©
thụyvi
(người con gái của cụ là nhân chứng, và
tặng cho tác giả di ảnh của cụ để kèm theo với bài)
Tôi mượn lời trong tựa nhỏ Viết Để Chịu
Tội nơi đầu trang cuốn hồi ký Giải Khăn Sô Cho Huế của nhà văn Nhã Ca xuất bản
tại Saigon năm xưa mở đầu cho loạt bài “ Nhang Đèn Góp Giỗ” vì mặc dầu đã hơn 40
năm qua nhưng không thể nào bỏ mặc những cái chết oan khuất do chính Việt Cộng
giết hại mà không nhắc lại .
Trong trận chiến Tết Mậu Thân 1968, Huế
là thành phố bị thiệt hại nặng nhất về nhân mạng cũng như vật chất vì bị VC
chiếm đóng lâu dài nhất. Riêng người Huế sở dĩ bị tàn sát dã man, theo một số
nhân chứng, là do VC được chỉ điểm bởi một số nằm vùng địa phương vì thù oán
nhau mà trả thù, rồi lại được tự do đi lại trong thành phố nên tự do hành động,
nhất là trong khoảng từ mồng hai tới mồng bốn, tha hồ đi từng nhà, lôi từng
người ra bắn giết theo ý muốn. Cũng trong tờ Time được đăng lớn: The Massacre Of
Hue. 5 tháng trước ngày tết Mậu Thân, cộng sản đã lập hai danh sách: một danh
sách gồm 200 cơ sở chính quyền, ngay cả căn nhà vợ lẽ hay tình nhân của ông cảnh
sát trưởng. Danh sách thứ hai gồm tên những người được coi là thành phần phản
cách mạng liên hệ đến chính quyền Sàigòn như sĩ quan, công chức, trí thức và
những tu sĩ không hợp tác với Cộng Sản. Phóng viên Don Oberdorfer của tờ
Washington Post sau ba lần ra điều tra cũng xác nhận Cộng Sản có sẵn sổ đen, đến
từng nhà nạn nhân để bắt đi và giết chết khoảng 5000 người.
Cũng theo Hoàng Phủ Ngọc Tường trong
một bài phỏng vấn của Thụy Khuê, đăng lại trên Chuyển Luân. Ông cho rằng có 3
thành phần người bị sát hại: một, trong những người bị sát hại là do hành động
trừng phạt của quân Giải Phóng dành cho những người thực sự có tội.
Câu trả lời của Hoàng Phủ Ngọc Tường khiến người ta ngỡ ngàng, khinh bỉ. Ông Nguyễn văn Lục đã lớn tiếng hỏi:
Câu trả lời của Hoàng Phủ Ngọc Tường khiến người ta ngỡ ngàng, khinh bỉ. Ông Nguyễn văn Lục đã lớn tiếng hỏi:
“ Sự trừng phạt của quân giải phóng
dành cho những người thực sự có tội hiểu ngầm là họ đáng tội chết lắm? Vậy họ là
ai? Có thể nào nói rõ hơn những người có tội là những sĩ quan quân đội VNCH về
nghỉ phép, những công chức, những vị tu hành?
Thực sự có tội có phải là Stephen
Miller trốn nơi nhà một người bạn Việt Nam. Ông đã bị hành quyết ở một thửa
ruộng đằng sau một chủng viện của Thiên Chúa Giáo. Thực sự có tội có phải là Bác
sĩ Dr. Horst Gunther Krainick, giáo sư y khoa Huế bị bắt làm tù binh cùng với vợ
và hai con. Discher và Alterkoster. Tất cả 6 người đều bị dẫn về chùa Từ Đàm sau
đó bị thảm sát và vùi nông ở một cái hố. Mặc dầu là người Pháp, hai vị tu sĩ
thừa sai dòng Bénédictins, một bị giết, một bị chôn sống. Cũng như thế, thực sự
có tội có phải là LM Bửu Đồng cũng bị thảm sát, mặc dầu có cảm tình với Cộng
Sản. Chỗ khác, 5 sĩ quan VNCH bị bắn tại một sân vận động sau khi bị bắt. Rồi
đến lượt ông Phó tỉnh trưởng Hành Chánh Thừa Thiên Trần Đình Phương tại vệ đường
số 3, đường Nguyễn Hoàng? Thực sự có tội có phải là gia đình ông giáo sư Trần
Điền? Hay thực sự có tội là ông Ngô Tố 67 tuổi suốt đời khoan hòa, sống tại làng
Thế Lại Thượng được kể tiếp ra đây?
Ông Ngô Tố sinh năm 1901 là con trai
thứ ba của cụ Thượng thư Bộ hình Ngô Úy Tri sinh sống tại làng Thế Lại thượng.
Ông Ngô Tố cũng chính là chú ruột của tướng Ngô Dzu, Tư lịnh vùng II chiến
thuật. Theo con gái của ông là bà Ngô thị Kim Chi hiện đang sống tại thành phố
Lasing thuộc tiểu bang Michigan kể: Chiếm Huế xong, Việt Cộng đi từng nhà truy
lùng những thành phần họ đã ghi trong sổ bìa đen. Vào chiều ngày 21 tháng Giêng,
khoảng 2 giờ trưa, ông Ngô Tố đang quét dọn ngoài sân thì một thanh niên độ tuổi
trung học tên Vàng là con cháu trong làng đến mời nói Mặt trận Liên Minh mời ông
đi họp. Nghe tên Mặt trận Liên Minh mời cả nhà biết tai họa đến rồi nên hoảng
kinh không nén được sợ hãi bèn khóc oà. Riêng ông ngoại mấy cháu sau phút giây
bàng hoàng, sau đó ông trấn tĩnh kêu các con lấy thêm áo ông mặc vì bên ngoài
trời lạnh như cắt, xong lủi thủi đi theo hắn lên nhà Cảnh Sơn là nơi mặt trận
đặt trụ sở. Chị Kim Chi nghẹn ngào “ Ông ngoại mấy cháu bị đưa đi rồi, mặc dù cả
nhà rối bấn lên vì biết số phận ông sẽ bi thảm giống như hàng ngàn người dân bị
bắt trong vài tuần lễ trước đó không hy vọng trở về nhưng vẫn nhớ ra một điều
thiết thực lục soạn cái gì đó đưa cho ông ngoại cháu mang trong mình để làm tin,
làm dấu, lỡ có gì sau này dễ nhận ra xác! Mạ tôi run rẩy lấy xâu chuổi đeo cổ
bằng ốc được xỏ bằng giây nhợi rồi sai tôi chạy theo đeo cho được vào cổ
ông.
Ở bên cạnh ông ngoại mấy cháu tới giờ
phút cuối cùng là cậu em Ngô Ngọc Tuyền. Đến khoảng 8 giờ tối thì thằng Bẻo,
trưởng ban ám sát người cùng làng dẫn mấy người bị bắt khác cùng ông ngoại mấy
cháu đi. Lúc dắt đi ngang nhà thấy vợ con đứng lúp xúp trước cửa, ông ngoại mấy
cháu dừng lại vòng tay trước ngực như chào từ giã những người thân yêu rồi nói
với thằng Bẻo: “Ông có bắn tui thì bắn tại đây, tui muốn chết thấy mặt vợ con
tui …” Thằng Bẻo liền trả lời: “Tui đưa cậu Ấm lên Phú Thứ học tập thôi, liên
minh có giết ai mô mà nói rứa”.
Nói xong thằng Bẻo lôi họ đi về hướng
Phú Thứ.
Đêm đó là đêm dài nhất, dài vô tận.
Sáng tờ mờ cả nhà tức tốc lén lút túa nhau đi tìm nhưng không tìm thấy tung tích
mấy người bị bắt hôm qua để rồi tức tưởi nhận ra: Tất cả đã bị giết!
“ Biết cha mình già cả lại vô tội, bị
đem đi giết thật đau đớn khôn cùng, nên suốt bao năm sau đó tôi cứ tự hỏi trong
tức tối ông ngoại mấy cháu có tội tình chi mà chết đau đớn như ri!”
Vài hôm sau tiểu đoàn 39 Biệt Động Quân
vô giải cứu bảo vệ dân chúng và đưa tất cả di tản xuống Bao Vinh. Gia đình ông
Ngô Tố tạm cư ngoài Đà Nẵng, chỉ riêng có cô con gái lớn đang mang bầu gần sanh
nhất định ở lại để theo đoàn người lặn lội kiếm cho được xác cha của mình. Toán
kiếm xác tìm được một hầm tại Phú Thứ chắc khoảng gần 1,000 người. Khi khui lên,
đầu của họ phía sau sọ bị bể hết. Những thi hài bị nối nhau bằng dây điện thoại.
Có những người không có vết thương, chứng tỏ bị chôn sống. Sau này môt nhân
chứng cho biết: Họ được lệnh đập đầu bằng đầu cuốc, từ phía lưỡi vào. Cứ 10
người bị cột vào giây điện thoại và đều bị đập vỡ đầu từ phía sau.…
Cuối cùng những người sống quanh chùa
Vàng cho biết thời gian đó túi túi thường có tiếng la thét đau đớn. Họ quật lên
tìm thấy xác ông Ngô Tố bị đập đầu chôn chung với 3 chú cháu Hy, Vĩnh, Thảo, ông
thợ bạc…Toàn là những người vô tội cùng làng. Có ông Tổng Đệ bất mãn bỏ Mặt Trận
bị giết chung.
Ông Ngô Tố bị giết. Hàng ngàn người dân
Huế bị giết oan ức như…tại vùng Gia Hội, có một chị tên Tuý. Chị là một sinh
viên, khi Việt Cọng đến tìm anh của chị, không có nên bắt chị thay thế. Chị Tuý
bị bắn và chôn tại cồn Gia Hội. Còn tại Vỹ Dạ, có chị tên Hương Sen. Hương Sen
có nhiều anh tham gia quân đội. Khi vào bắt thì không có các anh của chị nên họ
bắt chị ra hành quyết tại chỗ.
Sự man rợ tàn bạo bất nhân của
bọn Việt Cộng đã có đầy đủ những bằng chứng khiến ai nấy nhớ lại cũng đều phẩn
uất. Bây giờ đã đến lúc những người con Huế đồng dõng dạc: Này, Nguyễn Đắc Xuân,
Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan …Những người dân đó có tội gì mà lũ
bây giết một cách dã man như vậy?
Hãy nói, viết, lên sự thật. Những sự
thật như những nén nhang, góp giỗ cho những oan hồn của Huế.
Tạm kết bài này, mời quý vị nghe lại
Duy Khánh và xem lại hình ảnh Mậu Thân, để khóc với Huế, với dân Huế.
©
thụyvi
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen