“Ở đây, người ta
nhìn một ông già 70 như tôi, không có xe, không có nhà chẳng khác nào
như một thằng cơ hàn. Trong khi mỗi lần về Việt Nam , tôi thấy mình như
ông vua, có thể hét ra lửa được, vì con gái Việt Nam rẻ như bèo, mình có tiền muốn làm gì mà chẳng được.”
Ðó là lý do mà ông Hai Lý cứ chắt mót số lương hưu, khi thấy “vừa đủ” là bay ngay về Việt Nam để được làm người “hét ra lửa.”
Lý
do của ông Hai Lý chỉ là một trong số những lý do mà nhiều người đàn
ông lớn tuổi, như ông Nghĩa Nguyễn, ông Nguyên Phạm, đưa ra để giải
thích cho câu hỏi, “Tại sao nhiều ông thích về Việt Nam cặp bồ?”
Từ cảm giác ‘không có chỗ đứng ở Mỹ’...
Thấy mình “không có chỗ đứng ở Mỹ” là cảm giác của ông Nghĩa Nguyễn, người sắp mừng thọ 75 tuổi và là cư dân thành phố Orange.
Không
xuất thân là một tướng tá lên xe xuống ngựa có người săn đón, nhưng
hình ảnh của người chồng, người cha trụ cột trong nhà, một viên chức
hành chánh của một quận trước 1975, đã khiến ông Nghĩa Nguyễn trở nên có
uy quyền đối với vợ con, một lời ông nói ra là “cả nhà ai cũng sợ.”
Như
một kiểu gia đình nề nếp, gia giáo, nên dù có lúc “giận nhau bầm gan
tím ruột” vợ ông cũng không bao giờ bộc lộ ra ngoài cho con cái hay
người ngoài biết để mà còn “giữ thể diện gia đình.”
Năm 1995, lúc ông Nghĩa về hưu cũng là lúc vợ chồng ông
sang Mỹ theo diện con cái bảo lãnh. Với ông, cuộc sống ở Mỹ khi đó
“giống như địa ngục.”
Bởi, ông “không biết lái xe,
không biết tiếng Anh, xin đi làm thì không ai nhận.” Những đứa con đi
vượt biên ngày nào giờ đã hấp thụ văn hóa Mỹ, không còn răm rắp nghe lời
ông như ngày xưa. Mấy đứa cháu nội, ngoại thì chỉ toàn nói tiếng Mỹ, và
dĩ nhiên chúng cũng không muốn nghe lời ông. Vợ ông cũng vậy. Bà dường
như không còn thói nín nhịn như ngày xưa. Bà sẵn sàng “đốp chát” lại với
ông ngay khi có thể.
Ngột ngạt và tù túng, ông Nghĩa “chỉ muốn quay trở lại ngay
Việt Nam,” nhưng các con ông không cho, vì “tụi nó nói dù gì thì đời
sống ở Mỹ cũng tốt hơn vạn lần ở Việt Nam.”
Thế là việc trở về Việt Nam
trở thành niềm “khao khát” đối với người đàn ông có tuổi đang sống ở
thành phố Orange này. Khi dành dụm đủ tiền con cái cho, ông Nghĩa mua
ngay vé máy bay về Sài Gòn.
“Về đó lúc đầu thì cũng là đi tìm gặp những ông bạn già
ngày trước để hàn huyên, để nhậu nhẹt cho vui thôi,” ông Nghĩa nói lý do
về nước của mình. Theo ông, dù từng nghĩ “sống ở Mỹ như địa ngục,”
nhưng khi về nhìn lại những người bạn cùng lứa ngày trước, ông Nghĩa lại
thấy mình “ngon lành hơn.”
Tương tự như vậy là trường hợp của ông Hai Lý, một cư dân ở Midway City, người cũng đã bước qua tuổi 70, “cổ lai hy.”
Theo lời ông Hai Lý, ông sang Mỹ từ năm 1975, “Việt cộng
tấn công vô là tôi đi ngay.” Sau thời gian đi làm “assembly” ở hãng,
hiện tại ông Hai đã về hưu, “ly dị lâu rồi,” và “mấy đứa con cũng đều có
gia đình ở riêng.”
Ông Hai không có nhà, cũng không
có xe vì ông cho rằng “già rồi đi xe bus cho tiện.” Ông không nói lương
hưu của ông bao nhiêu, chỉ nói mỗi tháng ông trả $300 tiền thuê phòng,
và phải ra ngoài ăn uống một cách tiết kiệm vì “chủ nhà không cho nấu
ăn.”
“Ở đây, người ta nhìn tình cảnh của tôi chẳng khác gì thằng cơ hàn,” ông Hai tự đưa lời nhận xét. “Nhưng khi về Việt Nam thì tôi khác à!”
Ðến 'anh' Việt kiều được chìu chuộng chăm sóc
“Ở đây, người ta nhìn một ông già 70 như tôi, không có xe, không có nhà chẳng khác nào như một thằng cơ hàn. Trong khi mỗi lần về Việt Nam , tôi thấy mình như ông vua, có thể hét ra lửa được, vì con gái Việt Nam rẻ như bèo, mình có tiền muốn làm gì mà chẳng được.”
Ðó là lý do mà ông Hai Lý cứ chắt mót số lương hưu, khi thấy “vừa đủ” là bay ngay về Việt Nam để được làm người “hét ra lửa.”
Người đàn ông đậm người, tóc được nhuộm đen không thể nhìn ra một sợi trắng, nói rất tự nhiên, “Về Việt Nam , tôi ít khi ở Sài Gòn, ở đó cái gì cũng mắc mỏ. Tôi còn bạn bè ở Vĩnh Long. Mỗi lần tôi về là họ dẫn tôi đi chỗ này chỗ nọ.”
“Chỗ
này chỗ nọ” của ông Hai là những quán cà phê, những tiệm massage cũng
“sạch sẽ tươm tất” nhưng giá cả không quá đắt. Ông Hai nói không cần che
giấu, “Mình bỏ ra có ba bốn trăm ngàn, chưa đến hai chục đô, mà có
người gội đầu, người ngồi cắt móng tay, móng chân, người mát-xa mặt thì
còn muốn gì nữa. Ðàn ông mà.”
Ông Hai cũng nhắc đến những nơi ông thích lui tới như “cà
phê vườn,” “cà phê võng” nhưng khi được hỏi ở đó có gì khiến ông thích
thì ông chỉ cười không trả lời, rồi bắt qua chuyện khác.
Không
nhận xét “con gái Việt Nam rẻ như bèo” như kiểu ông Hai Lý, nhưng cảm
giác được “chìu chuộng chăm sóc ngọt ngào” cũng là điều ông Nghĩa Nguyễn
tìm thấy trong những lần về Việt Nam sau đó.
Ông Nghĩa kể mấy lần sau về Việt Nam, nhiều bạn già, bạn nhậu của ông người thì chết, người thì bệnh bởi những chứng tiểu đường, cao máu. Buồn, thiếu người nói chuyện, ông Nghĩa “đi cắt tóc thanh nữ cho quên sầu.”
Học được cách cho tiền “tip” từ Mỹ, ông Nghĩa “bo” cho cô thợ cắt tóc một ít tiền. Thế là “cô thợ chỉ hơn 20 tuổi kêu tôi bằng anh ngọt xớt.”
Ông Nghĩa kể lại mà gương mặt vẫn còn giữ nguyên nét hồ hởi, “Tôi nghe
khoái quá! Bởi lâu lắm rồi người ta chỉ kêu tôi bằng chú, bằng bác, vợ
tôi thì khi nói chuyện cũng kêu tôi bằng ông. Giờ nghe có người kêu mình
bằng ‘anh’ thấy lạ tai và thấy mình trẻ ra.”
Cứ vậy mà ông Nghĩa mê trò “đi cắt tóc, gội đầu, mát-xa.”
Rồi
ông cũng chợt nhận ra là ông chưa từng bao giờ hưởng được sự dịu ngọt,
chìu chuộng như vậy từ vợ con, họ chỉ từng “sợ” ông khi ông còn là trụ
cột trong nhà. Ông cảm thấy hình như đã đến lúc ông cần “phải lo cho bản
thân ông nhiều hơn.”
Ông Nghĩa bắt đầu có thú vui mỗi khi về Việt Nam là đi
“khám phá” những “tiệm cắt tóc gội đầu máy lạnh” và đi nhậu ngoài quán
chứ không còn nhậu với mấy ông bạn già ở nhà như những lần trước.
Ông
lại vui hơn nữa là mấy cô gái nơi đó đều gọi ông bằng “anh.” Mà tính
ông lại “thương người” nên cứ nghe cô nào ngồi thủ thỉ chuyện gia cảnh
khó khăn phải đi làm thế này là ông lại cho tiền, “mỗi lần 50 đô hay có
khi cho 100 đô.”
Khi được hỏi, “Ông không nghĩ là
những cô gái đó ngọt ngào với ông vì chỉ muốn tiền của ông thôi sao?”
ông Nghĩa tỉnh bơ trả lời, “Sao lại không biết! Nhưng tôi cảm thấy tôi happy trong những khoảng thời gian đó thì tôi làm thôi.”
Chỉ muốn ‘ăn bánh trả tiền’ hay thực sự muốn chuyện trăm năm?
“Ăn bánh trả tiền” là điều ông Nguyên Phạm, gần 60 tuổi, chủ một business nhỏ ở Santa Ana.
Ông
Nguyên xác định rất rõ, “Cuộc sống vợ chồng tôi ở đây không hạnh phúc.
Nhưng cũng không ly dị vì không muốn giải quyết chuyện phân chia tài
sản. Mỗi năm tôi về Việt Nam một đôi lần là để đi chơi, hưởng thụ.”
Theo lời ông Nguyên kể, mỗi lần về Việt Nam, qua lời giới
thiệu của “người quen,” ông sẽ “cặp kè” với một cô. Trung bình ông sẽ
trả cho cô gái $1,000 cho cuộc sống “già nhân ngãi, non vợ chồng” trong vòng một tháng. Còn những khoảng ăn ở, đi chơi nơi này nơi khác, ông Nguyên cũng là người chi trả hết.
Người đàn ông này giải thích thêm, “Mỗi lần về Việt Nam
trong thời gian ngắn ngủi như vậy chỉ thấy mình được chìu chuộng, nâng
niu. Không có chuyện cãi lộn, gấu ó. Không bị căng thẳng đầu óc vì công
việc.”
“Cũng có lúc gặp mấy cô dễ thương, khi qua đây rồi cũng có gọi điện về nói chuyện chơi. Nhưng khi thấy cô nào bắt đầu than ‘má em bệnh, ba em đau, xe em mất’ là tôi ‘bái bai,’ cắt liên lạc luôn để khỏi phiền.” Ông Nguyên nói.
Ông
Hai Lý cũng xác định chuyện muốn “hét ra lửa,” vung tay cho tiền những
cô gái quê để được chăm sóc, nâng niu cũng chấm dứt khi rời khỏi Việt
Nam, bởi ông không muốn có những ràng buộc, “qua đây thân tôi lo còn chưa xong nữa mà đèo bòng thêm chi.”
Riêng ông Nghĩa Nguyễn thì có hơi khác. Không chỉ có cảm giác là mình “thật sự trẻ ra” khi “bước vô quán nào người ta cũng kêu tôi bằng anh,” mà ông còn muốn nếu có ai đó chịu đứng ra bảo trợ tài chánh thì ông sẵn sàng ly dị vợ để cưới ngay một cô từ Việt Nam qua để suốt ngày nghe tiếng “anh” cho thỏa cái lỗ tai.
Ước mơ của ông Nghĩa đang lưng chừng thực hiện được “phíp-ty pờ xen” (50%) vì các con ông chia hai phe. Một phe ủng hộ, “ba già rồi hãy làm điều gì cho ba vui thì làm.”
Nhưng phân nửa kia thì cật lực phản đối, “không chịu được cảnh nhìn ba
tung tăng đi công viên với một đứa đáng tuổi cháu ngoại.”
Vợ ông Nghĩa đương nhiên biết chuyện “cặp bồ” của ông ở Việt Nam, nhưng bà nói:“Già từng tuổi này rồi, tui chẳng có gì để ghen tuông, mà tui chỉ thấy phát gớm!”
Ngọc Lan
Envoyé de mon iPad
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen