Phạm Thế Việt
Vậy nên, khi chiến dịch ra đời, cái cầu tiêu trở nên vô cùng quan
trọng và cấp thiết. Người người, nhà nhà mua xi măng mua gạch về xây cầu tiêu. Cầu tiêu phải làm bằng xi măng thì
cứt mới không bị phân huỷ, chứ ỉa xuống đất vài ngày là bọ hung ăn
hết, lấy gì mà đóng cho nhà nước.
Vậy nên, cái cầu tiêu quan trọng hơn cái nhà. Chuyện ỉa đái lúc này
cũng cực kỳ quan trọng, dù ai đó có bị tào tháo rượt ở đâu thì cũng
phải nhanh nhanh ba chân bốn cẳng chạy thẳng về cầu tiêu nhà mình
mà giải quyết chứ để mất đi một cục là mất đi lon gạo chứ chẳng
chơi. Nhiều người đi làm ngoài đồng, ngày trước, khi mắc ỉa thì
chạy vô bờ, vô bụi làm đại cho xong, nhưng bây giờ, làm như vậy có
mà đói chết. Vậy nên, phải tìm cách, có người làm đại vào bao ni
lông, có người cuộn trong lá chuối, có người cẩn thận hơn đi vào
trong cái càmèn đựng cơm để mang về cho an toàn mà đổ xuống cầu. Có
nhiều chuyện dở khóc dở cười trong chiến dịch này lắm, ai sống thời
đó chắc biết. Khi chiến dịch ra đời thì cũng là lúc không biết bao
nhiêu con chó phải chết. Chó chết vì đói, cơm khoai đã không có ăn,
đến cục cứt cũng bị nhà nước giành mất thì lấy gì mà sống. Nhà tôi
có bốn người, một người lớn và ba đứa con nít, cố gắng lắm không để
thất thoát cục nào, vậy mà đến tháng vẫn không đủ cân nộp, má tôi
sai anh em chúng tôi đi tìm đá sỏi bỏ vào cho đủ. Khi mang lên cân
người ta kiểm tra và phát hiện nhà tôi gian lận nên lập biên bản và
làm kiểm điểm. Họ còn ghi rõ ràng trong biên bản gian lận như thế
nào, có bao nhiêu cục cứt và bao nhiêu cục đá sỏi.
Quả đúng không sai, cái đời người nông dân u tối làm sao mà lừa
được mấy ông nhà nước, mấy ông tinh vi vô cùng. Kết quả là nhà tôi
bị cấm không cho nhận gạo một tháng. Trong một buổi họp người ta
đưa tên má tôi ra kiểm điểm trước dân về việc gian lận lấy đá sỏi
trộn với cứt để nộp cho nhà nước. Họ không cho má tôi phân bua gì
hết. Nhưng không đành lòng nhìn cảnh con đói, bà đứng dậy thẳng
thừng, dứt khoát. Bà nói: Việc tôi làm gian lận tôi chịu trách
nhiệm trước toàn thể mọi người, nhưng các người nhìn đi thì cũng
phải nhìn lại, nhìn ngược thì cũng phải nhìn xuôi, các người có
nhìn vào nhà tôi không, nhà tôi có bốn người, một người lớn và ba
đứa con nít, tôi thì suốt ngày đi làm ngoài hợp tác xã, có cục nào
tôi đã ỉa ngoài hợp tác xã hết rồi, còn con tôi ở nhà, nó là con
nít nó ăn bao nhiêu, ỉa bao nhiêu, nó ỉa ra cục nào chó lủm cục đó
thì lấy đâu đủ cứt để mà nộp cho mấy ông. Vậy mà bây giờ mấy ông
kiểm điểm tôi, cắt gạo thì lấy gì tôi nuôi con, lấy gì ăn để mà ỉa
mà đem cứt nộp cho mấy ông.
Nói gì thì nói, la gì thì la, nhà tôi vẫn bị cắt gạo tháng đó.
Không còn gì khốn nạn hơn thế.
Nói thiệt, đến bây giờ trong hồ sơ giấy tờ ở kho lưu trữ quốc gia
thì nhà tôi vẫn còn một món nợ lớn với nhà nước mà không thể nào
trả nổi, đó là nợ cứt.
Phạm Thế Việt
(Nguyên văn)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen