Freitag, 18. November 2016

Đừng trở thành độc tài cộng sản

From: Hoang Vi Kha <hoangvikha@yahoo.com>To: bebeliem <bebeliem@aol.com>
 
Tất cả những ai đã từng sống dưới chế độ cộng sản hoặc chế độ độc tài đều đã là nạn nhân của hai hệ thống phục vụ kẻ cai trị: 1. Hệ thống giáo dục và 2. Hệ thống truyền thông.
Ở mỗi khu phố đều có một cái loa mà ra rả từ sáng tới chiều không ngừng phát ra những bài đọc xưng tụng lãnh tụ và đảng lãnh đạo, chửi rủa những thành phần chế độ cũ và những ai không cùng chính kiến.
 
Ở tất cả mọi tờ báo, mọi đài truyền hình cũng là những bài vở đó, giọng điệu đó, hình ảnh đó, âm thanh đó.
Ở tất cả các thể loại giải trí và nghệ thuật như sách truyện, âm nhạc, phim ảnh, sân khấu cũng là những nội dung y hệt nhau: ca tụng lãnh tụ, ca tụng đảng lãnh đạo lên tận trời cao và dìm xuống tận cùng đáy xã hội những người của chế độ cũ, của những luồng tư tưởng không cùng hướng.
 
Ở nhà trường càng không thoát chính sách tẩy não và nhồi sọ. Từ bậc mẫu giáo cho tới trung học, đại học, học sinh luôn luôn bị nhồi nhét vào đầu những bài giảng bẻ cong sự thật, đầy dối trá và rất thâm hiểm để tạo ra những bộ não sùng bái lãnh tụ, tôn thờ đảng hơn cả dân tộc và đất nước.
Rồi mỗi tuần đều có cái gọi là “họp tổ dân phố” để mọi người nghe và nhận công tác nhưng cũng là lúc để thi hành việc đấu tố nhau. Người dân được khuyến khích bơi móc đời tư nhau, bơi xói những việc làm của hàng xóm để đem ra quyết liệt phê phán, chỉ trích trước tập thể.
Đất nước với lề lối cai trị như thế đã đưa xã hội tới những hậu quả như ngày hôm nay, đó là: lòng tin, tình người, đạo đức, tri kiến thức, giá trị nhân văn tất cả đều suy thoái, băng hoại và sự phân hóa dân tộc càng sâu.
 
Người dân đã không thể sống được đã phải bỏ nước ra đi và cho tới bây giờ vẫn còn ra đi. Trong số các quốc gia mà người Việt mong muốn đến thì Hoa Kỳ luôn nằm đầu bảng. Bởi không chỉ do đời sống ở Hoa Kỳ với sự phát triển của kỹ thuật, của y khoa, của giáo dục tương đối khá hơn so với các nước khác mà còn vì nền tự do, dân chủ mà Hoa Kỳ luôn tự hào.
 
Tôi là một trong số hàng trăm ngàn người Việt may mắn đánh đổi tất cả để tìm tới miền đất tự do, mong được thoát khỏi những ngày tháng sống dưới một hệ thống cai trị đầy bất công cùng một bộ máy tuyên truyền đầy dối trá, chia rẻ và luôn nuôi dưỡng hận thù của chế độ cộng sản.
Nhưng qua cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi tại Mỹ, tôi đâm ra lo âu. Những báo chí, đài truyền hình, truyền thanh trong suốt thời gian ấy và cho tới tận bây giờ vẫn là những công cụ cho xuyên tạc, cho chửi rủa, cho công kích, cho tuyên truyền. Giọng điệu và cách thức không khác gì cộng sản. Thậm chí còn có phần hơn cả cộng sản. Chính giới truyền thông đã góp tay không nhỏ trong việc tạo ra sự phân hóa giữa người dân với nhau.
Nhưng tai hại hơn hết chính là việc tuyên truyền, nhồi sọ học sinh trong trường học. Những gì mà một số nhà trường đang đưa vào giảng dạy học sinh chỉ với mục đích tuyên truyền một chiều cho việc đánh phá ông Trump và ca tụng bà Hillary hoàn toàn không khác những gì mà chúng tôi đã từng bị nhồi sọ dưới nhà trường cộng sản: ca tụng bác đảng và nguyền rủa Mỹ “ngụy”. Trước kia chúng tôi bị dạy rằng chỉ có đảng và bác là đúng, là tốt, là yêu thương nhân loại còn Mỹ ngụy là đại diện cho tồi bại, cho xấu xa, cho gian ác, cho hiểm họa của nhân loại. Cho nên giờ đây tôi thấy quen quá khi nghe từ báo chí, từ nhà trường những luận điệu y hệt. Và tôi lo ngại cho giới trẻ. Nếu tình trạng này vẫn kéo dài và lan rộng thì không bao lâu sau, thế hệ trẻ của Mỹ sẽ không thua gì thế hệ trẻ tại các quốc gia cộng sản hay độc tài.
Tôi không quên, ngày lễ giỗ ông Hồ, hoặc một bác lãnh đạo nào tạ thế thì toàn dân cả nước PHẢI buồn, phải khóc. Dù không liên quan họ hàng, dù không thích cũng phải buồn, phải khóc bằng không sẽ bị “dân chúng” công kích, đấu tố thậm chí có thể nguy tới tánh mạng. Tôi không quên khi đảng cai trị lớn giọng chỉ trích Tàu, chửi rủa Mỹ thì toàn dân cả nước PHẢI a dua chỉ trích, chửi rủa theo. Dù không hề biết rõ lý do vì sao nhưng vẫn phải đồng chửi, đồng thét gào bằng không cũng sẽ nguy tới tánh mạng. Có lẽ những bạn trẻ cho rằng tôi nói ngoa. Xin hãy nhìn vào Bắc Triều Tiên như một chứng minh cụ thể.
Thật là trớ trêu khi mà người dân tại các nước cộng sản luôn nhìn sang các nước như Mỹ để muốn có được bầu không khí tự do, dân chủ, thoát cảnh sống bị kềm kẹp bởi tuyên truyền một chiều thì giới truyền thông, giáo dục tại Mỹ lại đưa dân Mỹ đi vào cảnh sống của người dân tại các nước cộng sản.
Ai trong chúng ta không khỏi bất bình khi xem các video clip về tình trạng trẻ em đánh nhau tại Việt Nam – kết quả của những năm tháng dài của lối cai trị xảo trá, tuyên truyền khiến đạo đức xã hội băng hoại. Giờ đây, ở Mỹ cũng đã bắt đầu nhìn thấy cảnh người khác chính kiến bị đám đông rượt đánh, bị uy hiếp. Các thủ đoạn của những kẻ ma cô chính trị đang lủng đoạn xã hội.
Khi mà giáo dục và truyền thông chỉ còn biết gieo rắc tuyên truyền cho mục tiêu chính trị thì đất nước sẽ suy vong. Khi mà giáo dục và truyền thông chỉ còn là công cụ cho đánh phá chứ không giáo dục tình người, giáo dục lý trí thì dân tộc sẽ suy vong.
Tôi công tác tại thủ đô Hoa Kỳ cho nên cũng thường đi loanh quanh qua các khu vực tượng đài tưởng niệm các vị danh nhân. Đã nhiều lần tôi lặng người khi đọc những dòng chữ đầy nhân bản được trân trọng khắc trên các phiến đá hoa cương tại đài tưởng niệm Abraham Lincoln, Martin Luther King Jr. hay tại các đài tưởng niệm người lính Mỹ qua các cuộc chiến.
Hoa Kỳ được gọi là nước Mỹ - tức nước Đẹp, đối với tôi chính là nhờ xây dựng trên những nền tảng như đạo Phật: Bi Trí Dũng mà chữ Bi (compassion) luôn đi đầu nhưng vẫn không thể thiếu Trí (wisdom) và Dũng (courage) cùng đồng hành. Biến loạn là do Tâm thúc đẩy. Giải quyết biến loạn cũng là do Tâm có chịu hay không.
Tôi mong đại đa số những người làm truyền thông, những người trong ngành giáo dục, những người trong giới lãnh đạo mọi cấp của Hoa Kỳ hãy biết đặt lợi ích dân tộc lên trên, hãy nhìn vào thực trạng tại các nước độc tài, cộng sản mà thức tỉnh. Tôi cũng mong những người dân luôn sống theo tinh thần và cách hành xử của nước Mỹ. Xin dừng tay. Đừng góp thêm hận thù và chia rẻ. Xin chung tay. Góp thêm trí thức và nhân đạo (đạo làm người). Có thế, quốc gia này mãi mãi sẽ luôn là nước Mỹ, nơi mơ ước, nơi điển hình cho nhiều nước khác học hỏi Theo.

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen