Tôi nghe anh nói...
Ngày 30.04 làm anh nghẹn uất
...lại buồn ngây lại lảo đảo con người
Nghe anh nói tôi thấy người chới với
Vì không phải riêng anh, còn có biết bao người
Sống tầm gửi lạnh lùng nơi đất khách
Thương phận mình, thương đồng đội phương xa
Họ lê lết, mong hết đời khổ nạn
Khổ vì thân đau đớn đã đành
Họ khổ hơn bởi nước nhà còn gặp nạn
Bọn cầm quyền hà hiếp đám dân đen
Bọn cầm quyền bán giang sơn gấm vóc
Bất hạnh kia đâu phải của riêng ai
Người ngoài nước xót thương người trong nước
Nhưng bạn ơi..!..Nếu không quên ngày 30.04 đen tối
Nếu không quên quốc nạn tại nước nhà
Ta phải biến đau thương thành sức mạnh
Triệu bằng tay cùng nắm chặt lấy nhau
Bao khối óc con tim cùng nhịp đập
Ngày vui chung sẽ đến chẳng đợi chờ
Anh không quên bạn bè cùng chiến tuyến
Anh đau lòng khi họ bị bỏ rơi
Anh phẫn nộ khi có người phản bội
Anh xót xa khi nói ”Tao không quên ...”
Tâm cảm đó khiến bao người đồng cảm
Nhưng sức mạnh phải bằng từ hành động
”Tao không quên ..” nhưng để ở nơi đâu ??!...
Đặng Quang Chính
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen