Canada là một đất nước non trẻ. Chỉ với 150 năm Quốc Khánh của một
Liên Bang Canada thống nhất. Nhưng họ là một thành viên của G-7,
nhóm những nước phát triển bậc nhất thế giới. Người Canada đi đâu
cũng được nể trọng khác với những người cầm trên tay cuốn hộ chiếu
có in Cờ đỏ Sao Vàng. Nhưng Canada chẳng có 4000 năm văn hiến như
Việt Nam. Vậy mà…
Canada cũng bước qua thời kỳ phải góp sức của, sức người vào chiến
tranh thế giới lần thứ hai. Đất nước này cũng chịu nhiều thiệt hại
và kinh tế, con người khi nước Đức dùng hạm đội tàu ngầm hùng hậu
đánh phá các cảng biển Canada. Không biết bao nhiêu tiền của, vũ
khí, binh lính Canada đã đổ vào để giúp thế giới tránh thảm họa
Phát Xít. Điều đó có nghĩa là Canada cũng có ảnh hưởng rất nhiều từ
chiến tranh.
Canada cũng không phải là một quốc gia lâu đời. Người da trắng đổ
về từ Âu Châu mà chủ yếu từ Anh Pháp đã đến và lấy những phần đất
của người thổ dân Da Đỏ. Nhưng khác với nước Mỹ, người Canada từ
Châu Âu sống yên bình với người bản địa hơn. Các sắc dân sống ôn
hòa và cùng nhau xây dựng một Liên Bang Canada hùng mạnh, dân chủ,
tự do. Điều đó có nghĩa là mọi sắc dân, mọi ý niệm chính trị nếu
biết dung hòa thì sẽ có thể sống yên bình.
Trong khi đó, Việt Nam có lịch sử 4000 năm văn hiến. Tài nguyên
thiên nhiên phong phú, có biển, có sông, có núi, có cây rừng, có
than, có giàu mỏ, vàng, sắt vv…Nhưng đất nước lại rơi vào tình
trạng nghèo nàn lạc hậu. Đất nước chỉ có 150 năm thống nhất là
Canada lại giang tay đón hàng tram nghìn đồng bào từ quốc gia đến
từ nơi có lịch sử hơn 4000 năm. Và cho đến ngày hôm nay, dù bất cứ
lý do nào, dù phải trả giá bao nhiêu thì người Việt vẫn muốn ra đi
mà một trong những điểm đến lý tưởng đó là Canada. Tại sao lại có
điều nghịch lý đó ?
Đơn giản bởi vì đảng CSVN dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh đã theo
lệnh Nga, Tầu đem quân về giày xéo đất nước sau khi chúng muốn thôn
tính dân tộc bằng quyền lực Đỏ. Chúng không chịu sống chung ôn hòa
với Miền Nam tự do để đi đến thống nhất trong hòa bình. Cộng sản đã
chiếm Miền Nam bằng cái gọi là “sinh bắc tử nam” và “Đánh Miền Nam
là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”. Vì thế đất nước đã rơi vào
cảnh đao binh chiến tranh không thể phát triển.
Miền Nam mất đi tựa như một chút ánh sáng văn minh bị dập tắt bởi
đống bùn đen mang tên “cộng sản”. Kể từ đó, một nửa còn lại của đất
nước Việt Nam đã rơi vào vòng khổ đau như Miền Bắc. Thế là cả nước
cứ tiếp tục thụt lùi, thụt lùi mãi. Điều đó tỉ lệ nghịch với sự
gian manh, sự bóc lột, tham nhũng ngày càng tăng của đảng CSVN. Cho
nên đất nước Việt Nam cứ nghèo, cứ ăn xin và người Việt thì cứ muốn
đến đất nước non trẻ hơn nhiều như Canada chỉ để thoát khỏi cuộc
sống khổ đau, bần hàn, bon chen nơi “thiên đường xã hội chủ nghĩa”.
Như đã nói ở trên, Canada cũng có bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Canada cũng có sự bất ổn ban đầu vì khác biệt sắc tộc, văn hóa.
Canada cũng chỉ có 150 năm thống nhất ít ỏi. Nhưng họ khác Việt Nam
ở chỗ đó là họ không có cộng sản dù cho có một số chính trị gia
thiên tả. Canada cũng không có những chính phủ coi dân là kẻ thù,
coi dân là cỏ rác như Cộng sản Việt Nam. Canada biết lo cho dân từ
miếng ăn, sự học cho đến sức khỏe vv…Đặc biệt, Canada sống cạnh
nước Mỹ hùng mạnh nhưng không hề sợ sệt, không hề dâng đất như cách
đảng CSVN đối với Tàu cộng. Canada và Mỹ chọn cách sống bình yên
của hai nước láng giềng hữu hảo. Canada cũng biết trọng dụng hiền
tài chứ không trọng dụng “đảng tịch” như đất nước bị cai trị bởi
loài quỷ đỏ. Điều đó đã chứng minh những luận điệu về cái gọi là
“Tàn tích chiến tranh” để biện hộ cho sự thụt lùi của Việt Nam
trước cả Campuchia, Lào vv…mà đám “Ve Chó” đưa ra chỉ là những câu
nói mị dân đầy ngu si và thiển cận. Canada chắc chắn đáng tự hào
bởi vì họ không có những tên độc tài cộng sản như Hồ Chí Minh, Lê
Duẩn, Đỗ Mười, Nguyễn Phú Trọng vv…cầm đầu đất nước.
Vì thế, chỉ với 150 năm thống nhất trong mô hình Liên Bang Canada
thì đất nước này đáng được tự hào. Là những người Canada gốc Việt.
Chúng ta có quyền tự hào về sự chung tay của cộng đồng người Việt
suốt hơn 40 năm qua góp sức cùng sự lớn mạnh của Canada. Nhưng
chúng ta cũng đáng phải suy tư vì chúng ta đã để cho quê hương Việt
Nam của chúng ta ngày càng lâm vào con đường bi đát. Chúng ta phải
thấy trách nhiệm của chúng ta khi mà đất nước vẫn còn bị cai trị
bởi bọn độc tài cộng sản.
Tự hào về quê hương thứ hai, nhưng đừng quên quê hương thứ nhất. Đó
là nghĩa vụ, trách nhiệm của tất cả những ai mang trên mình hai quê
hương. Đó là điều chúng ta phải làm đối với cả Việt Nam và
Canada.(NPH tô đậm và tô mầu)
Đặng Chí Hùng
21/06/2017
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen