Chiều chiều tựa cửa ngóng quê
Chờ ngày hết giặc trở về thôn xưa!
Buồn, mở máy dạo chơi liên mạng
Kià rừng nhu, muôn vạn văn thơ
Thơ tình, chuyện tếu vu vơ
Chợt nhớ lại quê hương ngày đó
Giặc cộng vào nhuộm đỏ Miền Nam
Chúng đem sách "ngụy", nhạc "vàng"
Đốt thành tro bụi kho tàng văn chương !
Theo sách lược Tần vương độc ác
Lũ rợ hồ phá nát giang san
Bất nhân, thất đức, tham tàn
Giết thầy, đốt sách, tạo ngàn thương đau
Tội của chúng không sao giấu được
Tội buôn dân bán nước rành rành
Độc quyền, độc đảng, lưu manh
Rút bòn công qủy, dân lành đói cơm
Nay đến lúc căm hờn cao độ
Dân Việt Nam quá khổ vùng lên
Kêu gào điểm mặt chỉ tên
Quyết thề oán trả, tội đền phân minh!
Bọn cộng sản giật mình lo sợ
Sợ nhân dân đòi nợ máu xương
Bày trò kêu gọi yêu thương:
"Về đây thăm lại quê hương, quên thù !"
Đưa “văn vận” “giao lưu" viễn xứ
Tuyển văn nô dạy chữ, dạy thơ
"Động viên", "kiều vận" hằng giờ:
Rằng nay "cách mạng" "thoáng" rồi, lo chi!
“Làm văn hoá là phi chính trị
Hỡi giáo sư, quý vị gần xa:
Đảng nay cởi mở hài hòa,
quên đi ngày cũ quốc gia, cờ vàng !"
Hãy "hồ hỡi" hiên ngang cộng tác
Dạy văn thơ, theo bác hăng say
Về đây nối lại vòng tay
Giúp bàn tay đảng nối dài, bạn ơi !"
.............
Người tỵ nạn của tôi thân mến
Hãy bình tâm nghĩ đến giang san
Đừng tin miệng lưởi quân gian
Theo loài cộng phỉ phá tan nước nhà!
"Giặc đến nhà đàn bà phải đánh"
Người quốc gia bản lảnh để đâu ?
Quê ta giặc dữ gồm thâu
Sĩ phu trí thức cúi đầu theo sao ?
Hãy thức tĩnh đề cao, bạn hỡi
Chớ mềm lòng phản bội dân ta
Hiên ngang tố ác bài tà
VĂN PHI CHÍNH TRỊ: nước nhà điêu linh !
Người ơi, thương lấy dân mình
Đứng lên đả cộng trọn tình nước non !
Hương Sài-Gòn
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen