Xin nói thêm về con đường quý giá này :
1- đúng như tác giả nói, dây là một con đường sắt đặc biệt , có một không hai trên thế giới ,
một đường xe lửa có 3 đường rầy ( rail) , chuyên cho việc leo núi .
2- Tác giả đã nói đầy đủ về xuất xứ , và công trình đào tạo con đường này ;
Người chuyển chỉ xin nói thêm về tính cách thơ mộng của một chuyến đi trên đoàn tầu này mà
thôi . Kỳ nghỉ hè khoảng năm 1957 , người chuyển có dịp dẫn học sinh Phan Rang đi du lích
Đàlạt bằng chuyến tầu này . Khi đến một chặng nào đó , với độ nghiêng nhiều , tầu phải dùng
đường rầy ( có răng cưa ) để tiến tới , thật chậm , chậm đến độ hành khách có thể xuống đất ,
đi theo tầu rồi lại leo lên tầu một cách an toàn .Lúc này nhiều thổ dân cũng leo lên tầu
mời mua hoa .
Điều đặc biệt là lúc này khí hậu - dù đang mùa hè - đã trở nên mát lạnh ,như cuối thu
và hơn thế nữa - như chưa bao giờ thấy - có một vài ánh mây nhỏ len qua cửa sổ tầu để bay
qua cửa bên kia !
3 - Ấy thế mà , Quý Vị " đỉnh cao trí tuệ" ( hiểu là thông minh nhất trái đất ) , đã vội vàng
tháo gỡ ra , nấu lấy sắt !!!
4 - Có phải là đúng như Dương Thu Hương ( nhà văn Việt Cộng) , đã bật khóc , khi vào tới
Sài gòn , thấy - không phải như mình học tập cả chục năm nay - là tụi Mỹ Diệm ăn thịt người ,
đày đọa dân miền Nam thành đói rách , không có đến cái bát lành để ăn , phải ăn bốc
( bằng nắm tay ) . Và bà đã nói một câu để đời : hỡi ôi ! Thế là thằng ngu nó đè đầu
người học thức , thằng lưu manh nó thắng người lương thiện !