nói với bất kỳ ai khác,
những trăn trở rất con người mà truyền thông không bao giờ thèm đếm xỉa tới. Có
vài người đã khóc. Trong giọt nước mắt không đủ nặng để lăn trên gò má, chỉ đủ
để làm khoé mắt long lanh dưới ánh đèn siêu thị, tôi thấy được những cuộc đời
trần trụi. Rồi họ nhìn tôi, kiên nghị: "Nếu bảo chúng tôi không sợ hãi, thì đó là nói láo, nhưng nếu Hong Kong
cần, chúng tôi cũng vẫn sẽ dấn thân, bời vì, HongKong cần chúng tôi."
Ở Hồng Kông, tôi thấy
được sự vĩ đại của những con người bình thường. Và chính sự bình thường đó, làm
nên điều vĩ đại.
“Bởi vì Hong Kong cần chúng tôi!”... Tôi nghe khoé mắt mình cay, và ruột gan như có ai đem dao đến cứa. “Bởi vì Hong Kong cần chúng tôi!” lẽ đơn giản như thế, mà sao với dân tôi nó xa xôi nhường vậy…
Việt Nam ơi! … Hãy tỉnh dậy đi!
Nancy
Nguyễn
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen