Bảo Giang (Danlambao) - Xem ra, cơ đồ Việt Nam hôm nay như cái nhà tàn trong chiều hôm lộng
gió. Mái không thể che mưa. Bốn bức vách không thể ngăn được từng
cơn gió lùa. Kẻ lãnh đạo hiện nay trong tư thế cúi đầu, hai chân
qùy, mặt không còn chút máu quay hướng về phương bắc, mà lòng như
cố trông vời sang Tây, sang Mỹ! Phận người dân thì đôi mắt trắng
trông gà ra quạ! Tệ hơn thế, nhìn đâu cũng chỉ thấy gian trá, lọc
lừa, không tìm được một chút chân thật cho nhau làm tin. Tổ Quốc
xem ra là ở trong giai đoạn nhiều thử thách và tang thương nhất.
Việt cộng (CS) là loài không phân biệt được thịt bò hay phân bò.
Không phân biệt được việc bán nước và bảo vệ Tổ Quốc là gì. Chúng
chửi Mỹ, nhưng tất cả đều cầu xin được đến và sống với đế quốc Mỹ.
Như thế, CS là một tập thể sống bằng những loại miệng lưỡi thô tục
và dơ bẩn.
Dĩ nhiên, đây không phải là một điều gì xa lạ, mới mẻ. Trái lại,
khi nói đến cộng sản thì tất cả mọi người đều đã biết rõ về chúng,
cũng như biết rõ về chủ trương tạo ra cuộc sống đầy bất lương với
ngôn từ Vô Tổ Quốc, Vô Gia Đình và Vô Tôn Giáo của chúng.
Là người, ai cũng biết Gia Đình, Tôn Giáo và rồi ý niệm về Tổ Quốc
là cột sống có sẵn trong lòng mỗi người ngay từ khi được sinh ra.
Một em bé mở mắt chào đời tuy chưa thể nói nhưng em đã thấy cha,
thấy mẹ, thấy gia đình và rồi thấy cả đất nước nơi mà cha mẹ đã cưu
mang em. Và dĩ nhiên, không một đứa trẻ nào được sinh ra, lại nhìn
thấy cái ý niệm cộng sản, dù chính ba mẹ nó là cán cộng. Tuy thế,
khi muốn đem sự bại hoại đến cho xã hội, kẻ thường đi ăn nhờ ở đậu
là Kark Marx, người được cộng sản ca tụng là ông tổ, kẻ đưa ra
thuyết CS, trong đó có những chỉ dẫn về ý niệm Vô Gia Đình, Vô Tổ
Quốc và Vô Tôn Giáo như là phản ảnh trong cuộc sống đầy thương tật
trong kiếp sống của Y.
Rồi Lê Nin, bấu víu vào đó mà tạo thành phong trào cộng sản với chủ
trương diệt sạch, xóa sạch, tẩy sạnh những giá trị luân lý, đạo đức
phổ quát trong đời sống của con người. Thảm thay, chỉ 70 năm sau
chính nó là nguyên cớ làm bại hoại cho cuộc sống, không chỉ ở Liên
Sô, nhưng còn là cho những nước theo nó. Kết quả, chính từ nơi này,
Lênin, Stalin đã bị dân chúng quật mồ, đập tượng mà quăng ra đường.
Ở Việt Nam những kẻ theo chúng ra sao? Xem ra câu chuyện “Liên Sô”
đã kề ngay bên. Bởi lẽ:
1. Vô tổ quốc.
Con người không từ gốc cây, ngọn cỏ mà chui ra, nhưng từ nguồn gốc
cơ bản là gia đình, lớn hơn là tập thể của làng xóm và mở rộng ra
và liên kết thành những tổ chức xã hội, Tổ Quốc. Với nguyên tắc
này, hỏi xem, trong cơ bản Việt cộng có chút hiểu biết gì về gốc
sinh của mình hay không?
Với Marx, y cho rằng giai cấp vô sản không có tổ quốc. Từ đó, chủ
nghĩa xã hội theo Marx là xã hội đại đồng cộng sản, không biên
giới, không gia đình. Đây cũng chính là lý lẽ để những tập thể cộng
sản đệ tam trên thế giới đều lấy cờ đỏ với búa liềm của Liên sô làm
cờ của đảng mình. Rồi coi Liên sô chính là tổ quốc của cộng sản. Sự
lừa dối đầu tiên là thế và đã bắt đầu.
Tuy nhiên, với nước lớn thì cái từ Vô Tổ Quốc, không biên giới theo
tinh thần bá quyền của họ chỉ là nhóm chữ để cho những tập thể nhỏ
tự… sướng, tự vui lây mà thôi. Trong thực tế, đường biên cương
chính quốc của họ sẽ nhờ vào từ này để lấn chiếm dần sang biên
cương các nước nhỏ bé hơn. Đó là hình ảnh của Liên sô tràn sang
Đông âu sau 1945 và Trung cộng tràn xuống phương nam sau 1950. Nhìn
chung, mớ lý thuyết này chỉ đem lại nguồn lợi nhuận cho nước lớn,
nhưng không cho người dân ở đó cũng như các nước nhỏ thuộc diện chư
hầu hưởng lợi. Theo đó, chỉ có những kẻ ngu xuẩn với mộng kẻ mù
được làm “vua” mới bám vào đây để sống nhờ mà thôi. Nhà nước cộng
sản Việt Nam là một điển hình của loại này.
Kết quả, đường biên giới phía bắc của Việt Nam dưới chế độ này ngày
một bị xóa bỏ bằng văn bản hơn và xâm lấn. Dân của nước lớn đã tự
tràn sang và dân của nước nhỏ thành kẻ bị trị, mất quyền lợi. Đây
là kết quả của lá bài Vô Tổ Quốc! Đổi lại, từ đây tập đoàn cán bộ
Việt cộng được làm lãnh đạo sau khi kinh qua học tập và tuyên thệ
theo điều lệ đảng là “lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam,” và Đảng Lao động
Việt Nam nguyện học tập Ðảng Cộng Sản Trung Quốc, học tập tư tưởng
Mao Trạch Ðông (Đèn Cù tr. 49)”. Thế là Ta mất nước! Đảng cộng sản VN biến thành con rối của Tàu
cộng muôn năm!
2. Vô Gia Đình.
Ai cũng biết gia đình là nền tảng của đạo lý và xã hội. Ở đó, con
người nhận biết có cha mẹ, anh em họ hàng nên có sự chung tay góp
sức, gắn bó bên nhau từ khi có mặt cho đến khi bỏ trần thế. Đó là
cơ bản nhân tính của con người. Tuy nhiên, với cộng sản lại hoàn
toàn khác biệt. Một trong những điều kiện căn bản để trở thành đoàn
đảng viên CS là “học viên phải công khai tuyên bố căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố
mẹ”. (Đèn Cù, Trần Đĩnh. tr. 49). Điều đó cho thấy, ngay từ căn bản khởi
đầu này, cộng sản đã là một giống loại khác con người! Bởi lẽ:
Nhìn vào cuộc sống quanh ta, ai cũng thấy, ai cũng biết. Con cá,
con chim, hay con trâu con bò còn sống và đi chung từng đàn, dẫu
như chúng không thể có nhận thức ra một gia đình riêng, trong đó ai
là cha mẹ, ai là anh em, chị em của chúng. Tuy thế, chúng không bao
giờ muốn lẻ bầy. Trái lại, nối tiếp nhau theo bản năng, dù không
thể có nhận thức gia đình, đồng bào như con người, nhưng vì sự sinh
tồn chúng luôn muốn gắn bó với nhau theo bầy, theo đoàn, theo giống
loại. Chúng tựa lưng nhau, có thể cả bao bọc nhau mà sống cho riêng
từng cặp.
Trong khi đó con người ngoài bản năng để sinh tồn, còn có bản năng
nhận thức. Ngay từ nguyên thuỷ, con người đã có cuộc sống khởi đi
từ nguồn gốc là gia đình. Ở đó, tất cả đều biết phân biệt, nhận
biết ai là cha mẹ, anh em, dòng họ, thân sơ của mình. Họ sống chung
trong gia đình, trong cộng đoàn trong ý thức bảo vệ nhau. Rồi cùng
chung tay nhau làm việc, từ lao động cực nhọc cho đến nhẹ nhàng.
Chữ Trí, chữ Tín từ đó lớn lên, đời sống ngày một phát triển. Chữ
Trung, chữ Hiếu càng lúc càng buộc chặt vào đời sống và đi vào
trong sinh hoạt của con người. Đó là lý do xã hội loài người không
bao giờ ca tụng tôn vinh những kẻ thuộc hệ Vô Gia Đình, phỉ báng mẹ
cha hay sát nhân!
Nhưng đi ngược với sự tiến hóa nhân bản của con người là cộng sản.
Chúng xây dựng lý thuyết Vô gia Đình, nhằm tách ly con người thoát
ly khỏi cuộc sống lễ giáo của gia đình, của xã hội, rồi đẩy chung
vào một tập thể gọi là đoàn, đảng. Từ đây, những kẻ theo chúng được
sống trong một bầy đàn, hỗn độn không còn nhân bản tính trong tình
nghĩa gia đình, anh em, chỉ có tình “ đồng chí” với những điều lệ
của chúng tự viết ra như sau:
“Phải vạch ra mọi thủ đoạn đàn áp, bóc lột nông dân cùng tộí ác của
bố mẹ, gia đình, họ hàng địa chủ, cường hào gian ác. Thứ ba trên cơ
sở thành khẩn khai báo kia mà tuyên bố là căm thù bố mẹ, tỏ ra đã
dứt khoát lập trường vô sản, đoạn tuyệt với kẻ thù giai cấp. Không
đạt yêu cầu căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ thì bản tổng kiểm
thảo bị “phá sản,”. học viên đó phải ngồi học lại cho tới khi nào
lập trường vô sản, lập trường nông dân thắng, anh ta công khai
tuyên bố căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ mình (mới thôi). (Đèn Cù trang 74-75).Xem ra, chính cái quy luật “tự phê, tự kiểm thảo” này đã là đầu mối
của tất cả mọi bất hạnh đổ xuống Việt Nam từ 80 năm qua. Từ đấu tố,
gây tội ác, chiến tranh, cho đến nghèo đói tụt hậu, nước mất chủ
quyền, mất đất đai, biển đảo đến việc đạo đức của xã hội bị băng
hoại đều bắt nguồn từ cái luật lệ man di, tồi bại này của CS.
Rồi cùng với cuộc man di này, Tố Hữu nổi lên như một kẻ đảo điên
với những ngôn từ rẻ rúng khinh bạc cha mẹ, những đấng đã sinh
thành ra mình, nhưng lại thành nền tảng cho đảng cộng. Cuối cùng,
không ai thấy Y khóc thương cha mẹ mình ra sao. Nhưng Y đã khóc kẻ
bị cả thế giới loài người nhân bản lên án:
“Yêu biết mấy nghe con tập nói.
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!...
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười…
Hỡi ơi ông mất Đất trời còn không?" ( Tố Hữu)
Dẫu không phải là thầy bói thì ai cũng biết đời hắn, rồi cũng tàn
với những loại chữ nghĩa này. Rồi bên cạnh đó là một Xuân Diệu.
Những tưởng là thành danh trong lòng văn học nhân bản Việt Nam. Hỡi
ơi, vì theo Tố Hữu vấy máu ăn phần với cộng sản để có những vần thơ
không thuộc về thế giới của con người và nhân bản hôm nay:
“Thắp đuốc cho sáng khắp đường
Thắp đuốc cho sáng đình làng đêm nay
Lôi cổ bọn nó ra đây
Bắt quỳ gục xuống đọa đày chết thôi!”
Hoặc giả:
“…Ai về Bố Hạ
Nhắn với vợ chồng thằng Thu
Rằng chúng bây là lũ quốc thù!…”(Xuân Diệu)
Bạn hỏi: “vợ chồng thằng Thu” là ai ư? Xin thưa họ là bố mẹ của thi tài Ngô Xuân Diệu đấy
ạ!
Xót cho một tài hoa và phận đời của Xuân Diệu đã hoang phí khi theo
Việt cộng. Tuy nhiên, câu chuyện về Vô gia đình của Việt cộng đến
đây chưa hết. Bởi vì, mấy ai, đặc biệt là những người thuộc vùng
Thanh Nghệ, lại có thể quên được thứ trưởng Việt cộng Chu Văn Biên.
Câu chuyện được kể lại như sau: “Chu Văn Biên, bí thư đoàn ủy cải cách ruộng đất Nghệ – Tĩnh, bắc
ghế ngồi trên thềm cao chỉ tay vào mặt mẹ đẻ chắp tay đứng ở dưới
sân dằn giọng: -Tao với mi không mẹ không con mà chỉ là kẻ thù giai
cấp của nhau. Tao có phận sự tiêu diệt mi mà mi thì nhất định sẽ
chống lại… Sau phiên tòa án, Bà mẹ cắn lưỡi không chết. Ít lâu sau,
nhảy giếng tự tử, thành…” (Đèn Cù tr. 109). Xem ra khó tìm ra kẻ man di hơn hơn tập đoàn Việt
cộng!
Những câu chuyện về bài học Vô Gia Đình, hẳn là không vui. Tuy
nhiên, tất cả không phải tự họ học được, nhưng được giáo dục ngay
từ khởi đầu với những “lương sư” cán cộng là Hồ Chí Minh, Đặng Xuân
Khu, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng… Một tập đoàn có đủ tay nghề buôn dân
bán nước mà tôi đã có dịp viết đến. Những hành động này, nếu ở
trong một xã hội nhân bản, chắc chắn chúng phải bị lôi ra giữa công
đường để phân định phải trái và trở nên bài học trong cuộc sống của
nhân gian. Tuy nhiên, trong xã hội của cộng sản thì chúng lại trở
thành những tấm gương, những biểu tượng. Hoặc giả, là những bài học
cho tất cả mọi đoàn đảng viên các cấp phấn đấu, noi theo.
3. Vô Tôn Giáo.
Ai cũng biết, xã hội được bình an, giảm bớt tội phạm là nhờ vào sự
đóng góp rất nhiều từ nền giáo dục linh thánh của các tôn giáo. Với
Tôn chỉ đạo đức, yêu thương. Với tinh thần công bằng, làm lành lánh
dữ. Với mẫu mực từ bi, bác ái, hỉ xả… Xem ra đã là khởi điểm và là
niềm vui trùng cửu cho cuộc sống của nhân loại.
Trong khi đó, Cộng Sản với bản chất tham tàn, ác độc. Với hành động
man di mở đấu tố, giết hại con người và mang tinh thần bệnh hoạn
trong cuộc sống là gian trá, bất lương, thù hận… rồi bước theo
chương mở đầu của Karl Marx với bài ca “tôn giáo là thuốc phiện”.
Hỏi xem, liệu những vô đạo của CS có thể thay thế được Nhân Ái,
Liêm Chính của con người không?
Không, ngàn lần không. Hiển nhiên là không. Bởi lẽ, trong cuộc
sống, con người phải nhờ có Tinh Thần Linh Thánh để sống và tồn
tại. Sự nương nhờ này đặt trọng tâm vào hai điểm. Học đạo đức, nhân
ái và gương mẫu của họ để trừ gian trá, khử bạo tàn. Theo khoan
dung, độ lượng học liêm chính của họ để xây dựng, yêu thương đồng
loại và xã hội. Theo đó, cái chủ trương đạp đổ, làm cho tan nát
niềm tin của con người vào thần linh của cộng sản là hoàn toàn xuẩn
động. Riêng việc Hồ chí Minh chỉ đạo để CS đập phá các Đình, Chùa,
Đền, Miếu, nhà Thờ và chiếm đoạt tài sản của các tôn giáo vào những
năm 1940 và sau đó phải bị coi là tội ác.
Lý do, dù CS chủ trương vô tôn giáo, vô thần linh, chỉ có bác có
đảng. Điều ấy cũng không có nghĩa là chúng được quyền bài xích và
đạp đổ những hình tượng cũng như đền miếu của nhân gian, cũng như
các cơ sở thờ phượng của các tôn giáo. Việc làm này nó chỉ mang một
ý nghĩa duy nhất là CS chỉ có thể sống nhờ bạo lực và tồn tại giữa
những xáo trộn do chính chúng tạo ra mà thôi. Riêng tinh thần Tôn
Giáo trong lòng người vẫn thiên thu bền vững, kiên định.
Tại sao cộng sản thù ghét Tôn Giáo? Câu trả lời đơn giản là vì sự
gắn bó giữa con người với gia đình và tinh thần Linh Thánh của tôn
giáo. Một tên trộm cướp thì có bao giờ dám đi đứng một cách thong
dong, nghiêm chỉnh. Có khi nào nó muốn đến gần nhà thờ, Chùa Miếu,
ngoại trừ có sự toan tính bất lương? Từ đó cho thấy, Việt cộng
(cộng sản) thù ghét tôn giáo đều có chung lý do sau:
Về tinh thần:
Gia đình và Tôn giáo tuy là hai thực thể riêng biệt, một của trần
thế, một của Thần Linh. Tuy thế, hai thực thể này không thể tách
rời nhau. Trái lại, luôn luôn là một gắn bó bền chặt. Việc gắn bó
này tạo ra nhiều phúc lợi và đem an bình cho xã hội. Rủi thay, đó
lại là lý do để cộng sản ganh tỵ và tiến đến căm thù. Bởi lẽ, chúng
muốn triệt hạ niềm tin thánh thiện của con người đặt vào tôn giáo
để quy hướng về tính vô đạo của CS. Rồi từ đây, tạo ra một xã hội
vô luân, làm cho con người mất dần đi ý niệm về tội lỗi.
Về đời sống:
CS thúc đẩy con người bước vào cuộc sống bầy đàn, phá bỏ chủ hướng
tình yêu thương gắn bó, đạo hạnh của gia đình của tôn giáo. Từ đó,
nhận sự dẫn dắt trong lối sống vô thần linh, không cha mẹ của chúng
và đặt niềm tin vào đảng. Thảm cho chúng là không thể đạp đổ được
niềm tin của con người đặt vào tôn giáo. Tệ hơn, càng ngày con
người càng nhận ra bộ mặt thật của CS chỉ là những kẻ gây ra tội ác
cho nhân loại nên phải xa lánh chúng.
Khi nhận biết nguy cơ bị triệt vong này, chúng liền tìm cách tráo
trở tội ác thành thần thánh để đưa Hồ chí Minh vào Chùa ngồi chung
với Thần Phật. Rồi nhờ hình ảnh này chúng có cơ hội đến chùa, trước
là tâm địa lừa Trời, Phật, dối gạt người. Sau là giả trá như một
con người có tâm, đến chùa khấn bái như là một khách lữ hành sẵn
tâm thiện, sẵn sàng hòa giải, hay hòa đồng với người dân để thu
lợi. Tuy nhiên, tội ác và gian trá này khó lừa được lòng người, nói
chi đến Trời Phật. Hãy chờ xem, dù chúng có đến chùa khấn bái thì
cái hình tượng của Hồ chí Minh ngồi đó cũng sẽ phải vỡ tan khi cái
mã tấu quyền lực của chúng trở thành miếng sắt vô dụng.!
II. Kết quả của nền giáo dục vô đạo, vô tổ quốc của cộng sản.
Như ở trên tôi đã viết. Việt cộng là loài không phân biệt được thịt
bò hay phân bò. Không phân biệt được việc bán nước và bảo vệ Tổ
Quốc là gì. Từ đó, CS đã đào tạo được hàng ngũ lãnh đạo cấp cao ở
trung ương, cấp tỉnh có những trình độ khác người, mà một trong
những lãnh đạo ấy là phó chủ tịch của UBND tỉnh, mói đây đã thay
mặt cho đảng, cho tỉnh, công khai đưa ra lời kêu gọi khẩn cấp đến
TU đảng cộng như sau: “Xin đừng vì vài cái đảo nhỏ ở Biển Đông mà làm mất đi tình hữu
nghị láng giềng tốt đẹp giữa hai nước. bởi không có đảng Cộng sản
Trung quốc chống lưng, đảng ta không tồn tại đến ngày hôm nay” (Võ Thị Thu Thủy, phó chủ tịch UBND Quảng Ninh).
Rõ ràng những lời lẽ này cho chúng ta thấy một thực tế “tài trí”
của những con giun, con chuột nhắt đã phơi bày ra trước ánh sáng.
Nó cũng là kết quả của một phương cách giáo dục Vô Tổ Quốc của CS.
Để từ đây, chúng coi Tổ Quốc, như là một món hàng đem rao bán để
kiếm ăn. Bởi thực tế, nếu không cúng đảo này, nhường tỉnh kia cho
Trung cộng thì đảng của chúng đã chết từ lâu rồi. Nói cách khác,
điều thị nói cho thấy rằng tập thể CS Hồ chí Minh chỉ có thể sống
và tồn tại được là nhờ vào việc Bán và chuyển dần từng phần của đất
nước Việt Nam cho Tàu cộng, ngoài ra không còn một phương cách nào
khác. Đây là một sự thật trên tất cả những sự thật ê chề mà cuối
cùng tự chúng cũng đã phải phơi bày ra trước công luận. Nó phơi bày
ra như một cuộc đánh tiếng cho công luận biết việc gì đã đến và
đang đến.
Hỡi người Việt Nam, chúng ta đã tình ngủ chưa. Chúng ta đã sáng mắt
ra chưa? Hỡi những ai còn nhắc đến tên Hồ Chí Minh như kẻ cứu quốc,
hãy nhìn lại xem: Tập đoàn cộng sản này đã công khai coi mảnh đất
được gầy dựng bằng xương máu của cha ông, của tiền nhân, của chính
những kẻ được gọi là “đồng chí” của chúng chỉ là một tài sản có giá
để buôn bán của chúng hơn là một cơ đồ để sinh tồn của con dân nước
Việt. Hãy nghe để biết việc chúng bảo nhau bán nước Việt Nam của
người Việt Nam để tìm lấy chỗ làm đầy tớ cho riêng mình!
Hỡi người dân Việt Nam, hãy hỏi xem, chúng là ai đây? Rồi bản thân
Bạn là người dân của nước Việt Nam có truyền thống, hay là thành
viên của tập đoàn nô lệ Việt cộng? Nếu là người dân của nước Việt
Nam thì hãy đứng dậy mà đi. Trường hợp là nô lệ của tập đoàn Việt
cộng này, hoặc giả không chủ đích, thì hãy đi mua sẵn sợi dây thòng
lọng buộc vào cổ để chúng kéo đi. Bởi vì, chỉ vài năm nữa (khoảng
2020) câu tuyên bố trên sẽ được tập thể cao hơn, rút ngắn gọn hơn,
và chỉ đổi có vài chữ cho gọn nhẹ hơn thôi “không vì cái chữ Việt
Nam mà làm mất đi tình hữu nghị láng giềng tốt đẹp giữa hai nước.
bởi không có đảng Cộng sản Trung quốc chống lưng, đảng ta không tồn
tại đến ngày hôm nay” thì khỏi lúng túng? Thực tế sẽ là thế, hỏi
xem, Việt Nam đi về đâu, bạn về đâu với những loài lãnh đạo
này?
Câu hỏi này, có thể làm cho nhiều người khó chịu, nóng mặt. Nhưng
xem ra nó lại là một thực tế cần đặt lại nghiêm chỉnh cho người
Việt Nam còn thiết tha với tổ quốc của mình trả lời đấy. Bởi lẽ,
phần đảng viên cộng sản, nó đã có số phận làm nô lệ của riêng nó từ
lâu rồi. Theo đó, Thị Thủy cán bộ hàng tỉnh này không phải là kẻ
duy nhất của tập đoàn Việt cộng đã thừa hành lệnh đảng truyền đi
tín hiệu ấy để thăm dò dư luận của người dân. Nhưng trước đó, một
câu chuyện thăm dò khác còn nổi lềnh bềnh lên trên mặt nước ao tù
là Nguyễn Duy Chiến, cán bộ thuộc diện TU cũng ngậm vành rổ và
tuyên bố như sau:
“Việc nước bạn Trung quốc xâm phạm lãnh hải ta, rồi đâm tàu, cắt
cáp… thực chất vấn đề chỉ là cách hành xử Bố mẹ dạy con mình. Yêu
cho roi, cho vọt. Vậy sao phải bất bình” (phó chủ tịch UB biên giới quốc gia: Nguyễn duy Chiến). Nghe thế,
bạn hỏi tôi Y là loài gì ư? Tôi thật sự cũng chẳng biết nó thuộc
loài, giống gì! Hình như con chó ở nhà bạn nó còn biết sủa khi thấy
khách lạ vào đến sân. Nó chưa hề nhận khách lạ là người nhà. Nói
chi đến chữ cha mẹ!
Trong khi đó, bạn tôi bảo rằng. “Y nói thế là đúng, là trọn bộ những suy nghĩ của các đoàn đảng
viên CS. Bởi vì, đối với Trung cộng chúng chỉ là hàng con cháu nô
bộc trong nhà. Nếu sai, nó chỉ sai với Người Việt Nam yêu tổ quốc
mình mà thôi.” Bạn nghĩ sao? Tôi thì tin rằng, Cha ông ta đã chỉ đường biên cương
mà dạy rằng: “Thà làm qủy nước Nam, chứ không thèm làm bương đất Bắc” (Trần Bình Trọng). Rồi ai là người Việt Nam chưa từng một lần nghe
trống vang:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.” (Lý thường Kiệt)
Điều ấy có nghĩa rằng, Trung cộng chỉ có thể trở thành bố mẹ của
tập đoàn cộng sản buôn dân bán nước Minh, Đồng Chinh Duẩn Giáp… và
nay là những Mười, Anh, Linh, Cầm, Phiêu, Trọng, Phúc, Sang, Ngân,
Quang, Dũng, Lưu, Chiến… mà thôi. Nó tuyệt đối không bao giờ có cái
giá trị ấy với người Việt Nam.
III. Việt Nam rồi về đâu?
Xem ra, cơ đồ Việt Nam hôm nay như cái nhà tàn trong chiều hôm lộng
gió. Mái không thể che mưa. Bốn bức vách không thể ngăn được từng
cơn gió lùa. Kẻ lãnh đạo hiện nay trong tư thế cúi đầu, hai chân
qùy, mặt không còn chút máu quay hướng về phương bắc, mà lòng như
cố trông vời sang Tây, sang Mỹ! Phận người dân thì đôi mắt trắng
trông gà ra quạ! Tệ hơn thế, nhìn đâu cũng chỉ thấy gian trá, lọc
lừa, không tìm được một chút chân thật cho nhau làm tin. Tổ Quốc
xem ra là ở trong giai đoạn nhiều thử thách và tang thương nhất.
Tuy thế, khi có những người tiên phong như Nguyễn Văn Đài, Lê Công
Định, Lê Thị Công Nhân, LM Nguyễn Văn Lý… tiến lên phía trước. Bạn
ơi, chúng ta phải làm gì đây?
Chúng ta cùng nhau quyết một lần đứng dậy nối chí của cha ông ta là
những Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung… để mở lại cơ
đồ và xây dựng lại nhà Việt Nam chăng?
Hay… Bạn sẽ cúi đầu theo lũ cộng sản vong nô để làm chư hầu cho
Tầu-Hồ?
Cái họa cho Việt Nam là không có tiếng Dân trả lời. Đã thế, lại vo
ve dăm tiếng ruồi trâu gõ trống cho Tàu!! (NPH tô đậm và tô mầu)
8-2017
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen