VRNs (10.06.2014) –
Sài Gòn – Cần đến hai mươi năm để hồ sơ vụ án Biển Máu Thiên An Môn
1989 được xem là đang được mở ra trở lại. Người mở vụ án không ai khác
hơn là Triệu Tử Dương, nguyên Tổng
Bí Thư đảng Cộng Sản Trung quốc trong thời gian biến động 1989.
Ngày
19.5.2009 nhà xuất bản Simon & Schuster
của Mỹ cho ra đời ấn bản tiếng Anh cuốn sách Người Tù Của Nhà Nước. Tập
hồi ký bí mật của Triệu Tử Dương được viết lại từ các tép băng dài trên
30 tiếng đồng hồ do ông ghi âm lén lút từ đầu năm 2000 trong thời gian
bị chính những người anh em trong đảng của ông quản thúc tại gia. Vào
ngày 29.5.2009 „Người Tù Của Nhà Nước“ ấn bản tiếng Hoa chính thức ra
mắt tại Hồng Kông. Chủ nhà xuất bản là Bao Pu, con trai của Bao Tong,
nguyên bí thư thân cận nhất của Triệu Tử Dương. Bao Tong cũng từng bị
các đồng chí của ông tống vào ngục thất và nay vẫn đang còn bị quản thúc
tại gia, đã được Triệu Tử Dương tin tưởng giao phó trách nhiệm đưa ra
ánh sáng công luận tập hồi ký gây chấn động lương tâm của loài người yêu
chuộng
tự do nhân bản. Vì hoàn cảnh khắc nghiệt để phổ biến sách đến người
dân, một ấn bản điện số cũng đang được các nhà tranh đấu vì nhân quyền
tại Trung quốc dự tính thực hiện để phổ biến sâu rộng trong nước.
Đề
cập đến „Người Tù Của Nhà Nước“ Bao Tong tuyên bố: “Viết sách và cho
xuất bản là quyền của Triệu Tử Dương. Qua cuốn sách này người ta có thể
so sánh Triệu Tử Dương với Đặng Tiểu Bình để thấy ai là người nói lên sự
thật và ai là kẻ gian dối“. Đặng Tiểu Bình chính là người đã đồng ý ra
lệnh tàn sát phong
trào sinh viên năm 1989
và Triệu Tử Dương Tổng Bí Thư đảng lại bị thanh trừng vì phản đối không
chịu gửi quân đội đến bắn vào sinh viên đang tập họp ở quảng trường
Thiên An Môn vào đêm mồng ba rạng sáng mồng bốn tháng 6 năm 1989 .
“Người
Tù Của Nhà Nước“ không chỉ đơn thuần là tập hồi ký mà lại là một gia
tài hiếm hoi của một Tổng Bí Thư đảng để lại cho nhân dân, vạch rõ bộ
mặt thật của đảng và nhà nước Trung quốc. Triệu Tử Dương không chấp nhận
hệ thống độc đảng và cho rằng lối thoát duy nhất của Trung quốc là phải
theo hướng nền dân chủ
nghị viện của
phương Tây.
Đảng
và nhà nước Trung quốc hiện đang dùng „Tam Không Gian Thuật“: không
nghe, không thấy, không bàn đến „Người Tù Của Nhà Nước“, một cuốn hồi ký
gây nguy hại nghiêm trọng đến huyền thoại Đặng Tiểu Bình– người được
xem là một kiến trúc sư của cải cách– cũng như lên án sự hèn hạ của Thủ
tướng Lý Bằng và bất tài của Giang Trạch Dân Tổng Bí Thư đảng kế nhiệm
của ông.
Hồ
sơ vụ án dơ bẩn „Biển Máu Thiên An Môn 1989“ đã được mở. Bao Tong thực
hiện nhiệm vụ cuối cùng do người lãnh đạo của ông giao phó, đưa ra ánh
sáng công luận thế giới tập hồi ký chính trị đầy máu và nước mắt của
Triệu Tử Dương, phần còn lại là của chúng ta, đọc để thấu hiểu, cảm
nhận để xác định vị trí của mình trong lòng dân tộc, để quyết tâm không
bao giờ quay ngọn súng nã đạn vào nhân dân vô tội của chính mình hoặc
của bất kỳ nước nào đi chăng nữa, để gìn giữ và ngăn ngừa để không có
một Biển Máu Thiên An Môn 1989 thứ hai xảy ra bất kỳ tại đâu trên phần
đất còn lại của quả địa cầu này. Đọc để đừng lập lại nỗi ân hận của
Triệu Tử Dương khi ông tuyên bố cùng
các sinh viên:
„Tôi đến quá trễ“.
Epoch Times: Chính ông đã nghe những tép băng?
Bao Tong: Cuốn sách được chính tôi đưa ra, dĩ nhiên chính tôi đã nghe những tép băng này.
Epoch Times: Có khó khăn lắm không để cầm được những
tép băng này?
Bao Tong: Cực kỳ khó khăn để các tép băng đến được tay tôi.
Epoch Times: Cảm nghĩ của ông như thế nào khi ông được nghe những lời ghi âm nói trên?
Bao Tong: Tôi xác nhận cùng bạn rõ rằng, băng ghi
âm của ông Triệu. Giọng nói chính là của ông.
Epoch Times: Triệu Tử Dương từng có chủ ý cho xuất bản sách?
Bao
Tong: Việc Triệu Tử Dương để lại những tép băng ghi âm cho tôi thấy ước
vọng của ông là xuất bản thành sách. Tôi đoán rằng, vào năm 1993 ông ấy
bắt đầu viết bản thảo và cho ghi âm vào năm 2000. Năm 1992 vợ tôi có
nhắn lại lời ông
Triệu khi vào thăm tôi trong thời gian tôi thọ
án bảy năm tù, ông Triệu muốn tôi an tâm, giữ sức khỏe trong tù để về
sau còn giúp cho ông viết cuốn sách có tên là „Thời gian mười năm tại
Bắc kinh“. Ông ấy đã suy nghĩ chọn tên cho cuốn sách, từ đó tôi tin
rằng, ngay từ thời đó ông Triệu đã quyết định xuất bản cuốn sách về cuộc
đời trong thời gian mười năm của ông tại Bắc Kinh.
Điều
đáng tiếc là tôi không giúp ông ấy được gì vì ngay sau khi được trả tự
do, tôi liền bị quản thúc nghiêm ngặt. Đó là lý do để ông ấy quyết định,
thực hiện cuốn hồi ký dưới dạng ghi âm. Giờ
đây sách đã được
xuất bản. Tôi rất vui mừng sách được công bố vào ngay đúng thời điểm
này. Tôi hiện rất an lành vì đã hoàn thành được ước vọng của Triệu Tử
Dương. Dù rằng khi ông ấy còn sống, tôi không giúp được cho ông ấy xuất
bản cuốn sách „Thời gian mười năm tại Bắc kinh“ nhưng sau khi ông ấy qua
đời tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông ấy giao phó, đưa ra công luận ấn
bản Anh ngữ và Hoa ngữ về cuộc đời của ông.
Epoch Times: Tại sao ấn bản Anh ngữ lại được xuất bản đầu tiên?
Bao
Tong: Do tình hình đặc biệt của Trung quốc. Một khi ấn bản Hoa ngữ xuất
hiện trước, nó liền bị kiểm duyệt, điều này có nghĩa ngay lập tức sách
bị tịch thu. Ấn bản Anh ngữ ra đời, sách liền được cộng đồng thế giới
chấp nhận, ấn bản Hoa ngữ cũng sẽ không khó khăn mà dễ dàng xuất hiện
hơn, theo ý tôi là vậy.
Epoch Times: Một quá trình gian truân để xuất bản được cuốn sách này?
Bao Tong: Rất khó nhưng cũng là trải nghiệm vui.
Epoch Times: Qua đó thân nhân của ông cũng bị áp lực?
Bao Tong: Không, không ai biết về chuyện này.
Epoch Times: Bây giờ sách đã được xuất bản. Chính quyền Bắc Kinh có gây áp lực với ông không?
Bao
Tong: Tôi nghĩ rằng, họ không nên tạo áp lực cùng tôi. Tôi chỉ xuất bản
một cuốn sách của một cựu Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản, đây là điều công
khai, đúng đắn. Cũng giống như người ta phổ biến ra thị trường sách của
Đặng Tiểu Bình. Sách của Triệu Tử
Dương đi song song với sách của Đặng để người ta có thể so sánh, ai là
người nói lên sự thật, ai là kẻ dối trá. Tôi nghĩ rằng mỗi người có thể
đánh giá về
chuyện này.
Theo
luật pháp mà nói, theo điều 33 của Hiến pháp Trung quốc, mọi người dân
Trung quốc đều được đối xử bình đẳng trước pháp luật. Một khi việc xuất
bản sách của họ Đặng là hợp pháp thì việc tôi cho xuất bản sách của họ
Triệu cũng là điều không vi phạm pháp luật Trung quốc. Một khi Bắc kinh
xem Trung quốc là một nước pháp trị thì việc xuất bản sách họ Triệu phải
là điều không có vấn đề. Qua đó nếu như tôi gặp khó khăn thì đấy sẽ là
tin đặc biệt gây xáo động dư luận về Trung quốc – Một nước Trung quốc
không có
luật pháp. Tôi mong
rằng điều này sẽ không xảy ra.
Epoch Times: Tại sao ông nhận xuất bản cuốn này. Đích nhắm chính của ông là gì?
Bao
Tong: Tôi nghĩ rằng đây là gia sản Triệu Tử Dương để lại cho nhân dân
Trung quốc. Một khi tôi đã nhận ra điều đó thì tôi phải có trách nhiệm
công bố ra cho mọi người cùng biết.
Epoch Times: Điểm nào của cuốn sách gây ấn tượng cho ông mạnh nhất?
Bao
Tong: Theo tôi đó là điểm khi Triệu Tử Dương nói về tương lai của Trung
quốc. Ông ấy cho rằng, nền kinh tế thị trường chỉ có thể hoạt động hoàn
hảo với một nền dân chủ nghị viện. Thiếu nó, nền kinh tế thị trường chỉ
dẫn đến tham nhũng mà thôi.
Triệu
Tử Dương đã từng nói, trước năm 1985 ông rất e dè đối với quan điểm cải
tổ về mặt chính trị. Nhưng kể từ năm 1985 ông thay đổi quan điểm và cho
rằng một khi không cải tổ chính trị thì việc cải cách kinh tế là nguồn
gốc tạo ra tệ nạn tham nhũng. Cho đến ngày 4.6.1989 ông Triệu mới nhận
ra rõ ràng, Dân chủ được nhắc đến tại Trung quốc và Nga chỉ là Dân chủ
giả tạo. Một nền Dân chủ đúng đắn đầy sức sống phải là một hệ Dân chủ
đại nghị của Tây phương. Dù cho có thiếu sót
nhưng đến thời điểm này vẫn chưa có một hệ thống nào được xem là tốt
hơn. Với 70 năm tuổi đảng, sau nhiều năm quan sát
cuối cùng ông Triệu đi đến quan điểm, Trung quốc phải có hệ thống chính
trị Dân chủ nghị viện. Tôi cho rằng đây là kết luận quan trọng nhất của
ông ấy.
Epoch Times: Triệu Tử Dương nói gì về hệ thống độc đảng?
Bao Tong: Quan điểm của ông Triệu cho rằng, hệ thống
độc đảng không tốt và phải được hệ Dân chủ nghị viện
thay thế.
Epoch Times: Có khác biệt nào giữa tác phẩm này và cuốn „Trò chuyện cùng Triệu Tử Dương khi bị quản thúc“ của Zong Fengming?
Bao
Tong: Sách của Zong gían tiếp nêu lên quan điểm của Triệu Tử Dương.
Sách rất thành công nhưng chưa nói lên được một trăm phần trăm tư tưởng
của họ Triệu. Tuy nhiên sách của Zong lại có nội dung phong phú hơn so
với
sách của Triệu Tử Dương. Sách của
Triệu tập trung vào hai câu hỏi: Quá trình tư duy về cải cách của Trung
quốc và thảm sát 4.6. Tôi cho rằng, sách của Triệu Tử Dương đã diễn tả
được hoàn toàn quan điểm của ông về hai câu hỏi nhức nhối trên lý do là
sách diễn lại từ những lời ghi âm của chính ông ấy.
Epoch
Times: Phải chăng chỉ là vô tình mà sách được đưa ra công luận chỉ một
thời gian ngắn trước ngày lễ giỗ 20 năm thảm sát Thiên An Môn 4.6?
Bao
Tong: Tôi nhận được những tép băng cách đây bảy, tám năm. Lúc đó tôi
nghĩ rằng phải cho xuất bản càng sớm càng tốt. Nhưng thực tế thì việc
thực hiện rất phức tạp cần rất nhiều thì giờ cho mãi đến nay. Có thể nói
rằng, đây là một vô tình ngẫu nhiên. Nhưng tôi thì nghĩ rằng, sách ra
đời đúng ngày giỗ 20 năm là một ý nghĩa trọn vẹn.
Epoch Times: Ông có
mong đến một ngày nào đó người ta sẽ đánh giá lại những gì xảy ra cho phong trào sinh
viên thời đó?
Bao
Tong: Tôi nghĩ rằng, người dân luôn luôn có quan điểm khác với nhà cầm
quyền. Câu hỏi đánh giá lại sự việc không dành cho người dân nhưng lại
dành cho những người lãnh đạo hiện nay tại Bắc kinh dù cho họ không phải
chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra trong quá khứ. Họ phải nói rõ
quan điểm về câu hỏi, liệu quân đội của một quốc gia có được phép nhắm
bắn vào nhân dân của chính mình hay không. Nếu như họ trả lời – được
phép- , nếu
như họ cho rằng những gì xảy ra trong quá
khứ là đúng, điều đó đồng nghĩa, Trung quốc không còn một mảy may hy
vọng nào. Tôi mong rằng, lãnh đạo đảng ngày nay đưa ra quan điểm rõ
ràng, quân đội của một quốc gia không được bắn giết nhân dân của chính
họ.
Epoch Times: Ông có mong quan điểm như vậy sẽ được lãnh đạo hiện nay đưa ra vào đúng ngày giỗ 20 năm không?
Bao
Tong: Càng sớm càng tốt. Thật ra không cần phải có thời gian lâu lắc để
phán xét sự việc theo lương tâm của con người. Họ chỉ cần nói lên quan
điểm đối với câu hỏi, liệu quân đội của một quốc gia có được phép nả đạn
vào ngay chính đồng bào ruột thịt của họ hay không mà thôi.
Bs. Phương Tôn
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen