Lời đầu năm của
người vợ tù chính trị
Lê thị
Xuân
(Cựu nữ Thiếu
Úy CSQG)
Thế là đã 20
năm xa quê, tôi vẫn khắc khoải thương nhớ quê hương, nơi mà mỗi góc phố, mỗi con
đường còn ghi đậm trong tim tôi..
Cũng như anh, người bạn đường của tôi, mỗi mùa xuân tới, là một háo hức được về
thăm quê Mẹ, nhưng cũng mỗi mùa xuân tới, vẫn còn lưu lạc nơi đất khách, chúng
tôi lại se sắc niềm đau vì lại thêm một lần thất hứa và lại thêm một lần hứa sẽ
trở vế.
Dù “tuổi già giọt lệ như sương”, trong khóe mắt cay cay nỗi ngậm ngùi. Tôi chia
với anh “nỗi đau chưa được về như đã 19 lần hứa sẽ về:
Nỗi Buồn Nhớ
Mẹ
Hai mươi mùa
xuân nơi xứ lạ,
Hai mươi lần. con hẹn sẽ về,
Con Vẫn còn nguyên bao ước nguyện
Vẫn còn nguyên vẹn khối tình quê
Nhớ buổi ôm hờn xa đất Mẹ
Trời mây trắng xóa một màu tang.
Lệ con chảy ngược vào tim máu
Xương óc con ghi lẽ bẽ bàng.
Mười chín năm
dài nghe Mẹ gọi
Khắc khoải căm
hờn ngập núi sông.
Đất khách bồi
thương nhớ Mẹ
Ray rứt niềm
đau, xé cõi lòng.
Tiếng Mẹ vực con đứng thẳng người
Giúp con tiếp bước với cha ông
Hồn thiêng quyện mãi vào hơi thở
Con quyết trở về với Quê hương.
Con nhớ nỗi
buồn nơi mắt Mẹ
Mẹ ơi, con Mẹ
tóc ngã màu
Sương gió làm
con thêm nhớ Mẹ
Xa Mẹ, đau hoài
một nỗi đau
(Tống phước Hiến – Nỗi buồn nhớ Mẹ)