Hà
Văn Thịnh
Rất nhiều vụ
quan nhơ nhỡ mất cắp từ vài trăm triệu đến vài tỷ đồng nhưng chưa hề (dù chỉ một lần), thấy “khổ
chủ” bị điều tra với những câu hỏi như ‘tiền ở đâu ra nhiều thế’?, ‘nếu tiền
“thừa” cơ quan lắm thế thì ở nhà, ở những nơi khác là bao nhiêu’?... Chỉ cần với
hai câu hỏi trên, người dân buộc phải tự nghĩ rằng: Có lẽ người ta hô hào chống
tham nhũng chỉ là để... lừa dân(!), bởi chỉ cần soi nhẹ từ lương tháng là biết
ngay quan GĐ dẫu có nhận lương mỗi tháng 13-14 triệu thì phải mất đúng 10 năm
không ăn, không uống mới, không mua xăng, không đưa vợ, cho con..., nói tóm lại
là không tuyệt đối mới đủ 1,6 tỷ VNĐ. Không tuyệt đối là điều không thể có trên đời.
Chưa hết một
nhiệm kỳ mà quan GĐ đã có 1,6 tỷ tiền...thừa, nếu đủ 2 nhiệm kỳ chắc ít nhất
cũng dư dăm bảy tỷ. Người dốt toán đến mấy cũng tính ngay được rằng tổng số tiền
quan GĐ nộp vợ, cho bồ, ăn nhậu, bao đỡ cho các quan trên phải nhiều gấp vài lần
số tiền 1,6 tỷ đó. Nói chưa hết nhiệm kỳ là có cái lý của nó: Chẳng ai để tiền
trong văn phòng vào mấy ngày cuối – lỡ không được o bế để ngồi dai, ngồi gắng
nữa thì sao?
Chuyện của
quan GĐ Sở TN-MT TP HCM chỉ là một trong hàng chục vụ (mà báo chí biết, gần nhất
là quan nhơ nhỡ Sở Tài chính Kon Tum mất trộm 3 tỷ đồng) về số tiền khó hình
dung nổi mà quan nhơ nhỡ kiếm được. Cả nước có ít nhất 900 ông GĐ sở, có chừng
ấy nữa các chức vụ tương đương (như Trưởng Ban Tổ chức, Trưởng Ban Ngoại vụ...);
đó là chưa kể đến các chức vụ vừa béo vừa oai vừa có màu, có vị như chủ tịch
quận, huyện (cũng thuộc hàng nhơ nhỡ); nếu kê để tính, nhân con số hàng ngàn với
1,6 tỷ đồng thì chuyện đất nước không rách nát tả tơi mới là chuyện lạ. Lập luận
này quyết không sai bởi như đã nói ở trên, dư thừa 1,6 tỷ đồng mà không bị coi
là tham nhũng cũng có nghĩa là chuyện... bình
thường!
Bài học đau
đớn nhất của 90 triệu người dân Việt là cứ nhìn vào các “tấm gương” dư tiền tiêu
không hết, bị mất cắp mà vẫn bình chân như vại thì chẳng khác chi quan lớn, quan
cao lớn, quan to lớn, quan lớn đại... bật đèn xanh cho sự vơ vét mặc nhiên(!) Sự
thật nhãn tiền bao nhiêu năm nay như một ngầm định rằng, các chú cứ yên tâm, không sao đâu, miễn
là giải thích cho có lý có tình, tỷ như nhờ nuôi heo, nuôi gà, có tiền cất ở nhà
sợ mất, gửi ngân hàng sợ vỡ nợ nên đem bỏ cơ quan cho chắc... Chuyện tấm
gương, ai chưa tin cứ đọc bài mới đây của bác Phạm
Nguyên Trường sẽ rõ. Trong bài Ngàn năm bia miệng tuyệt hay, bác Trường
kể chuyện cố nhà văn Phùng Quán dạo Nhân văn Giai phẩm bị đàn áp đã khuyên mọi
người đừng có xin chúng
nó mà uổng công vì chúng nó
quyết không tha, chúng nó cần tấm gương để răn đe kẻ khác... Có lẽ phải nhắc lại
câu ngạn ngữ chó cứ sủa,
người cứ đi, ai nói mược ai, quan tham cứ mặc sức vơ
đầy túi.
Nghe nói bên
Mỹ sẽ cấp ngay thẻ xanh định cư cho bất kỳ ai, miễn là chịu đầu tư vào nước Mỹ
500.000 USD. Hàng ngàn quan chức nước ta dư sức bỏ ra khoản tiền ‘bèo bọt’ đó.
Chỉ có điều, luật Mỹ khác luật rừng ở ta: Nếu không giải trình được nguồn tiền
đó có từ nguồn hợp pháp nào thì đừng có mơ giấc mơ Mỹ vội vàng. Thử hỏi các quan
to hơn quan nhơ nhỡ: Tại sao không áp dụng cách thức đó để chống tham nhũng?
Phương pháp giản tiện, dễ dàng, chẳng cần dự án tốn tiền nghiên cứu, hiệu quả có
tức thì mà không làm thì chỉ có thể nói là không muốn
làm!
Huế,
12.8.2014
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen