Paulus Lê Sơn (Danlambao) - Tôi bị thúc bách rất ghê gớm bằng những hình ảnh cuộc sống thực tế
của các TPB VNCH, vì thế tôi quyết định đẩy mình đi đến với các gia
đình Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa (TPB VNCH), tôi như thấy
mình như một người lính ra chiến trận. Mùa Xuân đến cho lòng người
phơi phới.
Tôi xác nhận rằng, chẳng bao giờ là đủ khi đến với những con người
đang lê dần về bên kia thế giới. Họ đã một thời oai phong, tài tử
lãng mạn trên chiến trường, trong cuộc sống hằng ngày. Thời thế lại
đẩy đưa họ chìm vào những nỗi đau không kể siết và không ai thấu
hiểu nỗi.
Tôi cùng một người bạn rong ruổi trên chiếc xe gắn máy đi khắp miền
Sài Gòn và phụ cận, xuống tận miền Đông để tìm gặp các TPB. Người
ta nói có đi thì mới đến, có đến thì mới biết được, có biết thì mới
hiểu, đã hiểu rồi thì càng thêm yêu mến, cảm thông.
Chúng tôi cùng cười với niềm vui của họ và nước mắt tự trào ra lăn
dài trên má với những câu chuyện đời của các TPB. Họ từng có một
gia đình ấm áp, hạnh phúc, những người con tuyệt vời, họ từng là
những lính trận gan góc, trí tuệ những cũng đầy nhân văn.
Để rồi, sau năm 1975, với cái được gọi là Giải Phóng Miền Nam của
chế độ cộng sản đã đẩy hàng ngàn người lính VNCH lâm vào cảnh bi
đát, đơn côi và nghèo khổ.
Ông Đỗ Sáng trước đây là thuộc binh chủng Nhảy dù (mũ đỏ), hiện
đang sống đơn độc tại một phòng trọ ở Sài Gòn nói về gia cảnh của
ông mới thấy hết được nỗi đau mà ông đang phải chịu đựng.
Ông kể, trước kia nhà ông ở Quận 4 Sài Gòn, cũng thuộc thành phần
khá giả của đất Sài Thành khi xưa, ông có một vợ và hai con. Thế mà
sau năm 1975, ông rơi vào cảnh thất thế giống như VNCH và cộng sản
đối xử vô cùng bạc đãi. Vợ ông bệnh tật, các con ông cũng mang
nhiều bệnh hoạn, không được sự quan tâm của xã hội, nên phải bán
nhà ở Quân 4 để chữa trị bệnh cho vợ, con. Nhưng rồi vợ con cũng
rời bỏ ông mà về bên kia thế giới.
Ông sống đìu hiu, cô quạnh trong một phòng trọ cũ kỹ hun hút nơi
hẻm sâu vỏn vẹn chưa đến 10 mét vuông với cuộc sống mưu sinh hàng
ngày bằng nghề xe ôm. Nhưng chúng tôi nhận thấy, tinh thần người
lính của ông Sáng không bao giờ tàn lụi và mất đi trước những “bảo
vật” đời lính của ông được nâng niu và trân trọng khi ông đem ra
“khoe” cho chúng tôi được biết.
Về miền Đông, khu vực Bình Dương, Bình Phước, chúng tôi khá bất ngờ
vì càng đi mới càng biết rõ trên đất nước này, nhiều vùng và nhiều
tỉnh thành Việt Nam còn có rất đông đảo những người lính VNCH đang
sống.
Và, chúng tôi cảm nhận rằng họ đang phải sống “nép mình” do cái chế
độ cái xã hội hiện tại áp đặt lên họ. Chúng tôi tiếp cận họ với
lòng chân thành và tình yêu mến, họ cảm nhận được điều đó nên đã
cởi lòng và chia sẻ với chúng tôi bằng tất cả niềm cảm xúc của họ
như dồn nén bấy lâu.
Đứng trước di ảnh của một TPB mới qua đời khoảng 1 năm về trước,
người phụ nữ là em gái của TPB nói với chúng tôi “ông không có vợ
con, đời lính tráng tung hoàng khắp nơi, về rồi ở vậy, đến lúc mất
đi thì có tôi là người nhang khói cho ông ấy thôi”.
Tại Bến Cát, Bình Dương, chúng tôi may mắn được gặp một nhóm các
TPB đã tề tựu đầy đủ, có bác thì bị mù, bác bị cụt chân, bác thì bị
điếc, bác thì không còn khả năng điều khiển bản thân, họ đón tiếp
chúng tôi rất ân cần, chu đáo.
Câu chuyện được chia sẻ qua lại, mỗi người một chiến tích, chúng
tôi như hòa vào trong một không khí của tình đồng đội chiến hữu dù
ở hai bậc thế hệ khác nhau. Họ vẫn tin tưởng vào một mùa Xuân mới
đang tới gần cho dân tộc Việt Nam.
Các bác TPB cũng bước sang tuổi chiều tà, như ngọn đèn leo lét
không biết tắt lúc nào. Chúng tôi đi đến nơi nào cũng đều nghe
những tin buồn về bác nào đó mới qua đời. Tự trong đầu nghĩ liệu
mươi năm sau có còn TPB Việt Nam Cộng Hòa nữa không? Chúng tôi lại
càng thấy cái chế độ cộng sản này bất nhân vô cùng vô tận vì 42 năm
qua vẫn một thái độ thù địch, hèn hạ, bỉ ổi đối với người lính
VNCH.
Chia tay các bác TPB, trong tâm thức những người trẻ như chúng tôi
như hiện hữu sức sống mãnh liệt, tinh thần của các TPB như những
chồi non mơn mởn vươn lên giữa Mùa Xuân xanh biếc đầy hy vọng.
19.03.2017
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen