Bác
sĩ Nguyễn Hữu Trọng đã có cuộc tình như trong phim trinh thám với một
cô gái từng có thời gian làm nghề bán thân. Tuy nhiên, người vợ ấy đã ôm
một đống tiền bỏ đi mất tích, để lại cho ông một cô con gái.
Chán đời, ông không thiết gì chuyện lấy vợ nữa. Bác sĩ Trọng chuyên tâm nghiên cứu về cây cối, sản xuất thực phẩm chức năng.
Hồi
nuôi đàn ngựa bạch và giúp nhân dân trồng giống gấc năng suất cao ở Yên
Lập (Phú Thọ), ông đã gặp cô gái người Mường tên là Đinh Thị Bẩy.
Hồi
đó, Bẩy đã 23 tuổi mà vẫn chưa chịu lấy chồng. Bà ngoại Bẩy là thầy
thuốc người Mường, bản thân chị cũng biết nhiều cây thuốc, nên muốn theo
bác sĩ Nguyễn Hữu Trọng để học nghề thuốc.
Thấy
cô gái Mường say mê nghiên cứu thuốc men, ông Trọng rất quý, nên đã đưa
cô về Hà Nội, làm việc ở khu vườn xoài kiêm trại nghiên cứu thực phẩm
chức năng của ông ở Hoài Đức, ngay ngoại thành Hà Nội.
Theo
ông Trọng, hồi đó, ông thuê người làm cỏ ở trang trại mất 10 triệu đồng
một tháng, thế nhưng chị Bảy tháo vát, quản lý đâu ra đấy, lại xắn tay
cùng công nhân làm việc, nên chỉ tốn 3 triệu mỗi tháng mà vườn sạch tinh
tươm.
Một
hôm, đến trang trại vào lúc 12 giờ trưa, thấy công nhân nghỉ ngơi, mà
Bảy vẫn làm cỏ ngoài vườn, mồ hôi mướt mát. Nhìn cô gái chân quê chăm
chỉ, ông Trọng xúc động làm ngay mấy câu thơ: “Em ngồi nhổ cỏ nhưng vẫn
đợi/ Chẳng hiểu cỏ kia có dễ không/ Chỉ chờ ai gọi thôi em nhé/ Đứng dậy
đi em chim sổ lồng”.
Nghe
mấy câu thơ đó, chị Bẩy không nói gì, mà lẳng lặng đi vào nhà ăn. Ông
Trọng đi theo, nhấc lồng bàn, thì chỉ thấy món rau muống luộc và quả
trứng.
Chị
Bẩy mời ông ở lại ăn cùng. Ông Trọng toàn ăn cao lương mỹ vị, nhưng
không ngờ bữa ấy chỉ có rau muống và quả trứng luộc lại ngon miệng đến
thế.
Cô gái này đã yêu say đắm bác sĩ Trọng.
Ăn
xong cơm, ông Trọng cứ tiếc nuối, rằng vừa “xuất thần” làm mấy câu thơ,
mà ăn xong, no bụng, lại quên mất. Không ngờ, cô gái làm vườn ấy đọc
lại từng chữ rành rọt, không thiếu chữ nào.
Không
những thế, cô còn đọc rất nhiều bài thơ của ông, rồi bình từng câu,
từng tứ. Ông Trọng càng giật mình, khi không hiểu vì sao, một cô gái làm
vườn cho mình, mà lại thuộc nhiều thơ của mình đến vậy.
Sau này, ông mới biết, những đêm ở trang trại rộng mênh mông, buồn quá, cô lục đống sách, báo trong phòng của ông để đọc.
Là
sơn nữ xứ Mường, Bẩy có tâm hồn lãng mạn, nên rất thích thơ. Những bài
thơ về tình yêu, cảnh sắc thiên nhiên của ông Trọng, Bẩy chỉ đọc vài lần
là thuộc.
Ông Trọng ngã bổ chửng, khi cô gái vẫn gọi ông bằng thầy cất lời: “Thầy ơi! Em muốn làm vợ thầy!”.
Ông
Trọng bảo: “Nghe cô ấy nói thế, tôi quá giật mình. Nhưng suốt bao năm
một mình gà trống nuôi con, giờ lại được cô gái trẻ tỏ tình thì thích
thú lắm, nên tôi nhận lời ngay”.
Vài hôm sau, ông Trọng tìm lên huyện Yên Lập, cùng vài người thân để… hỏi vợ.
Ông Trọng.
Lúc
ông Trọng lên, đã là chiều tối. Nhà gái tụ họp đông đủ. Dù đã được chị
Bẩy nói trước, song mọi người vẫn không khỏi ngỡ ngàng, bởi chú rể quá
già, nhiều tuổi hơn cả bố vợ.
Khi đó, ông Trọng đã 79 tuổi, còn bố vợ mới 68. Bố vợ gọi ông Trọng bằng anh, còn ông Trọng gọi bố vợ bằng ông.
Nhiều
người xì xầm bàn tán. Mấy bà cô, bà thím còn lôi chị Bẩy ra ngoài
khuyên giải mọi điều, nhưng ý Bẩy đã quyết, nên không ai lay chuyển
được.
Tình
cảnh lúc đó khá gay cấn, có nguy cơ đổ vỡ. Không để mọi người bàn ra
tán vào nhiều, ông Trọng đã nói thẳng rằng, mai là ngày lành tháng tốt,
nên xin được cưới luôn.
Ông
bố vợ nghe con rể tương lai nói vậy, thì bảo: “Tôi sẽ hỏi ý kiến tổ
tiên. Nếu tổ tiên đồng ý, thì tôi không có cách nào khác. Ngược lại, thì
xin trả lễ cho anh”.
Nói
rồi, ông bố vợ vào trong buồng, lấy chiếc đĩa cùng 2 đồng xu. Ông thắp
hương trên bàn thờ, rồi gieo quẻ. Gieo xong, ông bảo với mọi người:
“Được rồi. Các cụ đã đồng ý. Mai tổ chức cưới luôn”.
Ông Trọng hỏi lễ cưới ở đây thế nào? Các cụ già xúm vào bảo phải 1 con bò, một con lợn, trăm lít rượu, gà, gạo…
Ông Trọng chẳng cần nhẩm tính, đưa một cọc tiền to nhờ gia đình nhà gái mua sắm hộ, vì đường xa không mang được gì theo.
Tấm ảnh cưới phóng lớn của vợ chồng ông Trọng cùng những lời mô tả đám cưới dài 28 ngày, linh đình nhất Việt Nam.
Nhận
xong lễ, thì thấy mọi người nhổ rào bó thành đuốc, đốt cháy đùng đùng
tỏa đi khắp các hướng. Hóa ra, mọi người đốt đuốc soi đường đi mời cưới.
Hôm
sau, đám cưới tưng bừng diễn ra. Cả họ nhà gái, cả bản đến dự, ăn uống
no say, rượu rót tràn cả thung lũng. Chú rể Nguyễn Hữu Trọng tuy tóc đã
bạc, nhưng uống rượu như nước lã, khiến cả nhà gái say nghiêng ngả.
Cưới xong ở nhà gái, thì ông Trọng đưa vợ về Hà Nội tiếp tục tổ chức lễ cưới.
Ông
kể: “Có lẽ, đám cưới của tôi không chỉ to nhất Hà Nội từ trước đến nay,
mà còn là đám cưới dài nhất, tới 28 ngày. Ngày cưới chính tôi tổ chức ở
khách sạn tại Hà Nội, còn các ngày khác thì tổ chức ở khu nhà vườn Hoài
Đức, bên sông Đáy.
Tôi gọi điện mời cưới. Mọi người hỏi cưới hôm nào, tôi bảo hôm nào đến cũng được, đều có cỗ và rượu.
Tôi
tổ chức cưới dài ngày như thế, nên không ai có thể từ chối đến chúc
mừng vì bận. Vì tôi tổ chức cưới kéo dài, nên khách đến rải rác, cứ mỗi
ngày dăm mười mâm”.
Cưới
xong, đúng một năm sau, thì vợ ông trở dạ, sinh cô con gái, đặt tên là
Nguyễn Kim Phúc. Con cháu, người thân ông Trọng đều không tin ở tuổi ông
vẫn có con, nên lúc chị Bẩy mang bầu thường nói ra, nói vào.
Nhiều
người còn nói bóng gió rằng ông Trọng già rồi còn đi đổ vỏ. Thế nhưng,
khi bé gái ra đời, nhìn khuôn mặt lột ông Trọng, thì không thấy ai bàn
tán gì nữa.
Và để có nếp, có tẻ, ông Trọng bàn với vợ sinh tiếp. Năm 2012, cậu bé Nguyễn Hữu Đức ra đời, khi ông Trọng đã ở tuổi 82.
Lúc
này, mọi người không còn bàn tán xôn xao chuyện cụ ông 82 tuổi vẫn sinh
con nữa, mà người ta bàn tán, tò mò, vì sao cụ ông hiện đã 84 tuổi vẫn
đáp ứng được chuyện chăn gối với vợ trẻ.
Bí
quyết của ông Trọng là: Sống vô tư, thanh nhàn, không thù hận, kèn cựa,
ăn uống sạch sẽ, bổ dưỡng, tích cực làm việc, rèn luyện thân thể. Đặc
biệt, cần sử dụng thảo dược quý từ sớm, để loại trừ bệnh tật từ gốc.
(Theo VTC News)
(Theo VTC News)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen