Nguyễn Văn Huy (Thông Luận) - "...Điều
khôi hài nhất là trong khi một vài người loay hoay hành hạ trí óc và
lương tri của mình để tìm mọi lý cớ biện luận bênh vực ông Dũng là muốn
dân chủ, muốn "thoát Trung", thì chính ông Dũng lại liên tục nói ngược
hẳn lại một cách sỗ sàng. Ông chẳng coi họ ra gì. Và ở điểm này thì ông
Dũng hoàn toàn có lý..."
Bài báo của Ngọc Quang trên báo Giáo Dục Việt Nam ngày
17/08/2014, sau đây cần được đặc biệt chú ý. Nó nói lên bản chất con
người Nguyễn Tấn Dũng, người đang thu tóm mọi quyền lực trong tay trên
thực tế và đang có triển vọng chính thức hóa chế độ độc tài cá nhân sau
đại hội 12 sắp tới của Đảng Cộng sản Việt Nam nếu giành được chức vụ
Tổng bí thư đảng và Chủ tịch nước như toan tính.
Có lẽ cũng nên nhắc lại thân thế Nguyễn Tấn Dũng.
Nhờ
được Lê Đức Anh đỡ đầu Nguyễn Tấn Dũng nắm được quân đội và công an. Lê
Đức Anh từng là Bộ trưởng quốc phòng, rồi Chủ tịch nước kiêm ủy
viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam đặc trách quốc phòng, an ninh
và đối ngoại. Quyền lực của Lê Đức Anh bao trùm tất cả từ khi chế độ
cộng sản Việt Nam lấy quyết định đầu hàng Trung Quốc. Cùng với Nguyễn
Văn Linh, Lê Đức Anh là một trong hai tác nhân chính của chính sách phục
tùng Trung Quốc được cụ thể hóa qua thỏa hiệp Thành Đô năm 1990. Lê Đức
Anh thâu tóm mọi quyền lực sau khi Nguyễn Văn Linh rút lui với sự bảo
trợ của quan thầy Trung Quốc. Để nắm chặt quân đội, Lê Đức Anh đã đôn
đốc để cắt đặt Phùng Quang Thanh, một tay sai ngoan ngoãn của mình, vào
chức vụ đại tướng Bộ trưởng quốc phòng. Sau này khi đã quá già yếu, Lê
Đức Anh thăng tiến cho Nguyễn Chí Vịnh - cũng là con nuôi Lê Đức Anh như
Nguyễn Tấn Dũng - làm
thượng tướng kiêm thứ trưởng thường trực bộ quốc phòng, thực tế là đứng
đầu quân đội và giữ quân đội cho Nguyễn Tấn Dũng.
Cá
nhân Nguyễn Tấn Dũng xuất thân từ ngành công an và với sự sắp đặt của
Lê Đức Anh đã leo lên tới chức Thứ trưởng thứ nhất bộ công an trước khi
trở thành phó thủ tướng thường trực bên cạnh viên thủ tướng mờ nhạt Phan
Văn Khải, cũng là một gia nhân của Lê Đức Anh. Trên thực tế Nguyễn Tấn
Dũng đã cầm quyền từ năm 2002. Trong suốt 12 năm qua Nguyễn Tấn Dũng đã
để cho tham nhũng mặc sức tràn ngập, đã cắt
đặt các tay sai vào
mọi địa vị kinh tế chủ chốt và trở thành đầu sỏ của đám tư sản đỏ. Tóm
lại, Nguyễn Tấn Dũng nắm cả quân đội lẫn công an và tài phiệt. Cá nhân
Nguyễn Tấn Dũng cũng là một trong những người giầu có nhất thế giới hiện
nay.
Tuy
vậy hai thành tích nổi bật nhất của Nguyễn Tấn Dũng là, một mặt, đàn áp
những nguyện vọng dân chủ một cách vực kỳ hung bạo và, mặt khác, đưa
Việt Nam đi sâu vào thế lệ thuộc Trung Quốc.
Những
bản án dành cho những người lên tiếng đòi dân chủ vốn đã rất thô bạo đã
nghiêm khắc gấp ba bốn lần dưới Nguyễn Tấn Dũng. Số người bị bách hại
cũng đã gia tăng hẳn lên. Ngoài ra công an còn dùng bọn côn đồ để hành
hung những người dân chủ, chính công an cũng hành hung trắng trợn, nhiều
người đã bị đánh chết ngay tại đồn công an.
Chính
phủ Nguyễn Tấn Dũng đã cho Trung Quốc thuê dài hạn nhiều khu rừng đầu
nguồn có vị trí chiến lược, đã cho Trung Quốc trúng thầu trên 80% các dự
án và
cho phép người Hoa thành lập những đặc
khu gần như là những khu tự trị trên khắp lãnh thổ. Thâm thủng ngoại
thương của Việt Nam đối với Trung Quốc lên tới gần 30 tỷ USD vì Việt Nam
trở thành cảng xuất khẩu hàng hóa Trung Quốc ra thế giới. Trên thực tế
Nguyễn Tấn Dũng đã biến Việt Nam thành gần như một tỉnh của Trung Quốc.
Tình
trạng bi đát hiện nay có phải là trách nhiệm chung của Bộ Chính trị
Đảng Cộng sản Việt Nam như nhiều người bênh Nguyễn Tấn Dũng biện luận
không?
Chắc
chắn là không. Sự bùng nổ của tham nhũng chắc chắn là do trách nhiệm
của Nguyễn Tấn Dũng nhưng ngay cả sự đàn áp hung bạo và lệ thuộc Trung
Quốc cũng chủ yếu là trách nhiệm của Nguyễn Tấn Dũng, bởi vì trên thực
tế Nguyễn Tấn Dũng chẳng coi Bộ Chính trị ra gì cả, ông ta tự tung tự
tác, Bộ Chính trị đã từng muốn cách chức ông ta mà không được. Vì thế,
không thể lấy Bộ Chính trị để chạy tội cho Nguyễn Tấn Dũng.
Tuy vậy rất đáng tiếc là vẫn có những "trí thức" ca tụng Nguyễn Tấn Dũng.
Có
người nói ông Dũng thân phương Tây và hướng về dân chủ vì đã cho con du
học Mỹ. Lý luận vớ vẩn. Kim Chính Ân cũng đã du học Thụy Sĩ, Bachar
al-Assad tốt nghiệp tại Anh, nhưng có thành người dân chủ không? Phần
lớn những tên độc tài trên thế giới, kể cả những tên độc tài khát máu,
đều gửi con cái đi du học tại các nước phương Tây, nhưng chúng vẫn là
những tên độc tài.
Có
người đựa vào Thông điệp đầu năm 2014, trong đó Nguyễn Tấn
Dũng nói tới "mở rộng dân chủ" và "đổi mới thể chế" để tung hô ông Dũng
là người có khuynh hướng
dân chủ. Họ cần đọc kỹ những lời tuyên bố của ông Dũng và đại tướng
Trần Đại Quang, cánh tay mặt của ông Dũng, trong bài tường thuật dưới
đây về ngày kỷ niệm 69 năm thành lập lực lượng công an.
Ông Dũng nói tới "sự đùm bọc thân thiết, máu thịt của nhân dân" đối với lực lượng công an và "lực lượng Công an nhân dân đã đóng góp xứng đáng vào thành tựu chung của
đất nước". Đúng là ngôn ngữ
ngạo mạn trơ trẽn. Người dân nào thân thiết máu thịt với công an? Những
người dân oan bị cướp đất cướp nhà và đánh đập, hay những người có thân
nhân bị đánh chết trong đồn công an? Lực lượng công an chắc chắn đã góp
phần xứng đáng khiến Việt Nam trở thành một nước nghèo khổ lạc hậu như
hiện nay, với thu nhập bình quân trên mỗi đầu người chỉ bằng 15% mức
trung bình thế giới. Phải rất thận trọng, thái độ trâng tráo của ông
Dũng dự báo một mối nguy: Ông Dũng muốn thiết lập một chế độ công an.
Những ai hy vọng ông Dũng sẽ mở rộng
dân chủ có thể nghe
ông Dũng nhắc lại một lần nữa câu nói đã trở thành quen thuộc của ông: "Dứt khoát không để nhen nhóm hình thành tổ chức chống đối phá hoại đất nước".
Các
"tổ chức chống đối phá hoại" đã từng nhiều lần được ông Dũng định nghĩa
là các tổ chức đối lập dân chủ. Lần này bên cạnh ông Dũng còn có cả đại
tướng công an Trần Đại Quang, bộ trưởng công an và cánh tay mặt của ông
Dũng.
Trần Đại Quang tuyên bố phụ họa với ông Dũng: "Các
thế lực thù địch, phản động chưa hề từ bỏ âm mưu, hoạt động chống phá
Việt Nam; ráo riết thực hiện "diễn biến hòa bình", triệt để lợi dụng xu
thế toàn cầu hóa, "dân chủ hóa", hội nhập quốc tế để tác động, chuyển
hóa nội bộ, hỗ trợ, kích động chống phá nhằm gây mất ổn định chính trị,
xã hội".
Không
thể lầm lẫn được: Nguyễn Tấn Dũng coi những người dân chủ là kẻ thù.
Ông bộc lộ tham vọng làm một nhà độc tài hung bạo lấy công an làm dụng
cụ đàn áp.
Tuy vậy Trần Đại Quang vẫn thấy cần phải phải nói rõ hơn: "Lực
lượng Công an nhân dân cần tiếp tục đổi mới tư duy nghiệp vụ, (...) kịp
thời phát hiện, đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu, hoạt động chống phá
của các thế lực thù địch; đẩy lùi nguy cơ, loại trừ
các yếu tố gây bất ổn chính trị, xã hội; không
để bị động, bất ngờ; không để hình thành tổ chức chính trị đối lập
trong nội địa".
Còn trí thức nào tin vào thiện chí dân chủ hóa của Nguyễn Tấn Dũng?
Cũng không thể bỏ qua câu nói rất hồn nhiên của ông Dũng: "Không thể để tội phạm tràn lan được, không thể để
băng nhóm tội phạm xuất hiện và hoạt động
ngang nhiên được". Nhưng ai đã để cho các băng đảng tội phạm tràn
lan nếu không phải là chính ông? Nguyễn Tấn Dũng không chỉ chống dân chủ
mà còn trâng tráo chống cả trí tuệ. Ông vừa thô vừa bạo.
Dù
vậy vẫn còn một số người cố tình ngụy biện để bênh vực ông Dũng. Họ sợ
ông hay họ chờ đợi những ơn huệ nào ở ông là một dấu hỏi, nhưng họ gán
cho Nguyễn Tấn Dũng một chủ trương mà ông không hề có, đó là tách rời
khỏi quỹ đạo Trung Quốc và sáp lại với Hoa Kỳ. Thực là lố bịch. Nguyễn
Tấn
Dũng thừa biết không thể sáp
lại với Hoa Kỳ và các nước dân chủ mà vẫn giữ nguyên chế độ độc tài
toàn trị, và muốn giữ nguyên chế độ độc tài toàn trị thì phải dựa vào
Trung Quốc. Vả lại Nguyễn Tấn Dũng là con đỡ đầu và người thừa kế của Lê
Đức Anh, kẻ đã bán đứng chủ quyền đất nước cho Bắc Kinh.
Điều
khôi hài nhất là trong khi một vài người loay hoay hành hạ trí óc và
lương tri của mình để tìm mọi lý cớ biện luận bênh vực ông Dũng là muốn
dân chủ, muốn "thoát Trung", thì
chính ông Dũng lại liên tục nói ngược hẳn
lại một cách sỗ sàng. Ông chẳng coi họ ra gì. Và ở điểm này thì ông
Dũng hoàn toàn có lý.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen