Nhật ký mở lần thứ 144
Tô Hải
09-06-2015
“Tổng
Bí thư ‘đặt hàng’ trí thức thực hiện hoạt động tư vấn phản biện chủ
trương, chính sách của Đảng và Nhà nước, còn Thủ tướng thì khẳng định
như đinh đóng cột: ‘Tôi luôn nói các Bộ trưởng nghe trí thức phản biện.
Vắng phản biện, cạnh tranh dễ độc đoán, chuyên quyền’. Đúng là lời vàng ý
ngọc được thốt ra từ miệng các nhà lãnh đạo Quốc gia. Vậy thì, hỡi các
nhà khoa học, các chuyên gia trong mọi lĩnh vực hoạt động, còn chần chừ
gì nữa mà không chớp lấy thời cơ đóng cho trọn vai… quân xanh!”
Trang Beauxite đã kêu gọi một cách mỉa mai về lời “nói dzậy mà không phải dzậy” của chú Tổng Bí Trọng như thế!
Nhưng,
đã một tuần trôi qua… chả có ma nào có cái đóng góp, phản biện gì được
các phương tiện truyền thông của đảng độc quyền cho “ra công khai” để
dân biết mà lợi dụng… “ăn theo”! Vẫn chỉ là những ý kiến tung hê lên
mạng, dù là “kính gửi”, dù là “kiến nghị” nhiệt tình, chân thực, nhưng
số phận của những ý kiến này liệu có thoát khỏi số phận những “kính gửi”
của 61 đảng viên tên tuổi, hoặc “thư ngỏ” của những tác giả tự khai
“tôi không phải lực lượng thù địch”, hoặc “tôi… nhân danh một đảng viên
nguyện suốt đời trung thành với Đảng”.
Nhưng,
rõ ràng, lời đại vương – Bí Thơ – Đảng trưởng đã hơn một lần kết luận
các thứ góp ý của mọi đảng viên muốn “đảng chúng ta” thay đổi thật sự từ
đường lối chủ trương, đến tên nước, tên Đảng (đã sai lầm đổi tên trong
cơn “say mê chiến thắng”) để lấy lại lòng tin của nhân dân… là: “Đó
không phải là tự diễn biến hay sao”? Đó chính là lợi dụng góp ý với đảng
để nói xấu, xuyên tạc đường lối của đảng – Nhà Nước” và yêu cầu… “cần
phải xử lý”!?
Trong cái cộng đồng này ngồi nghe anh tổng-vua khuyến dụ, không còn mấy những gương mặt đáng tin cậy của anh Trọng nữa rồi
Của
đáng tội, cũng có một vài đóng góp, phản biện khá sắc sảo, khá chân
thành, thậm chí ôm lấy đảng mà góp ý như: “CƠ HỘI RẤT LỚN CHO CẢ TỔ QUỐC
VÀ ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM”
Hoặc cụ thể hơn về đối ngoại có: “KIẾN NGHỊ ĐẶC BIỆT CỦA TIẾN SỸ TRẦN CÔNG TRỤC…
Chẳng
kiến nghị, cũng chẳng kính gửi ai là những bài góp ý gián tiếp khá sắc
sảo và đầy tính thuyết phục như “CÁI CHẾT ĐƯỢC BÁO TRƯỚC của Tiến sỹ Tô
Văn Trường…”
Nhưng
vẫn chỉ là những tiếng vọng tiếp tục của IDS bị bức tử năm nào! MỌI Ý
KIẾN GÓP Ý, PHẢN BIỆN PHẢI GỬI TRỰC TIẾP CHO CÁC CƠ QUAN CÓ TRÁCH NHIỆM,
CẤM ĐƯA LÊN BÁO, LÊN MẠNG!!
Nói
trắng ra rằng: DƯỚI CHẾ ĐỘ ĐẢNG TOÀN TRỊ MÀ MẤY CHÚNG TÔI THAY MẶT
(Nhiều lắm cũng chỉ là 6/16 vị trong Bộ CT đi) chứ gần 200 “chun ươn” do
bọn tui cơ cấu chắc chắn sẽ chỉ có “Em hoàn toàn đồng ý!” thì:
GÓP Ý TỨC LÀ ĐỒNG Ý
PHẢN BIỆN TỨC LÀ….ĐỒNG THUẬN!
Làm gì ở cái thời đại rực rỡ nhất của lịch sử này mà:
Người già lên lớp được người trẻ.
Kẻ bị giật đồ lại góp ý được cho thằng ăn cướp,
Người tử tế lại khuyên nhủ được thằng du côn
Và đặc biệt, mấy cụ cộng sản cuồng tín, kiên trì lại dạy dỗ nổi năm bảy thằng vua-tư-bản-đỏ-mang-thẻ đảng CS!
Hãy
thử xem, các bậc tiền bối, ngồi tù vì chủ nghĩa Mác-Lê, chiến tích huân
chương đầy mình, khi có những ý kiến khác, khi muốn làm “cách mạng”
ngay cái đảng của mình đã nói gì và bị những hậu duệ đối xử như thế nào
để thấy rằng việc vạch trần cái trò “mị quan” của Phú (ông) Trọng của
Beauxite là khó chối cãi:
Bắt
đầu từ bậc đàn anh cộng sản Nguyễn Hộ, người đầu tiên “gút bai” cái chủ
nghĩa cộng sản bịp bợm cuả 2 lão triết ra khùng của Đức, Nga có tên là
Mác và Lê, đọc lên đã… sặc mùi giết chóc. Trong tập hồi ký “Quan điểm và
cuộc sống” ông viết:
–
“Ngày 21/3/1990 tôi rời khỏi Saigòn cũng là ngày tôi rời khỏi Đảng
CSVN. Tôi làm cách mạng đã 56 năm, gia đình tôi có 2 liệt sĩ, Nguyễn Văn
Đào, anh ruột, Đại Tá QĐNDVN, hy sinh ngày 9/1/1966 tại Củ Chi, và vợ
tôi Trần Thị Thiệt bị bắt và chết tại Tổng Nha Cảnh Sát Sài gòn vào tết
Mậu Thân 1968 nhưng phải thú nhận rằng tôi đã chọn sai lý tưởng:
Cộng Sản Chủ Nghĩa. Bởi vì suốt hơn 60 năm trên con đường cách mạng ấy
nhân dân Việt Nam đã chịu hy sinh quá lớn lao nhưng cuối cùng chẳng được
gì, đất nước vẫn nghèo nàn lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc,
không có dân chủ tự do. Đó là điều sỉ nhục”.
Còn
một Trung Tướng đảng viên lão thành, Trần Độ đánh Tây dẹp… Nam khi thấy
đảng của ông bất lực sai lầm, muốn cùng một vài người thay đổi toàn bộ
về mục đích, đường lối, phương châm, phương pháp… cách mạng tới mức phủ
nhận tất cả những gì ông và đảng ông đã sai lầm và cần sửa chữa. Ông
viết trong “Nhật ký rồng rắn”:
“Nói
thì ‘dân chủ, vì dân’ mà làm thì chuyên chính phát xít. Cái đặc điểm đó
cũng có nghĩa là nói dối, nói láo, lừa bịp, trò hề, ‘nói vậy mà không
phải vậy’. Suốt ngày đóng trò, cả năm đóng trò. Ở đâu cũng thấy các vai
hề, ở đâu cũng thấy các trò lừa bịp… Ôi, cay đắng thay!”
Và,
khác với Đặng Quốc Bảo, Trần xuân Bách, ông đã bị cái bọn cộng sản ở
giờ thứ 25 đối xử tệ bạc, đểu cáng, vô luật pháp, vô luân lý như thế nào
ngay cả trong giờ mọi người đến bên linh cữu của ông về thắp một nén
nhang đưa ông về nơi không có mấy anh Tây râu xồm, đầu hói mà ông đã
quyết liệt phủ nhận… Cả thế giới đều đã rõ!
Và gần đây, mở đường cho những người có chức có quyền mà tuyên bố những điều động trời ngày càng… tăng đáng ngạc nhiên.
Đầu
tiên phải kể đến những ý kiến “mở đột phá khẩu” không chút do dự, e dè
của nguyên Phó Thủ Tướng, Trung Ương Ủy Viên (hiện là Chủ tịch Hội Khoa
học Kinh tế Việt Nam): “Thật ra mà nói, chúng ta nói và chúng ta
biết là chúng ta bịp người khác! Đến tôi bây giờ, tôi cũng không biết
cái CNXH mà chúng ta sẽ đi là cái CNXH gì đây?… Ông bịp thiên hạ với cái
chữ CNXH của ông“.
Gần
đây, cái ý vạch toạc sự bịp bợm của 4 chữ chủ nghĩa xã hội mà đi đâu,
anh ba D cũng phải giấu biến đi để yêu cầu mọi nước tư bản công nhận là
nước VN có “kinh tế thị trường đầy đủ” thì ông bộ trưởng Bùi quang Vinh,
Trung Ủy cũng không ngần ngại đưa ra kết luận tung hê ngay ra trước
quác hụi: “Cái chủ nghĩa xã hội ấy có đâu mà chúng ta cứ mất công đi
tìm!”
Thôi
thì đủ các thứ tự do tư tưởng, đủ kiểu phát huy tinh thần dân chủ đóng
góp đủ kiểu vu vơ, vớ vẩn, vô vọng, vá víu, vô vị được vung vãi tí mẹt
trên nghị trường. Từ ông nhà sư đến ông tướng công an, từ ông tiến sỹ
Mác-Lê đến ông lãnh đạo Hội Nhà Báo Đảng… Tất cả đều lên tiếng góp ý cho
ra cái vẻ người thay mặt nhân dân! Có những ý kiến khá … “liều mạng”
như
1- Ông Nguyễn Xuân Tỷ (ĐBQH đoàn Bến Tre, thiếu tướng – Phó giám đốc Học viện Quốc phòng): “Làm
cán bộ mấy năm mà trong nhà có vài ba trăm tỉ đồng, thậm chí cả ngàn tỉ
đồng thì lấy ở đâu ra nếu không tham nhũng. Có một đội ngũ giàu rất
nhanh, cưỡi lên đầu nhân dân, còn kinh khủng hơn địa chủ, tư sản ngày
xưa“.
2. Ông Trần Văn Độ (ĐBQH đoàn An Giang, trung tướng – Phó Chánh án Toà án Nhân dân Tối cao, Chánh án Toà án Quân sự Trung ương): “Tội
tham ô, nhận hối lộ chúng ta quy định hình phạt tử hình nhưng thực tế
không xử lý được bao nhiêu cả. Dân bảo các ông hô hào thôi chứ có làm
được đâu? Nghiêm minh tức là tham ô 4 – 5 tỷ đồng trở lên là phải tử
hình”.
Mới
hôm qua thôi, mình đọc một “kính gửi” để vạch trần cái sự vi phạm
nghiêm trọng điều lệ đảng chưa từng có của mấy anh Ban bí thư, Bộ Chính
Trị khi vạch ra những điều mất dân chủ nghiêm trọng trong “Quy chế bầu
cử, ứng cử tại Đại Hội XII của ĐCSVN” qua quyết định số 244-QĐ/TW ký tên
một nữ đảng viên (không ghi rõ tuổi đảng) nguyên phó giám đốc Sở Tư
Pháp t/p HCM, có tên Nguyễn Thu Giang. Dựa vào những điều lệ có sẵn của
đảng cộng sản, bà Giang đã vạch ra toàn bộ những điều “không được” của
quyết định để chứng minh “Đảng cộng sản mà lại tước bỏ quyền ứng cử, đề
cử của đảng viên mình thì còn là đảng cộng sản không?
Đọc
xong, mình bỗng thấy vừa thương, vừa buồn cười cho sự “ngây thơ đến…
già” của bà Thu Giang, cũng như từng bật ngửa vì… ngạc nhiên khi thấy
các vị cộng sản đã đòi… thôi chủ nghĩa cộng sản (!) Thậm chí, đổi tên
đảng nhưng vẫn giữ chặt tấm thẻ đảng để cùng đảng “thoát xác trở thành
một đảng của toàn dân”, lãnh đạo và cai trị cái “trại súc vật” này đến…
muôn đời!
Và
mình bỗng… nhớ lại mà thương cho các ông Nguyễn Mạnh Tường, Trần đức
Thảo, “tưởng Đảng thành thật” nên đã nhiệt tình góp ý cho đảng, sau sai
lầm của cải cách ruộng đất (đã được công khai thừa nhận, khóc lóc như
thật trước công chúng”)… đã bị đối xử tàn tệ như thế nào!
Mình
cũng không thể không nhớ lại, cái phong trào “góp ý bằng tác phẩm” của
Trần Dần, Phùng Quán, Lê Đạt… (sau sai lầm chết oan hàng vạn người những
năm 53-56) … đã bị xử lý y hệt bên Tầu phát động “Trăm hoa đua nở” để
tóm cổ hết những tên trồng hoa có “mùi… tư sản”, đã bị lãnh những hậu
quả thê thảm đến mức nào!
Rồi
mình cũng lan man nghĩ ngay đến cái số phận mình, một cựu đảng viên
đảng Lao Động, một cựu sỹ quan quân đội với gần chục huân chương đủ loại
đeo đỏ ngực, một văn nghệ sỹ được trao “giải thưởng nhà nước” ngay đợt
đầu, nên cứ có dịp là phát biểu thẳng thừng, vạch mặt chỉ tên nhựng bọn
cơ hội, bất tài đang làm ô uế 3 chữ thiêng liêng CHÂN, THIỆN, MỸ ngay
khi đối diện với những ông trùm khét tiếng độc tài Sáu Thọ!
Kết quả là được mấy dòng ghi trong lý lịch như sau: “Không có tinh thần bảo vệ đảng, phát biểu mất lập trường, vô trách nhiệm, chống đối cấp ủy có…hệ thống!…” Và
để khỏi “mất cái đầu” có ngày, đầu năm 1986, mình đã tìm cách “tự nhảy
dù an toàn” (về hưu sớm) để về ở ẩn suốt bốn năm tại một vùng biển ngoại
thành Nha Trang để bắt tay … viết “Hồi Ký của một thằng hèn”. Một cách
góp ý kiến cho đám trẻ hậu sinh cách sống sót để làm nghệ thuật dưới sự
lãnh đạo của cái đảng luôn coi Chân, Thiện Mỹ đích thực là… kẻ thù của
văn nghệ vô sản! Cũng là một dịp để xám hối, tạ tội trước đồng bào những
gì mình đã, vì mạng sống, vì miếng cơm, manh áo cho vợ con mà phải làm
nghề nói dối, nói láo và nói bậy bằng cái thứ âm nhạc không son-phe!
Cứ
tưởng nhiệm vụ sám hối cuối đời hoàn thành thì cũng vừa lúc “Thất thập
cổ lai hy”, có thể thanh thản bay về Ca-li ngủ muôn năm bên cha, mẹ…nào
ngở ông Trời lại bắt sống đến hôm nay để phải hàng ngày sống với bứt
rứt, đau buồn, bực bội, tởm lợm… trước thời thế bát nháo đảo lộn
NGƯỜI-CON, CON-NGƯỜI, PHẢI-TRÁI, TỐT-XẤU, ĐÚNG-SAI, lộn nhèo một cục!
Và
trải qua gần mười năm trở thành blogger, chuyên góp ý trái chiều, phản
biện, được trải nghiệm qua thực tế đấu tranh, bị trả giá khá đắt cho sự
tự do góp ý, phát biểu, nhận xét về mọi sự tiêu cực trong hàng ngũ những
tên “ăn mày dĩ vãng” mà chưa đi đến một kết quả mong đợi nào, thú thật,
lắm lúc mình cũng muốn theo chủ nghĩa “kemeisme” nằm đợi “con bệnh ung
thư giai đoạn cuối” trút hơi thở cuối cùng. Nhưng, khốn khổ cho mình,
cái đầu của mình nó bắt trái tim mình phải vùng dậy, phải nói một cái gì
đó trước những điều tởm lợm, trí trá, bịp bợm đang cứ tiếp tục diễn ra
hàng ngày, hàng giờ trước đôi tai còn thính, đôi mắt chưa mờ của mình.
Thế là cái đầu và trái tim của mình nó lại bắt cái miệng mình phải nói,
nói những điều cực kỳ diễn biến hòa bình, cực kỳ thoái hóa, thậm chí…
cực kỳ phản động (với họ) nữa!
Và
lần này, mình lại, xin lỗi những người thân quen nhưng không chung một
tư duy về cái Đảng đang vỗ ngực là tuyệt đối trung thành với chủ nghia
Mác-Lênin này là:
1-KHÔNG THỂ NÀO GÓP Ý KIẾN, Ý CỎ GÌ CHO MỘT NHÚM NGƯỜI ĐÃ CÓ TRÁI TIM HÓA ĐÁ, BỘ NÃO ĐÃ CHAI LÌ VÌ QUYỀN LỰC VÀ LỢI LỘC
(Không phải là góp ý cho đảng, cho gần 4 triệu con người cụ thể mang thẻ đảng đâu)
2-
TẤT CẢ NHỮNG Ý KIẾN ĐÓNG GÓP, DÙ HỌ CÓ THẤY ĐÚNG THÌ HỌ CŨNG SẴN SÀNG
BỎ SỌT RÁC NẾU LÀM THEO Ý KIẾN ĐÚNG ĐÓ MÀ MẤT QUYỀN, MẤT LỢI CỦA HỌ VÀ
GIA ĐÌNH, BĂNG NHÓM LỢI ÍCH CỦA HỌ.
3-
TẤT CẢ NHỮNG Ý KIẾN HAY NHẤT VỚI CHÚNG TA SẼ LÀ NHỮNG PHÁT SÚNG BẮN
TRÚNG TIM ĐEN CỦA BỌN HỌ, NÊN HỌ SẼ PHẢI KIÊN QUYẾT TÌM CÁCH “XỬ LÝ”…
(Ít
nhất cũng là vào “sổ đen” của bộ anh Quang để có dịp thì… “ra tay”
không thương tiếc! Chẳng có “nhân quyền, nhân… cước” gì xất! Những sự
trả thù hèn hạ gần đây đối với giáo sư Nguyễn Huệ Chi, đối với tiến sỹ
Nguyễn Thanh Giang , Trương Duy Nhất, Anh Ba sàm đã chứng minh rõ ràng
không cần bàn cãi.
Cho
nên, thay vì góp ý, kiến nghị, kính gửi Blogger, Facebooker chúng ta cứ
tiếp tục vạch trần mọi vết thương thối khắm của một vài vật thể vô
hình, vô ảnh, vô lý, vô lẽ đang phân rã thảm hại trên 2 cái mảnh đất mà
chúng còn cố tình kéo dài thời kỳ nương náu… là Trung Quốc và Việt Nam
đang mở mắt dần dần…
Vì:
GÓP Ý CHO MỘT NHÓM CỘNG SẢN CỐ TÌNH MÊ MUỘI VÌ LỢI QUYỀN VÔ HẠN ĐANG
NẮM TRONG TAY THÌ CHẲNG KHÁC CHI GÓP Ý CHO MỘT ĐỐNG GỖ MỤC, GÓP Ý CHO
MỘT LŨ… NGỢM KHÔNG ÓC, KHÔNG TIM!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen