21/08/2015
Kính gửi: Bộ trưởng Bộ giáo dục Phạm Vũ Luận!
Thưa ông!
Từ
những năm 70 của thế kỷ trước, tôi đã học Trường Đại học sư phạm Hà Nội
1 – ngôi trường danh giá nhất của ngành giáo dục Việt Nam lúc bấy giờ
và tôi đã có 13 năm công tác trong ngành giáo dục. Mặc dầu lâu nay tôi
rất bức xúc với những cách làm “khác người” của Bộ giáo ta và tôi nghĩ
nói xấu về ngành là điều không nên. Cho tới hôm nay, khi nghe Bộ trưởng
chia sẻ trên báo chí trước tình trạng thí sinh thi đại học năm nay gặp
khó khăn trong việc theo dõi thông tin về tuyển sinh, bí quá ông nói
càn: “Ngày tôi đi học làm gì có thông tin như bây giờ” thì như giọt nước tràn ly, tôi không thể đừng được nữa và xin mạn phép có đôi lời “kính thưa” với Bộ trưởng.
Như
tôi biết, phàm những đơn vị nào có người lãnh đạo từ cấp xóm đến cấp
tỉnh và thậm chí là cấp trung ương mà phát biểu đại ý như thể “thời trước chúng tôi làm gì được như bây giờ”
thì chắc chắn người lãnh đạo đó ít được học hành, ít hiểu biết, học
không đến nơi đến chốn và đơn vị đó đang “nát như tương”. Đúng vậy, tôi
xin đưa ra những dẫn chứng cụ thể để chứng minh điều đó, mà chủ yếu chỉ
nói về chủ trương của ông trong 2 năm gần đây thôi. Bởi có quá nhiều cái
“lạ đời” ông đưa ra mà tôi có liệt kê cũng không hết và những câu nói
khó được mọi người chấp nhận như câu “học sinh đã học kém thì không bao giờ có đạo đức tốt được” vv.
Năm
ngoái tôi rất bất bình và khó chịu khi Bộ giáo dục quy định điểm ưu
tiên cho các đối tượng thi đại học là những người hoạt động trước cách
mạng tháng 8 và những bà mẹ Việt Nam anh hùng được ưu tiên 2 điểm. Thật
nực cười và không thực tế chút nào. Tôi đã có ý kiến phản đối nhưng bộ
vẫn cố tình giải thích mình đúng. Thật là vớ vẩn!
Và cũng năm ngoái đây thôi, ông có Thông tư 30 lại
càng vớ vẩn hơn nữa. Ông đã tước đi nguồn vui mỗi ngày của hàng triệu
con trẻ và lấy đi niềm phấp phỏng, phấn khởi chờ đợi của hàng triệu phụ
huynh khi con đi học về.
Cháu
bé đi học mong nhanh về để khoe với bố mẹ hôm nay con được điểm 9 hoặc
điểm 10. Bố mẹ đi đón con thì câu đầu tiên là hỏi hôm nay con được mấy
điểm? Thay vào đó, ông hành hạ các giáo viên tiểu học phải phê nhận xét
mỗi ngày đến hàng trăm bài. Thậm chí như giáo viên dạy môn ngoại ngữ
hoặc môn hội họa thì con số đó là gấp đôi, gấp 3. Tôi tự hỏi rằng thời
gian đâu mà các giáo viên ăn với ngủ nữa? Ông thử làm một hôm xem có
được không?…
Và
cũng trong năm 2014 ông lại tiếp tục ra Chỉ thị 5105 “về việc cấm dạy
thêm và học thêm”. Bất cứ người nào cũng biết rằng học thêm là một nhu
cầu chính đáng, bức thiết của con người. Điều đó được thực hiện ở bất cứ
lứa tuổi nào, thời gian nào và ở mọi tầng lớp trong xã hội. Bởi sự học
là không ngừng nếu con người không muốn bị tụt hậu. Dạy thêm cũng là một
nhu cầu chính đáng như tất cả các nghề làm thêm khác của những người có
chuyên môn giỏi. Các bác sỹ, y sỹ mở phòng mạch khám chữa bệnh cho bệnh
nhân; các kỹ sư ngoài công việc ở công sở vẫn có thể thiết kế các công
trình tại nhà cho những người có nhu cầu miễn làm sao họ hoàn thành
nhiệm vụ cơ quan giao là được. Thế mà những lớp học thêm ở nhà dân lại
cứ phải hoạt động bí mật như thời chiến tranh du kích ấy ông bộ trưởng
ạ. Cô dặn các cháu đi học không được mang cặp? Khi ai hỏi đi đâu thì các
cháu phải bảo đi chơi, không được nói đi học – thật đáng thương cho các
cháu khi phải nói dối mặc dù ở trường đã dạy nói dối là điều xấu. Thậm
chí khi vào học thì phải có người canh chừng ở ngoài như là giám sát tù
binh vậy. Vì ông cho thanh tra đi rình mò, dò xét, nếu bắt được thầy cô
đang dạy thêm thì sẽ bị kỷ luật nặng. Sao thế hở ông?
Và
trong năm nay, ông lại ra một quy định dở hơi là người đứng đầu của một
lớp tiểu học không phải là lớp trưởng như hiện nay mà là Chủ tịch hội đồng tự quản gọi tắt là Chủ tịch và các phó chủ tịch,
Từ học sinh lớp 1, ông đã mê hoặc các cháu bởi những chức vụ rất oai
hùng. Cháu nào giữ chức vụ đó cũng phải bỏ thời gian công sức để lo cái
chức chủ tịch cho tốt. Thế nhưng khi thực hiện lại tùy tiện như ngoài
chợ vậy. Ai muốn để lớp trưởng thì lớp trưởng, ai muốn để chủ tịch thì
chủ tịch. Ôi Bộ trưởng bộ học ơi !!!
Nói
đến hệ thống trường lớp tiểu học và trung học cơ sở thì lại cực kỳ lộn
xộn. Ở trong một huyện có 3 kiểu trường khác nhau gây bao khó khăn cho
đội ngũ quản lý và giáo viên bộ môn:
– Một là 2 xã chung một trường trung học cơ sở và mỗi xã một trường tiểu học riêng
– Hai là một xã có một trường trung học cơ sở và một trường tiểu học
– Ba là một xã có chung một trường trung học cơ sở và tiểu học
Tôi
thầm nghĩ: thời đại này rồi mà ông vẫn còn có thể tùy tiện làm việc
ngẫu hứng không theo một quy tắc, một cơ sở nào hay sao? Thảo nào ngành
giáo dục Việt Nam khi nào cũng như gà mắc tóc. Riêng về chương trình
thay sách giáo khoa, đổi mới tuyển sinh đại học,phương pháp đào tạo đại
học tôi xin dành cho các giáo sư tiến sỹ luận bàn.
Việc
cuối cùng tôi muốn trao đổi rất trách nhiệm với ông là ông làm như thế
thì chắc chắn nhiệm kỳ tới không ai để ông làm bộ trưởng nữa đâu. Thế
thì ai sẽ thay ông đây? Trong bộ giáo dục thì khó tin lắm, hay là ta đi
thuê ngoại binh ở Nhật hay Hàn Quốc về làm bộ trưởng như trong bóng đá
được không ông bộ trưởng bộ học nhỉ?
Kiểu
gì cũng được miễn là làm sao để ngành giáo dục Việt Nam đừng “dậm chân
tại chỗ”, bởi tôi không muốn nói là “thụt lùi” như 20 năm nay nữa. Vì
ngành giáo dục mà đất Việt với 4 nghìn năm lịch sử oai hùng đang thua em
kém chị so với các nước trong khu vực rất nhiều. Liệu có đáng không ông
bộ trưởng bộ học?
Kính thư
Hồ Ngọc Quang
Xóm 7 Xã Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An
*****
Nhân đây tôi xin kể lại cho ông nghe câu chuyện của giáo sư Văn Như Cương – một người cùng làng với tôi mà tôi có dịp được nghe.
Ở
Hà Nội có một trụ sở của một Bộ lớn, rất đàng hoàng và hiện đại nhưng
rất tiếc chủ thầu xây dựng trụ sở đó lại là người Trung Quốc. Trong khi
thi công, họ đã gài rất nhiều con chíp vào các bức tường, trần nhà và
gạch lát. Tức là mọi chuyện họp bàn diễn ra bên trong ngôi nhà đó thì ở
Trung Quốc họ nắm rõ tận chân tơ kẽ tóc. Đến bây giờ Bộ đó không dám làm
việc nữa, thậm chí đành bỏ không công trình hàng trăm tỷ. Giáo sư Văn
Như Cương đề nghị nên giao trụ sở đó cho Bộ giáo dục để rồi những quyết
sách, những chỉ thị được Bộ giáo dục bàn bạc, quyết định thì Trung Quốc
sẽ “học theo” mà làm cho nó tụt hậu 100 năm cho chết đi.
Câu chuyện thứ hai:
nhân
dân đề nghị Chính phủ không cho người của Bộ giáo dục đi nước ngoài, kể
cả tự bỏ tiền ra để đi vì mỗi người sang một nước, học một điều đem về
chắp vá lại thành con quái vật. Ví dụ ông Cục trưởng sang nước A thấy
tai voi đẹp về đề nghị đắp tai voi, ông Thứ trưởng sang nước B thấy đầu
rùa đẹp về đề nghị vắt đầu rùa, ông Bộ trưởng sang nước C thấy đuôi ngựa
đẹp quyết định nặn đuôi ngựa… Cuối cùng trở thành con vật dị dạng như
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen