25-1-2016
1. Theo truyền thống, hầu hết các Đại hội, Hội nghị tại Việt Nam
đều đã được cài đặt để thành công rực rỡ. Diễn văn khai mạc, phát
biểu bế mạc, nghị quyết, kết luận đều được viết sẵn từ trước. Mọi
sửa đổi trong đại hội chỉ là ở câu chữ. Mặc dù đấu đá trong giới
lãnh đạo tại đại hội 12 gay cấn nhất trong lịch sử của đảng cộng
sản, nhưng rồi đại hội này cũng sẽ thành công theo đúng quy trình
của nó. Những ai ao ước có một biến cố gì đó sau đại hội, đều nên
xác định trước để khỏi bị thất vọng.
Ấy vậy mà, cả dân tộc này vẫn mong đợi. Nơi đây tôi đợi, bên kia
anh chờ. Trong nước đang mong, bên ngoài đang ngóng. Mong như mong
mẹ về chợ, càng mong càng thấy lâu, lâu đến bồn chồn. Người phân
tích, kẻ dự đoán, nhưng ai ai cũng mong có một sự thay đổi.
Chúng tôi đã lường trước được rằng, dù ông Trọng, ông Dũng hay bất
cứ ông nào, nắm chức TBT thì họ vẫn kiên định theo lối cũ mà thôi.
Có chăng dân tình ngây thơ, lại một lần nữa hùa lên háo hức bởi
những câu phát biểu mị dân, một vài tháng sau khi nhận chức, như
kiểu ông Trọng đã làm vào đầu năm 2011.
Các ông kiên định được chẳng qua là vì các ông không hoặc chưa có
gì mới để thế vào cái cũ, và là vì các ông còn nghĩ các ông vẫn còn
cơ để kiên định. Dân tình vẫn ngoan ngoãn để các ông làm chuột bạch
trong cuộc thử nghiệm điên rồ nhất trong lịch sử nhân loại, mà
chính ông Trọng đã xác định, hàng trăm năm nữa cuộc thử nghiệm này
vẫn chưa kết thúc.
Điều nguy hiểm nhất cho dân tộc này, chính là ở chỗ các ông đang
tiếp tục kiên định. Vận động là đặc tính để thay đổi, nhưng đảng
cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục chúi đầu vào cái sọt rác để vớt lên
cái chủ nghĩa Mác Lê Nin, mà nhân loại đã vứt nó đi không thương
tiếc từ những năm 1990.