GS Nguyễn Văn Tuấn
Thông Tin Đức Quốc - 4.08.2014
Theo
cách hiểu thông thường, tuyên truyền là truyền bá những thông tin lệch lạc để
quảng bá một mục tiêu chính trị hay một quan điểm. Theo cách hiểu này tôi thấy ở
VN có nhiều hiểu lầm hay lệch lạc về các sự kiện lịch sử chỉ vì những sản phẩm
của tuyên truyền.
Năm nay
kỉ niệm đúng 50 năm ngày 3 tàu hải quân VN đụng độ với tàu khu trục Maddox của
Mĩ (2/8/1964). Báo chí VN mô tả trận đánh đó như là một “chiến thắng giòn giã”
của hải quân VN (1) vì đã đuổi được tàu Maddox. Nhưng tôi nghĩ đây là một sản
phẩm tiêu biểu của tuyên truyền, và nó sẽ làm lệch lạc sự thật lịch
sử.
Trong
thực tế, cuộc đụng độ không tương xứng đó làm cho 3 tàu của VN đều bị hư hỏng, 4
thuỷ thủ bị tử vong, 6 người bị thương. Còn tàu của Mĩ chẳng hề hấn gì; họ thậm
chí phản công gây nhiều tổn hại cho VN. Tàu Maddox cũng chẳng “chạy trốn” mà nó
còn quay lại với một tàu khác cùng máy bay oanh kích và gây tổn thất khá lớn
trên đất liền. Đã 50 năm rồi, chẳng có gì phải giấu diếm, nên nói thật cho công
chúng biết. Không nói thì họ (cũng như tôi đây) vẫn có thể tìm trên mạng để đọc
và biết.
Trong
quá khứ, tuyên truyền đã làm sai lệch lịch sử. Một trong những sản phẩm tuyệt
vời của tuyên truyền là nhân vật Lê Văn Tám. Đó là một
cậu bé được hư cấu hoàn toàn, mà tác giả của nó là Trần Huy Liệu (2),
lúc đó (1946) là Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền và Cổ động của VNDCCH. Ông Liệu sáng
tác ra một thiếu niên 18 tuổi tên Lê Văn Tám, vì căm thù giặc Pháp, đã tự tẩm
xăng vào người và chạy vào đốt kho xăng giặc Pháp ở Thị Nghè vào ngày 1/1/1946.
Người sáng tác câu chuyện Lê Văn Tám cho biết Tám chạy 50 mét để vào đến
kho xăng. Nhưng người sáng tác có vẻ hơi cường điệu. Làm sao một đứa bé
10 tuổi, với sức nóng dữ dội của xăng, có thể chạy đến 50 mét? Nhưng sau này
chúng ta biết rằng đó chỉ là hư cấu, chứ không có nhân vật Lê Văn Tám. Tác giả
của nó thú nhận một cách chống chế: “Bây giờ vì nhiệm vụ tuyên
truyền nên tôi viết tài liệu này, sau này khi đất nước yên ổn, các anh là nhà sử
học, các anh nên nói lại giùm tôi, lỡ khi đó tôi không còn nữa.”
Ấy vậy mà Lê Văn Tám đã đi vào lịch sử, vào sách giáo khoa, có tên công viên và
đường phố. Mặc cho tác giả trần tình, rất nhiều người vẫn không tin rằng Lê Văn
Tám là nhân vật hư cấu!
Tuyên
truyền có thể gieo căm thù cho cả một cộng đồng. Ngày xưa ở miền Bắc VN, tôi
đoán người ta tuyên truyền nói xấu về chế độ miền Nam VN dữ lắm. Bộ máy tuyên
truyền ngoài đó đã thành công gieo được vào đầu óc của người dân thường rằng chế
độ Mĩ Nguỵ rất ác ôn; lính Nguỵ chỉ đánh thuê, rất ác ôn đến nỗi họ ăn gan uống
máu người; sĩ quan và quan chức Nguỵ sống phè phỡn, bê tha, truỵ lạc, trong khi
đó thì người dân đói khổ đến nỗi không có chén để ăn cháo. Có lẽ người dân ngoài
Bắc tưởng là thật, nên có lí do để vào Nam giải phóng cho dân miền Nam. Có lẽ
tin là quân Nguỵ ác ôn, nên mới có tình trạng khi tù cải tạo từ miền Nam bị áp
tải ra ngoài Bắc bị dân chúng quăng đá ném gạch và chửi rủa thậm tệ. Có vài
người chết vì đòn thù này. Không biết bao nhiêu là đạo diễn (như thời Cải cách
ruộng đất) và bao nhiêu là căm thù thực sự, nhưng hệ quả của tuyên truyền quả là
ghê gớm.
Cũng vì
tuyên truyền mà đến nay người dân VN vẫn tin rằng Chủ tịch Hồ Chí Minh là danh
nhân văn hoá thế giới do UNESCO công nhận. Sự thật thì UNESCO không có văn bản
nào công nhận ông hay bất cứ ai là “danh nhân văn hoá thế
giới” (3). Vậy mà báo chí và giới lãnh đạo vẫn cứ dùng cụm từ
“danh nhân văn hoá thế giới”. Có lẽ họ đã bị nhập tâm cái sản phẩm tuyên truyền
đó và nói như là một quán tính.
Còn rất
nhiều tác hại của tuyên truyền mà rất khó liệt kê hết ở đây. Có những câu nói
gần như đi vào tâm tưởng của người dân mà khi nói ra họ cũng không để ý đến tính
hợp lí của nó. Trước đây, có người phàn nàn về câu “Mừng đảng, mừng xuân, mừng
đất nước” người ta mới giật mình thấy có cái gì không đúng. Hay như từ một bài
ca “đảng đã cho ta mùa xuân” đi vào câu khẩu hiệu mà chẳng ai để ý mùa xuân là
kết tinh của đất trời hội tụ chứ có ai cho đâu. Tương tự, câu “Nước CHXNCN Việt
Nam muôn năm” nếu nghĩ kĩ cũng khó có thể vì trên thế gian này chẳng có cái gì
tồn tại vĩnh viễn cả. Các hoàng đế Tàu ngày xưa cũng thích “vạn tuế” mà có ai
đạt được đâu. Những sản phẩm tuyên truyền đó nó được gieo vào tâm trí của nhiều
thế hệ để rồi theo thời gian nó trở thành một loạt sự thật giả
tạo.
Có thể
nói không ngoa rằng VN là một xứ sở của tuyên truyền. Bật tivi, mở radio, đọc
báo, tất cả đều có bóng dáng và cái air của tuyên truyền, đặc biệt là các bản
tin và bài viết liên quan đến chính trị, xã hội, sử, văn học. Đó là chưa kể đến
những pano nền đỏ chữ vàng xuất hiện trên khắp đường phố từ nông thôn đến thành
thị, từ lộ nhỏ đến đường cao tốc đều mang nội dung tuyên truyền. Cái gì cũng
tuyên truyền, từ chính trị, đóng thuế đến có con đều tuyên truyền. Tuyên truyền
hàng phút, hàng giờ, hàng ngày, và ở bất cứ nơi nào. Thử tưởng tượng, người dân
phải bị “exposed” (phơi nhiễm) với cường độ tuyên truyền như thế thì trước sau
gì cũng bị nhiễm. Tổ sư về tuyên truyền của Đức Quốc Xã là Joseph Goebbels từng
nói rằng một lời nói dối nếu được lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ trở thành chân lí.
Điều này rất đúng với VN.
N.V.T
—–
—–
(2) Ông
Trần Huy Liệu được Chủ tịch Hồ Chí Minh giao nhiệm vụ nhận ấn kiếm của Vua Bảo
Đại vào năm 1945. Bảo Đại mô tả ông Liệu như là “Một người gầy gò trông rất thảm
hại, đeo kính đen để giấu cặp mắt lé”. http://www.viet-studies.info/kinhte/BaoDai_HCM_DL.htm
(3)
http://unesdoc.unesco.org/images/0007/000769/076995E.pdf
Records of the General Conference Twenty-fourth Session Paris, 20 October to 20 November 1987 (xem trang 135)
Records of the General Conference Twenty-fourth Session Paris, 20 October to 20 November 1987 (xem trang 135)
Nguồn:
FB Nguyen Tuan
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen