** Nói về đời nay, Người Saigon cũng thế mà thôi, đàn bà đã đổi hướng**
Xưa có về trễ, ngồi ăn có cô ấy ngồi xới cơm, chỉ món này món kia mời
mọc. Nay thì đi về muộn, tự nấu lấy. Mệt quá, phụ nữ giác ngộ rồi. Họ
tìm ra cái tôi rồi...
Sao
bây giờ nói tới đảm đang, dịu dàng, nội trợ là các nàng trẻ tuổi chỉ
muốn… nổi khùng lên. Tha chửi cho là may! Cả bao nhiêu thế hệ cụ, bà,
mẹ, chị khổ thế nào ai cũng biết rồi, khoác cho họ cái áo “hy sinh, đảm
đang” khổ một đời vì cái chung, vì cái “ta”. Cứ đọc tất cả các hồi ký
của xứ ta mà xem, hầu hết đều nói “tôi sinh trưởng trong gia đình nghèo,
mẹ tôi khổ suốt đời hy sinh cho chồng con…”. Bây giờ xây dựng xã hội
mới là để cho thế hệ sau được sung sướng hơn, chứ khổ như trước thì có
mà… đi giật lùi à.
Thế nên nghe bên Tàu sắp sang ta xây viện Khổng
Tử, mọi người ngờ ngợ, có học cụ Khổng thật không, hay là chuyện gì
đây? Có người nói đùa, cứ xây cho thật lớn vào, đạo đức thời cụ chẳng ma
nào theo đâu, cứ xây đi, may ra lại… bán được đất.