Phạm Trần
Anh
October
20, 2012
LTG: Cuộc chiến Việt Nam đã xem như chấm dứt được ba
mươi bảy năm nhưng vẫn còn để lại những “Hội Chứng Việt Nam” trong lòng tất cả
con dân nước Việt.
Cho đến ngày nay, kể cả những người từng tham dự cuộc
chiến, cầm súng chiến đấu vẫn không nhận chân được vấn đề là bản chất của cuộc
chiến Việt Nam? Chiến tranh Việt Nam có phải là cuộc chiến để giành độc lập dân
tộc như Cộng Sản Việt Nam vẫn rêu rao tuyên truyền? Thật vậy, đồng bào miền Bắc
nhất là các đảng viên đoàn viên bị nhồi nhét tuyên truyền “Bác Hồ” là người yêu
nước và đảng Cộng sản Việt Nam có công giành lại độc lập từ tay thực dân Pháp.
Trong khi đó, Đồng bào trong Nam thì chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến
tranh ý thức hệ để ngăn chặn làn sóng đỏ, bảo vệ miền Nam tự do. Đối với đa số
quần chúng nhân dân thì hiểu đơn giản là cuộc nội chiến Nam Bắc tương tàn. Thật
vậy, đối với quần chúng và nhất là giới nghệ sĩ thì đó là một cuộc nội chiến
tương tàn “Ba mươi năm nội chiến từng ngày …” nồi da xáo thịt “Người chết hai
lần … thịt da nát tan …!” khiến 4 triệu đồng bào Việt Nam ở miền Bắc đã hi sinh
cho một cuộc chiến vô nghĩa. Sở dĩ CSVN còn tồn tại tới giờ này vì đa số đảng
viên CS tuy thất vọng về tập đoàn lãnh đạo Việt gian CS nhưng vẫn còn biện minh,
bám víu vào luận điểm cho rằng HCM và đảng CSVN có công giải phóng dân tộc và
thống nhất đất nước. Một khi biết rõ sự thật lịch sử thì họ sẽ cùng với toàn dân
đứng lên chuyển đổi lịch sử trong nay mai.
Chính vì vậy, chúng
ta phải tìm hiểu bản chất của cuộc chiến hay nói cách khác, hiểu rõ ý đồ của các
thế lực quốc tế toan tính những gì trên xương máu mồ hôi và nước mắt của toàn
dân Việt Nam, từ đó chúng ta mới thấy rõ toàn bộ vấn đề. Để hiểu rỏ bản chất
cuộc chiến Việt Nam, với tư cách một người nghiên cứu lịch sử trên quan điểm dân
tộc, chúng tôi chỉ đưa ra những nhận định trung thực không nhằm mục đích tuyên
truyền cho một chế độ nào, một đảng phái chính trị nào. Chúng ta cùng lược duyệt
các sự kiện lịch sử trọng yếu, các hiệp ước quốc tế liên quan đến Việt Nam đối
chiếu với thực tế chính trị sau đây:
- Hiệp Ước Patenôtre
1884 ký kết ngày 6-6-1884 giữa triều đình nhà Nguyễn và thực dân Pháp qui định
Nam Kỳ Tự trị và Pháp chính thức áp đặt chế độ bảo hộ Bắc và Trung Việt
Nam.
- Ngày 9-3-1945, Quân
Phiệt Nhật lật đổ Thực dân Pháp. Ngày 11-3-1945, Cơ Mật Viện triều Nguyễn họp
khẩn cấp và ra tuyên bố “Huỷ bỏ Hiệp ước 1884 và Khôi phục chủ quyền cuả Việt
Nam”. Ngày 12-3-1945, Cao Miên tuyên bố độc lập và ngày 15-4-1945, Lào tuyên bố
độc lập. Ngày 8-5-1945, Chính phủ Trần Trọng Kim tuyên bố chương trình Hưng
Quốc, lá cờ “Quẻ Ly” được chọn làm quốc kỳ và bài “Đăng Đàn” của triều đình nhà
Nguyễn được chọn làm quốc ca.
- Ngày 17-8-1945,
Tổng hội giáo giới tổ chức cho công chức Hà Nội biểu tình để ủng hộ chính phủ
Trần Trọng Kim. Cuộc biểu tình diễn hành qua các đường phố thì cán bộ CS trương
cờ đỏ sao vàng biến cuộc biểu tình của công chức thành biểu tình ủng hộ mặt trận
Việt Minh. Ngày 19-8-1945, biểu tình lớn tại nhà hát lớn Hà Nội, mặt trận Việt
Minh xuất hiện cùng với cờ đỏ sao vàng xuất hiện nhiều nơi. Việt Minh “Cướp
Chính quyền”, chiếm các công sở trong thành phố. Ngày 22-8-1945, Mặt Trận Việt
Minh chính thức xuất hiện tại Hà Nội và Sài Gòn. Vua Bảo Đại tuyên chiếu thoái
vị.
- Ngày 2-9-1945, Hồ
Chí Minh độc “Tuyên ngôn Độc lập” và trình diện chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa tại Hà Nội. Ngày 11-11-1945, Đảng CS Đông Dương tuyên bố tự giải tán để trở
thành “Nhóm Nghiên cứu Mác Xít”.
- Ngày 6-3-1946, Hồ
Chí Minh ký kết hiệp ước sơ bộ với Pháp cho phép quân Pháp đổ bộ vào Bắc bộ thay
thế quân đội Trung Hoa hậu thuẫn cho Việt Nam Quốc Dân Đảng để rảnh tay tiêu
diệt đối thủ là VNQD. Ngày 19-12-1946, Chiến tranh Việt Pháp bùng nổ bắt đầu từ
Hà Nội.
- Ngày 5-6-1948 công
bố bản Tuyên ngôn Vìệt Pháp trên chiến hạm Duguay-Trouin tại vịnh Hạ Long giữa
Cao Ủy Pháp Émile Bollaert và Thủ tướng Lâm thời Nguyễn văn Xuân. Tuyên ngôn
vịnh Hạ Long minh định Pháp quốc thừa nhận Việt Nam là một quốc gia Độc lập và
thống nhất trong Liên Hiệp Pháp với tư cách một quốc gia liên
kết.
- Ngày 14-1-1950, nhà
nước Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc chính thức thừa nhận nhà nước Việt Nam Dân chủ
Cộng hòa do Hồ Chí Minh lãnh đạo. Ngày 31-1-1950, Liên bang Sô Viết thừa nhận
Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa. Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa do Hồ Chí Minh
lãnh đạo đã chính thức đứng vào hàng ngũ các nước cộng sản nên Trung Quốc bắt
đầu công khai viện trợ vũ khí tối tân cho VNDCCH.
- Ngày 7-2-1950, Hoa
Kỳ, Anh quốc thừa nhận quốc gia Việt Nam do Quốc Trưởng Bảo Đại lãnh đạo để ngăn
chặn sự bành trướng của chủ nghĩa CS xuống Đông Nam Á. Kể từ thời điểm này, cuộc
chiến Việt Nam không còn là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc mà đã trở thành
cuộc chiến tranh ý thức hệ giữa 2 hệ thống tư tưởng: Chủ nghĩa CS và chủ nghĩa
Tư Bản của thế giới tự do.
- Ngày 20-7-1954, Ký
kết thỏa ước ngưng bắn giữa Giữa Pháp và Việt Minh. Tuyên bố chung kết Hội nghị
Genève qui định các điều khoản chính trị về việc tạm thời chia đôi đất nước và
tổ chức Tổng tuyển cử được Anh, Pháp, Ai Lao, Trung Quốc, Liên Sô, Cambodia và
Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thỏa thuận. Tuyên bố Chung kết không được thi hành vì
Hoa Kỳ không thỏa thuận và không hỗ trợ Tuyên bố Chung này. Ngay khi các bên vừa
đặt bút ký kết hiệp định, Ngoại trưởng Trần văn Đỗ khóc và tuyên bố “Chính phủ
Quốc Gia Việt Nam phản đối việc ký kết hiệp định đình chiến trái với nguyện vọng
độc lập và thống nhất của dân tộc Việt Nam cũng như sự lạm quyền của Tổng tư
lệnh Pháp tự ý ấn định ngày tổng tuyển cử… Tuy nhiên, Việt Nam cũng cố gắng hoan
nghênh mọi nỗ lực để tái lập hòa bình và không dùng võ lực để cản trở việc thi
hành hiệp định”.
- Ngày 4 tháng 9 năm 1958, Trung Cộng
tuyên bố quyền làm chủ biển Đông. Ngày 14-9-1958, Thủ tướng VNDCCH gửi thư cho
Thủ tướng quốc vụ viện Chu Ân Lai “Ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày
4-9-1958 của chính phủ nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa, quyết định về hải phận
của Trung Quốc.
- Mao Trạch Đông tuyên bố trắng trợn ý đồ xâm chiếm Miền Nam Việt Nam như sau: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á, bao gồm cả Miên, Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore. Việt Nam là bàn đạp tiến xuống phía Nam, chúng ta phải chiếm cho bằng được …”. CSVN nhận chỉ thị phát động cuộc chiến tranh “Giải phóng” miền Nam VN. Tháng 4 năm 1959, Ủy ban Trung ương đảng họp lần thứ 15 quyết định dùng vũ lực xâm chiếm miền Nam Ngày 20-12-1960: Hà Nội công bố Mặt Trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam do LS Nguyễn Hữu Thọ làm chủ tịch.
- Mao Trạch Đông tuyên bố trắng trợn ý đồ xâm chiếm Miền Nam Việt Nam như sau: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á, bao gồm cả Miên, Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore. Việt Nam là bàn đạp tiến xuống phía Nam, chúng ta phải chiếm cho bằng được …”. CSVN nhận chỉ thị phát động cuộc chiến tranh “Giải phóng” miền Nam VN. Tháng 4 năm 1959, Ủy ban Trung ương đảng họp lần thứ 15 quyết định dùng vũ lực xâm chiếm miền Nam Ngày 20-12-1960: Hà Nội công bố Mặt Trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam do LS Nguyễn Hữu Thọ làm chủ tịch.
- Ngày 27-1-1973 Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng
Hòa, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam đã ký HIỆP ĐỊNH
CHẤM DỨT CHIẾN TRANH VÀ TÁI LẬP HÒA BÌNH TẠI VIỆT NAM Hiệp Định Hòa Bình Paris
nhằm “kết thúc chiến tranh và tái lập hòa bình tại Việt Nam”. Vào lúc ký hiệp
định, VNCH kiểm soát 75% lãnh thổ và 85% dân số.
Điều 15 qui định “Việc thống nhất nước Việt Nam sẽ được thực hiện từng bước bằng phương pháp hòa bình trên căn bản thương nghị và thỏa thuận giữa Miền Nam và Miền Bắc, không bên nào cưỡng ép bên nào, không bên nào thôn tính bên nào, thời gian thống nhất sẽ do Miền Nam và Miền Bắc Việt Nam đồng thỏa thuận”.
Điều 15 qui định “Việc thống nhất nước Việt Nam sẽ được thực hiện từng bước bằng phương pháp hòa bình trên căn bản thương nghị và thỏa thuận giữa Miền Nam và Miền Bắc, không bên nào cưỡng ép bên nào, không bên nào thôn tính bên nào, thời gian thống nhất sẽ do Miền Nam và Miền Bắc Việt Nam đồng thỏa thuận”.
TỔNG KẾT CUỘC CHIẾN
TRANH VIỆT NAM
Việt Nam với bờ biển
dài như hình chữ S nhìn ra biển Đông Thái Bình Dương, khống chế toàn bộ hải
trình từ Đông sang Tây và ngược lại nên được xem như “ngã tư giao thương quốc
tế”. Ngoài vị trí “địa lý chiến lược” hết sức quan trọng, Việt Nam còn có quần
đảo Hoàng Sa, Trường Sa và một hải phận rộng 1 triệu km2 với trữ lượng dầu hỏa
tiềm tàng đã khiến các cường quốc luôn tìm mọi cách xâm chiếm, can thiệp vào
Việt Nam. Lịch sử cận đại chứng minh khu vực Đông Nam Á nói chung và Đông Dương
nói riêng là một khu vực địa lý-chính trị và quân sự nên cuộc chiến tranh ở Việt
Nam kéo theo cả Đông Dương (Việt, Miên, Lào) và cả khối Đông Nam Á trong cuộc
tranh chấp chủ quyền biển đảo ở vùng này.
Ngày 3-2-1930 Hồ Chí
Minh thành lập đảng CSVN đến tháng 10-1930 theo chỉ thị của Cộng sản quốc tế đổi
tên là đảng Cộng Sản Đông Dương. Ngày 9-3-1945, Nhật đảo chánh thực dân Pháp.
Ngày 11-3-1945, Cơ Mật Viện triều Nguyễn họp khẩn cấp và ra tuyên bố “Huỷ bỏ
Hiệp ước 1884 và Khôi phục chủ quyền cuả Việt Nam”. Ngày 12-3-1945, Cao Miên
tuyên bố độc lập và ngày 15-4-1945, Lào tuyên bố độc lập. Như vậy, Việt Nam trên
nguyên tắc đã chính thức độc lập kể từ ngày 11-3-1945 với chính phủ Trần Trọng
Kim đầu tiên trong lịch sử. Cuộc chiến tranh chống thực dân Pháp mà Cộng Sản
phát động dưới danh nghĩa giải phóng các dân tộc Việt Miên Lào trong thực chất
là để bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản, nhuộm đỏ cả Đông Dương để mở đường cho
Trung Cộng tiến xuống Đông Nam Á. Ngày 14-1-1950, Trung Quốc công nhận Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa, ngày 31-1-1950 Liên Sô công nhận Việt Nam Dân Chủ Cộng hòa là
nhà nước Công Nông đầu tiên ở Đông Nam Á nên ngày 7-2-1950, Anh, Hoa Kỳ và các
nước tự do công nhận chính phủ quốc gia Bảo Đại. Hồ Chí Minh lãnh đạo chính phủ
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã chính thức đứng vào hàng ngũ Cộng Sản nên cuộc
chiến tranh giành độc lập dân tộc đã trở thành chiến tranh ý thức hệ giữa Cộng
Sản và tư bản, đưa dân tộc Việt Nam vào thế khốn cùng. Để lợi dụng lòng yêu nước
của toàn dân, ngày 11-11-1945, đảng Cộng Sản Đông Dương giải tán rồi thành lập
đảng Lao Động (16-3-1951) trá hình của đảng Cộng Sản để lãnh đạo phong trào Việt
Minh.
Ngày 2-6-1948, thành
lập chính phủ Trung Ương Lâm thời do Nguyễn văn Xuân làm Thủ Tướng, ban hành
Hiến chương Lâm thời của nước Việt Nam, chọn quốc kỳ cờ vàng ba sọc đỏ và bài
“Thanh niên Hành khúc” sau khi đã đổi lời của Lưu Hữu Phưóc làm quốc ca. Ngày
5-6-1948 công bố bản Tuyên ngôn Vìệt Pháp gọi là Tuyên ngôn vịnh Hạ Long minh
định Pháp quốc thừa nhận Việt Nam là một quốc gia Độc lập và thống nhất trong
Liên Hiệp Pháp với tư cách một quốc gia liên kết.
Từ tháng 8-1945 đến
1-1946, Hồ Chí Minh đã gửi 8 bức thư cho TT Harry S Truman và bộ Ngoại giao Hoa
Kỳ kêu gọi HK xin được công nhận và giúp ngăn quân đội Pháp trở lại Đông Dương.
Thế nhưng, toán OSS cơ quan tình báo chiến lược của Hoa Kỳ ở Đông Dương do Thiếu
tá Thomas More và Đại úy Patty sống cùng với Hồ Chí Minh trong hang Pắc Pó đã
báo cáo Hồ Chí Minh tên thật là Nguyễn Ái Quốc, nhận chỉ thị của Đệ tam quốc tế
CS nên vẫn sinh hoạt đảng, hát quốc tế ca, học tập chủ nghĩa Mác Lê. Chính vì
vậy, Hoa Kỳ đã không công nhận chính phủ Hồ Chí Minh. Nếu là bất cứ người Việt
Nam nào thì vận mệnh đất nước Việt Nam đã thay đổi ngay từ lúc đó, nếu không độc
lập ngay thì cũng hưởng qui chế chế độ Ủy trị của Liên Hiệp Quốc. Đặc biệt là
sau thế chiến lần thứ hai, với sự ra đời của Liên Hiệp Quốc và nhất là chủ
trương giải thực của Tổng Thống Hoa Kỳ Roosevelt đã mở đầu cho phong trào dân
tộc tự quyết của các quốc gia Đông Nam Á. Indonesia tuyên bố độc lập ngày 17
tháng 8 năm 1945, Hoa Kỳ trao trả độc lập cho Philippines năm 1946, Burma giành
lại độc lập từ tay người Anh năm 1948 và Pháp chính thức rút khỏi Đông Dương sau
hiệp định Genève 20-7-1954. Người Anh đã trao lại độc lập cho Malaya năm 1957 và
sau đó là Singapore, Sabah và Sarawak năm 1963 trong khuôn khổ Liên bang
Malaysia.
Từ thực tế lịch sử
trên, nếu Hồ Chí Minh không đem chủ nghĩa Cộng Sản vào Việt Nam thì đất nước
chúng ta đã độc lập mà không phải hy sinh oan uổng hàng triệu người Việt Nam vô
tội cho tham vọng xâm lược bành trướng của Cộng sản. Chính Cộng Sản Việt Nam đã
phản bội kháng chiến để thỏa hiệp với thực dân Pháp, ký kết hiệp định Genève
ngày 20-7-1954 chia đôi đất nước trong lúc cao trào kháng chiến của toàn dân
đang trên đà thắng lợi. Chính phủ quốc gia Việt Nam không đặt bút ký kết hiệp
định Genève để phản đối sự cấu kết giữa Cộng sản và thực dân Pháp chia đôi đất
nước. Nguồn sử liệu của Đảng Cộng Sản Việt Nam sau này cho biết Trung ương đảng
đã nhận chỉ thị của đảng Cộng Sản Trung Quốc ký kết chia đôi đất nước. Ngay khi
vừa ký hiệp định, Cộng Sản Việt Nam đã chỉ thị cho 85 ngàn đảng viên chưa bị lộ
rút vào hoạt động bí mật, chôn giấu hơn 1 vạn súng và nhiều điện đài. Đến năm
1955, bộ máy chỉ đạo của đảng từ xứ ủy, tỉnh ủy đến huyện ủy đã được sắp xếp
xong và chuyển hướng hoạt động bí mật chờ thời cơ.
Ngày 8-9-1954, Liên
minh Phòng thủ Đông Nam Á (Southeast Asia Treaty Organization gọi tắt là SEATO)
được thành lập bao gồm 8 nước là Australia, Pháp, Anh, New Zealand, Pakistan,
Philippine, Thái Lan và Hoa Kỳ để ngăn chặn sự xâm lược của chủ nghĩa Cộng Sản
xuống Đông Nam Á. Ngày 20-11-1954, Thủ tướng Pháp Mendès France viếng thăm Hoa
Kỳ xác nhận: “Chấm dứt sự kiểm soát của Pháp về kinh tế, thương mại và tài chánh
tại Việt Nam: Chuyển giao quân đội Quốc gia cho Việt Nam, chuyển giao trách
nhiệm huấn luyện quân đội quốc gia cho Hoa Kỳ và rút hết quân đội Viễn chinh
Pháp ra khỏi Việt Nam ”. Ngày 9-8-1955, Thủ Tướng Ngô Đình Diệm tuyên bố chính
phủ của ông không ký hiệp định nên không bị ràng buộc bởi hiệp định Genève và
việc bầu cử không thể thực hiện được “Chừng nào mà chế độ Cộng Sản chưa cho phép
người dân Việt nam được hưởng những quyền tự do dân chủ và những quyền căn bản
của con người.”.
Ngay sau khi vừa đặt
bút ký hiệp định Genève, Ban chấp hành trung ương đảng Lao Động trá hình của
đảng Cộng Sản Việt Nam đã họp để chuẩn bị sách lược đấu tranh thống nhất đất
nước. Các cơ sở đảng để lại sau hiệp định có nhiệm vụ phát động nhân dân đấu
tranh chính trị đòi hiệp thương giữa 2 miền Nam Bắc, thực hiện tổng tuyển cử,
phong trào hòa bình Sài Gòn Chợ Lớn đòi các quyền tự do dân chủ… Để đối phó với
các hoạt động nằm vùng này, giữa năm 1955, chính phủ Ngô Đình Diệm cho phát động
chiến dịch “Tố Cộng” trên toàn quốc. Trước những thiệt hại nặng nề này, Cộng Sản
Việt Nam quyết định tiến hành khủng bố và ám sát những viên chức địa phương,
những giáo viên có lập trường quốc gia. Theo báo cáo của tòa Đại sứ HK thì cuối
năm 1960 đã có 700 viên chức Việt Nam Cộng Hòa bị sát hại. Tháng giêng năm 1959,
đảng Lao Động (CSVN) ra nghị quyết kết hợp đấu tranh chính trị với lực lượng vũ
trang, chuyển người và vũ khí vào miền Nam. Tháng 3 năm 1959, chính phủ Ngô Đình
Diệm tuyên bố đặt Việt Nam Cộng Hòa trong tình trạng chiến
tranh.
Sau khi Trung Cộng
đánh chiếm Tây Tạng năm 1959, Mao Trạch Đông tuyên bố: “Chúng ta phải giành cho
được Đông Nam châu Á, bao gồm cả Miên, Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện,
Malaysia và Singapore.Việt Nam là bàn đạp tiến xuống phía Nam, chúng ta phải
chiếm cho bằng được …” nên tháng 4 năm 1959, Ủy ban Trung ương đảng họp lần thứ
15 quyết định dùng vũ lực xâm chiếm miền Nam. Ngày 20-12-1960, Mặt Trận Dân tộc
Giải phóng Miền Nam do LS Nguyễn Hữu Thọ làm chủ tịch được thành lập với chiêu
bài “Đánh đổ chế độ thuộc địa trá hình của đế quốc Mỹ và chế độ độc tài Ngô Đình
Diệm, xây dựng một miền Nam độc lập, dân chủ, hòa bình và trung lập, tiến tới
thống nhất tổ quốc”. Đầu năm 1961, quân đội giải phóng Miền Nam Việt nam hoạt
động mạnh với 3 thành phần gồm đội quân chủ lực là binh sĩ miền Bắc và cán bộ
tập kết trở về, bộ đội địa phương và dân quân tự vệ hoạt động hiệu qủa ở miền
Nam. Chính phủ Hoa Kỳ đưa ra sách lược chống du kích do sir Robert Thompson
người Anh cố vấn cho chính phủ Ngô Đình Diệm, đồng thời gia tăng quân số, vũ khí
với sự giúp đỡ của cố vấn Hoa Kỳ. Giữa năm 1961, kinh tế gia Eugene Staley được
phái sang cố vấn chính phủ Việt Nam Cộng Hòa thành lập Ấp Chiến lược để tách rời
dân chúng ra khỏi sự kiểm soát khống chế của quân Cộng sản. Ngày 11-10-1961,
Thống tướng Maxwell Taylor được TT Kennedy cử sang nghiên cứu tình hình nghiêm
trọng của VN về phúc trình lên TT là để ngăn chặn quân xâm nhập từ miền Bắc qua
biên giới Lào cần ít nhất là 3 sư đoàn quân chiến đấu Mỹ. Bản phúc trình của bộ
trưởng quốc phòng Mac namara và bộ trưởng Ngoại giao Dean Rush đều nhấn mạnh
trách nhiệm của Hoa Kỳ là phải bảo vệ Việt Nam khỏi rơi vào tay Cộng sản. Bản
phúc trình viết “… Chúng ta phải chuẩn bị để đưa lực lượng chiến đấu Hoa Kỳ vào
Việt Nam nếu điều đó cần thiết để thành công. Tùy theo hoàn cảnh, có thể quân
đội Hoa Kỳ cũng phải đánh vào nguồn xâm lược ở Bắc
Việt”.
Trước tình hình này,
TT Ngô Đình Diệm ban bố tình trạng khẩn cấp trên toàn quốc ngày 15-10-1961. Ngày
3-2-1962, thành lập ủy ban trung ương đặc trách ấp chiến lược do cố vấn Ngô Đình
Nhu chỉ huy. Theo báo cáo kết qủa 1 năm thực hiện đã lập xong 5.917 ấp chiến
lược qui tụ 8 triệu dân. Bộ chỉ huy yểm trợ Quân sự Hoa Kỳ (MACV) được thành
lập, số cố vấn quân sự tăng từ 700 lên 12.000 người vào giữa năm
1962.
Ngày 23-7-1962, Hiệp
định Trung lập Lào được ký kết, phe tả đã đưa Pathet Lào vào chính phủ liên hiệp
để không cho Hoa Kỳ can thiệp vào tình hình Lào. Đồng thời, quân Cộng sản vẫn sử
dụng đường mòn Hồ Chí Minh ở phiá Đông do phe Pathet Lào kiểm soát để chuyển vận
ồ ạt vũ khí đạn dược vào chiến trường miền Nam. Từ năm 1962, đường mòn được mở
rộng để cho những đoàn xe tải dài từ 50 đến 75 dặm (miles) di chuyển vào ban đêm
dưới sự bảo vệ của trên 70 ngàn quân chính qui Cộng sản. Mỗi tháng có thể chuyển
được 8 ngàn quân và 10 ngàn tấn vũ khí đạn dược cung ứng cho nhu cầu chiến
trường ngày càng ác liệt.
Trong khi quân Cộng
sản quấy rối khắp nơi thì tình hình chính trị miền Nam có nhiều rối loạn kể từ
cuối năm 1960 với cuộc đảo chánh của tư lệnh lực lượng nhảy dù. Cuộc đảo chánh
do các đảng phái quốc gia tổ chức tuy thất bại nhưng chứng tỏ sự suy yếu của
chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Ngay từ khi về nhận chức Thủ Tướng, ông Ngô Đình
Diệm đã được sự ủng hộ nồng nhiệt của quân đội quốc gia và 1 triệu đồng bào di
cư. Chính sự ủng hộ này khiến TT Ngô Đình Diệm và nhất là cố vấn Ngô Đình Nhu có
những tính toán chủ quan sai lầm dẫn đến sự sụp đổ của nền đệ nhất Cộng Hòa.
Việc dẹp Bình Xuyên là cần thiết nhưng dẹp luôn các giáo phái khác và các đảng
phái quốc gia nhất là áp dụng triệt để dụ số 10 ngăn cấm hoạt động của một số
hội đoàn, các tôn giáo đã gây nên sự chia rẽ trong hàng ngũ quốc gia. Ngày
7-7-1963, Nhất Linh Nguyễn Tường Tam đã tự vẫn trong tù để lại di chúc “Lịch sử”
đắng cay cho những người quốc gia: “Ðời tôi để lịch sử xử, tôi không chịu để ai
xử tôi cả. Sự bắt bớ và xử tội tất cả các phần tử đối lập quốc gia là một tội
nặng sẽ làm cho nước mất về tay cộng sản. Tôi chống đối sự đó và tự hủy mình
cũng như Hòa Thượng Thích Quảng Ðức tự thiêu để cảnh cáo những người chà đạp mọi
thứ tự do”.
Đầu tháng giêng năm
1963, Cộng quân tấn công ấp Bắc gây tiếng vang bất lợi cho quân đội Việt Nam
Cộng Hòa tại quốc hội Hoa Kỳ. Theo phúc trình của phái bộ quân sự Mỹ Macv thì
Cộng quân kiểm soát được gần một nửa dân số và lãnh thổ về ban đêm. Ngày
15-12-1964, bộ trưởng quốc phòng Mac Namara phải sang Việt Nam thị sát tình
hình. Một kế hoạch có tên là Oplan 34A áp dụng biện pháp mạnh để thuyết phục Hà
Nội vì lợi ích của chính họ mà từ bỏ ý định xâm lược miền Nam. Kế hoạch chưa thi
hành thì vụ Maddox xảy ra. Hạm trưởng chiến hạm Maddox loan báo chiến hạm bị các
tiểu đĩnh của Cộng Sản dự định tấn công ngoài hải phận quốc tế từ ngày 2 đến 4
tháng 8-1964. Ngày 5-8-1964, sau cuộc họp với lãnh tụ lưỡng đảng quốc hội, TT
Hoa Kỳ Johnson ra lệnh oanh tạc Bắc Việt. Nghị quyết “Vịnh Bắc Việt” được quốc
hội thông qua ngày 7-8 với đa số phiếu tuyệt đối ở hạ viện và 88-2 ở thượng viện
cho phép quân đội HK được tham chiến mở đầu cho thời kỳ chiến tranh khốc liệt
nhất tại Việt Nam từ 1965 đến 1973.
Trước khi có những
biện pháp quyết liệt, ngày 13-8 TT Johnson đã nhờ trung gian Seaborn trong phái
đoàn Canada gặp Phạm văn Đồng một lần nữa để nhắc lại đề nghị của Mỹ hồi tháng 6
về việc “nhận viện trợ hay bị tàn phá?” thì Phạm văn Đồng nhẹ nhàng nhắc Seaborn
rằng lần sau trở lại với những đề nghị mới của Mỹ nên dựa trên căn bản hiệp định
Genève. Ngày 6-2-1965, Thủ Tướng Liên Sô Kossygin đến Hà Nội và lớn tiếng cảnh
báo Hoa Kỳ chớ động đến Bắc Việt Nam. Không quân Liên Sô chuyên chở Hỏa tiễn Sam
cùng các loại vũ khí tối tân, cố vấn và bộ đội chiến đấu phòng không đến Việt
Nam dưới danh nghĩa chuyên viên. Ngày 7-2-1965, quân Cộng sản tấn công phi
trường Pleiku, máy bay Mỹ từ đệ thất hạm đội tấn công cơ sở quân sự ở Đồng Hới.
Chiến dịch “Sấm Rền” với hàng trăm phi cơ tấn công các kho đạn, các cầu đường ở
miền Bắc.
Sau khi đưa ra các đề
nghị không được Cộng Sản Việt Nam chấp nhận, ngày 8-3-1965 hai tiểu đoàn Thủy
quân lục chiến đổ bộ Đà Nẵng để giữ an ninh cho phi trường. Cộng Sản Việt Nam
tuy tuyên bố mạnh nhưng cũng hiểu rõ quyết tâm của Hoa Kỳ nên Phạm văn Đồng mới
bắn tiếng đề nghi Hoa Kỳ thương thuyết trên căn bản hiệp định Genève. Khi Hoa Kỳ
leo thang oanh tạc miền Bắc thì quốc tế Cộng Sản phải vận động tuyên truyền cho
phong trào phản chiến trên toàn thế giới chống chiến tranh. Ngày 16-10-1965,
những cuộc biểu tình chống chính sách Mỹ tại VN được tổ chức đồng loạt tại
London, Copenhagen, Stockholm, Brussels, Rome và 40 thành phố ở Hoa
Kỳ.
Tính đến cuối năm
1965 thì số quân Mỹ tham chiến là 175 ngàn. Chi phí chiến tranh cũng tăng lên
đến 2,9% của ngân sách quốc gia. Ngày 29-9-1967, Tổng Thống Johnson đọc diễn văn
ở San Antonio hứa ngưng oanh tạc nếu Cộng Sản Việt Nam không lợi dụng việc ngưng
oanh tạc để đưa thêm người và vũ khí vào miền Nam. Hà Nội bác bỏ đề nghị có điều
kiện này để chờ tình hình bầu cử TT Hoa Kỳ năm 1968 sẽ thuận lợi hơn. Tình hình
chiến sự năm 1967 cho thấy quân Cộng Sản đã không đương đầu được với lực lượng
cơ động “Tìm và diệt” của quân đồng minh. Tuy đạt được vài thắng lợi nhưng sau
đó bị tiêu diệt nên lực lượng bị tiêu hao dần. Chính vì vậy, Cộng Sản Việt Nam
quyết định đốt giai đoạn phát động “Tổng công kích, Tổng khởi nghĩa” để giành
thắng lợi quyết định trước khi ngồi vào bàn hội nghị. Lợi dụng dịp tết Mậu Thân,
Hà Nội kêu gọi hưu chiến 48 giờ. Chính phủ VNCH tuân thủ lệnh hưu chiến cho quân
đội công chức về quê ăn tết. Ngày 30-1-1968, Hà Nội ra lệnh tổng tiến công Mậu
Thân trên toàn lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa. Ngày 11-2-1968, Việt Nam Cộng Hòa ra
lệnh Tổng Động viên. Ngày 24-2-1968, quân lực Việt Nam Cộng Hòa tái chiếm thành
phố Huế. Theo thống kê thì 4.954 binh sĩ VNCH tử trận, 3.895 binh sĩ Hoa Kỳ và
các nước đồng minh và 14.300 thường dân bị chết oan. Về phiá Cộng Sản đã thú
nhận thất bại nặng nề vì “đánh giá cao lực lượng mình, đánh giá thấp lực lượng
địch và do tư tưởng nóng vội muốn giành thắng lợi lớn, kết thúc chiến tranh
nhanh nên nhiều vùng nông thôn giải phóng của ta trước đây bị địch chiếm. Mục
tiêu của cuộc tổng tiến công và tổng nổi dậy không đạt được đầy đủ. Lực lượng
của ta bị tổn thất nhiều với 111.306 cán bộ, chiến sĩ lực lượng vũ trang và
chính trị ở miền Nam đã hy sinh và bị thương…”. Sau cuộc tổng tiến công tết Mậu
Thân, về phương diện quân sự thì hầu như toàn bộ lực lượng quân giải phóng bị
tiêu diệt. Về phương diện chính trị cũng hoàn toàn thất bại vì nhân dân miền Nam
không những không ủng hộ mà còn chán ghét ghê tởm hành động dã man của cộng
quân. Nếu đồng minh Hoa Kỳ và VNCH biết khai thác thời cơ, huy động các sư đoàn
chủ lực thiện chiến như lực lượng nhảy dù, Thủy quân Lục chiến, Biệt Động quân
tung ra những trận đánh thẳng vào miền Bắc thì tình hình có thể đã thay
đổi.
Sự kiện tòa đại sứ Mỹ
bị tấn công và hơn 3 ngàn quân nhân Mỹ tử thương đối với nhân dân và quốc hội Mỹ
là một tổn thất hết sức nặng nề về mặt tâm lý. Người dân bất bình với chính
quyền Johnson vì danh dự bị tổn thương, đời sống khó khăn hơn vì phải đóng thuế
thêm 10% cho ngân sách quốc phòng. Ngay trong đảng dân chủ, TT Johnson bị nhóm
chủ hòa phê phán chỉ trích. Ngày 31-10-1968, TT Johnson tuyên bố ngưng các cuộc
tấn công trên lãnh thổ Bắc Việt trừ khu vực dưới vĩ tuyến 20 và đề nghị mở hòa
đàm với Bắc Việt. Đồng thời TT Johnson tuyên bố sẽ không ứng cử và cũng không
chấp nhận đảng dân chủ đề cử để hậu thuẫn cho Phó TT Humphrey tranh cử Tổng
Thống. Ứng cử viên Mac Govern của đảng dân chủ với lập trường chủ hòa, sẵn sàng
lập chính phủ liên hiệp với Mặt Trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam nên chính phủ
Việt Nam Cộng Hòa không chịu tham gia hòa đàm. Trong khi ứng cử viên Nixon của
đảng Cộng Hòa với lập trường cứng rắn tuyên bố úp mở rằng đã có kế hoạch bí mật
để chấm dứt chiến tranh Việt Nam đã thắng cử với đa số phiếu cử tri đoàn
(302/191) và 43,3%/ 42,7% số phiếu cử tri.
Sau khi TT Nixon nhậm chức ngày
20-1-1969, thì phiên họp chính thức đầu tiên giữa “Hai phe, bốn bên” bắt đầu
ngày 25-1-1969 với sự tham dự của phái đoàn Việt Nam Cộng Hòa. Trong bài diễn
văn ngày 14-5-1969, TT Nixon xác định quân đội Hoa Kỳ và quân đội Cộng Sản Bắc
Việt đồng thời rút khỏi miền Nam Việt Nam và Hà Nội phải ngưng mọi cuộc tiếp
viện về người và vũ khí cho Mặt Trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam. Cộng Sản Việt
Nam chủ trương vừa đánh vừa đàm để khai thác thời cơ bầu cử TT Hoa Kỳ sẽ tạo lợi
thế cho họ. Về phía Hoa Kỳ, Nixon tiếp tục chủ trương Việt Nam hóa chiến tranh.
Ngày 8-6-1969, TT Hoa Kỳ Nixon họp với TT Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn văn Thiệu tại
Midway loan báo sẽ rút 25 ngàn quân nhân Mỹ khỏi VN trước tháng 8. Để mở đầu cho
kế hoạch Việt Nam hoá chiến tranh, bộ trưởng quốc phòng HK yêu cầu quốc hội
chuẩn chi 156 triệu mỹ kim để tăng cường khả năng chiến đấu của quân đội Việt
nam Cộng Hòa. Hoa Kỳ chuyển giao phi cơ, chiến hạm, máy bay trực thăng, xe quân
sự đủ loại, hơn 1 triệu khẩu súng M 16 cho quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Quân đội
Việt Nam Cộng Hòa cũng tăng quân số từ 850 ngàn lên khoảng 1 triệu binh sĩ. Ngày
15-11-1969, hơn 250 ngàn người biểu tình tuần hành tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn cùng
với các cuộc biểu tình khác ở Pháp, Tây Đức và Anh. Đây là cuộc biểu tình phản
chiến lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ.
Ngày 9-1-1971, cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ Henry Kissinger bí mật đến Bắc Kinh đã thảo luận với Chu Ân Lai về vấn đề Việt Nam: “Nhân danh tổng thống Nixon, tôi xin thông báo với Thủ tướng một cách trịnh trọng nhất rằng trước hết, chúng tôi sửa soạn rút quân hoàn toàn ra khỏi Đông Dương và ấn định ngày giờ rút quân, nếu có một cuộc ngưng bắn và phóng thích tù binh của chúng tôi. Thứ đến, chúng tôi sẽ để cho giải pháp chính trị của Nam Việt Nam tự diễn biến và phó mặc cho một mình người Việt… Điều chúng tôi yêu cầu là một khoảng thời gian chuyển tiếp giữa sự rút quân và diễn biến chính trị. Không phải là để chúng tôi có thể trở lại Việt Nam mà chúng tôi để cho dân tộc Việt Nam và dân tộc các nơi khác ở Đông Dương tự quyết định lấy số phận của họ… Hôm qua, tôi đã thưa với Thủ tướng, và tôi muốn nhắc lại rằng, nếu sau khi quân đội Mỹ rút lui hoàn toàn, mà các dân tộc Đông Dương thay đổi chính quyền của họ, Hoa Kỳ sẽ không can thiệp.”. Trong một thông điệp gửi đến người dân Mỹ liên quan tới chiến tranh Việt Nam, ngày 7 tháng 4 năm 1971, Tổng thống Nixon đã nói: “Vấn đề rất đơn giản đó là như thế này: chúng ta sẽ rời khỏi Việt Nam theo cách mà – bởi những hành động của chính chúng ta – cố ý chuyển giao đất nước cho những người Cộng sản? Hay là chúng ta sẽ rời khỏi theo cách, cho người miền Nam Việt Nam một cơ hội hợp lý để tồn tại như là những người tự do? Kế hoạch của tôi sẽ chấm dứt sự tham gia của người Mỹ theo cách sẽ cung cấp cho miền Nam cơ hội đó. Và một kế hoạch khác sẽ kết thúc nó một cách vội vàng và trao chiến thắng cho những người Cộng sản”.Ngày 21-2-1972, TT Nixon viếng thăm Trung Quốc. Trong cuộc họp đầu tiên với Chu Ân Lai ngày hôm sau 22-2-1972, tổng thống Nixon đề cập ngay đến vấn đề Việt Nam: “Nếu tôi ngồi vào bàn với bất cứ nhà lãnh đạo nào của Bắc Việt Nam, và cùng nhau bàn bạc về việc đình chiến và nhận lại tù binh của chúng tôi, tất cả người Hoa Kỳ sẽ được rút ra khỏi Việt Nam trong sáu tháng kể từ ngày đó… Chúng tôi đã đề nghị rút hết người Hoa Kỳ, mà không để cái “đuôi” đàng sau – như cách nói của Thủ tướng – và ngưng bắn trên toàn Đông Dương, miễn là chúng tôi lấy lại được tù binh. Sau đó, chúng tôi sẽ để cho dân chúng ở đó tự quyết định.”. Kết qủa chuyến thăm lịch sử của Tổng thống Nixon năm 1972, đã giúp Hoa Kỳ chấm dứt sự tham gia trong chiến tranh Việt Nam không phải là cách mà Tổng thống Nixon, Hoa Kỳ và nhiều người Việt mong đợi. Thế nhưng chuyến đi này của Tổng thống Nixon đã đã làm thay đổi cán cân quyền lực toàn cầu cũng như lập ra một trật tự thế giới mới.
Ngày 9-1-1971, cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ Henry Kissinger bí mật đến Bắc Kinh đã thảo luận với Chu Ân Lai về vấn đề Việt Nam: “Nhân danh tổng thống Nixon, tôi xin thông báo với Thủ tướng một cách trịnh trọng nhất rằng trước hết, chúng tôi sửa soạn rút quân hoàn toàn ra khỏi Đông Dương và ấn định ngày giờ rút quân, nếu có một cuộc ngưng bắn và phóng thích tù binh của chúng tôi. Thứ đến, chúng tôi sẽ để cho giải pháp chính trị của Nam Việt Nam tự diễn biến và phó mặc cho một mình người Việt… Điều chúng tôi yêu cầu là một khoảng thời gian chuyển tiếp giữa sự rút quân và diễn biến chính trị. Không phải là để chúng tôi có thể trở lại Việt Nam mà chúng tôi để cho dân tộc Việt Nam và dân tộc các nơi khác ở Đông Dương tự quyết định lấy số phận của họ… Hôm qua, tôi đã thưa với Thủ tướng, và tôi muốn nhắc lại rằng, nếu sau khi quân đội Mỹ rút lui hoàn toàn, mà các dân tộc Đông Dương thay đổi chính quyền của họ, Hoa Kỳ sẽ không can thiệp.”. Trong một thông điệp gửi đến người dân Mỹ liên quan tới chiến tranh Việt Nam, ngày 7 tháng 4 năm 1971, Tổng thống Nixon đã nói: “Vấn đề rất đơn giản đó là như thế này: chúng ta sẽ rời khỏi Việt Nam theo cách mà – bởi những hành động của chính chúng ta – cố ý chuyển giao đất nước cho những người Cộng sản? Hay là chúng ta sẽ rời khỏi theo cách, cho người miền Nam Việt Nam một cơ hội hợp lý để tồn tại như là những người tự do? Kế hoạch của tôi sẽ chấm dứt sự tham gia của người Mỹ theo cách sẽ cung cấp cho miền Nam cơ hội đó. Và một kế hoạch khác sẽ kết thúc nó một cách vội vàng và trao chiến thắng cho những người Cộng sản”.Ngày 21-2-1972, TT Nixon viếng thăm Trung Quốc. Trong cuộc họp đầu tiên với Chu Ân Lai ngày hôm sau 22-2-1972, tổng thống Nixon đề cập ngay đến vấn đề Việt Nam: “Nếu tôi ngồi vào bàn với bất cứ nhà lãnh đạo nào của Bắc Việt Nam, và cùng nhau bàn bạc về việc đình chiến và nhận lại tù binh của chúng tôi, tất cả người Hoa Kỳ sẽ được rút ra khỏi Việt Nam trong sáu tháng kể từ ngày đó… Chúng tôi đã đề nghị rút hết người Hoa Kỳ, mà không để cái “đuôi” đàng sau – như cách nói của Thủ tướng – và ngưng bắn trên toàn Đông Dương, miễn là chúng tôi lấy lại được tù binh. Sau đó, chúng tôi sẽ để cho dân chúng ở đó tự quyết định.”. Kết qủa chuyến thăm lịch sử của Tổng thống Nixon năm 1972, đã giúp Hoa Kỳ chấm dứt sự tham gia trong chiến tranh Việt Nam không phải là cách mà Tổng thống Nixon, Hoa Kỳ và nhiều người Việt mong đợi. Thế nhưng chuyến đi này của Tổng thống Nixon đã đã làm thay đổi cán cân quyền lực toàn cầu cũng như lập ra một trật tự thế giới mới.
Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai tại Bắc Kinh.
Photo hôm 25-2-1972courtesy National Archives & Records Administration.
Thông cáo chung được
ký kết tại Thượng Hải ngày 28 tháng 2, trong đó hai nước cam kết đi đến bình
thường hóa, cùng nhau hợp tác trao đổi trên nhiều lĩnh vực. Hoa Kỳ công nhận Đài
Loan là một bộ phận của Trung Quốc và hai bên cam kết giải quyết vấn đề Đông
Dương trong đó có chiến tranh Việt Nam.
Chuyến công du của TT
Nixon đã tạo ra những chuyển biến lịch sử, Hoa Kỳ đã thành công trong việc phân
hóa hàng ngũ Cộng Sản để Trung Quốc trở thành đồng minh với Hoa Kỳ. Để thực hiện
điều này, Hoa Kỳ đã bỏ rơi Trung Hoa Dân Quốc nên không phủ quyết cuộc bỏ phiếu
của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ngày 25-10-1971 theo đó, Cộng Hòa Nhân Dân Trung
Hoa (Trung Cộng) được giữ ghế đại biểu Trung Quốc thay Trung Hoa Dân Quốc. Chính
vì quyền lợi của Hoa Kỳ và quyền lợi cá nhân của Nixon, ông ta đã hy sinh quyền
lợi của đồng minh” nên muốn TT Nguyễn văn Thiệu ký vào bản hiệp định trước ngày
bầu cử TT Hoa Kỳ. Để thuyết phục Việt Nam Cộng Hòa, TT Nixon đã viết thư cho TT
Thiệu ngày 16-10-1972 cam kết “Trong thời kỳ tiếp theo cuộc đình chiến, Ngài có
thể hoàn toàn an tâm là chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp cho chính phủ của Ngài sự
yểm trợ đầy đủ nhất, kể cả viện trợ kinh tế và bất cứ viện trợ quân sự nào phù
hợp với những điều khoản của hiệp định… Tôi cam kết với ngài rằng bất cứ sự bội
tín nào về phiá họ cũng sẽ bị chúng tôi lên án khắt khe nhất và nó sẽ có hậu qủa
trầm trọng nhất… Tôi tin chắc rằng đó là giải pháp tốt nhất mà chúng ta có thể
đạt được và cũng là giải pháp đáp ứng được điều kiện tuyệt đối của tôi là Việt
Nam Cộng Hòa phải được tồn tại là một quốc gia tự do…”. Ngày 26-10-1972, sau khi
đến Sài Gòn thuyết phục chính phủ Việt Nam Cộng Hòa ký vào hiệp định bị TT
Nguyễn văn Thiệu cương quyết từ chối nhưng khi trở về Hoa Thịnh Đốn, ngoại
trưởng Henry Kissinger tuyên bố “Hòa bình đang ở trong tầm tay”. Người dân Mỹ
tin rằng đã có một giải pháp để chấm dứt chiến tranh nên đại đa số người dân Hoa
Kỳ đã bầu cho Nixon với tỷ lệ 60,7% so với 37,5% cho Mac Govern. Trong khi đó,
đảng dân chủ thắng lớn với 76 dân biểu và 8 Thượng nghị sĩ phản chiến vào quốc
hội.
Sau khi thắng cử thì
Nixon cương quyết hơn nên ra lệnh tiến hành chiến dịch oanh tạc Linebacker II
lớn nhất trong chiến tranh VN ngày 27-12-1972, tập trung vào khu vực Hà Nội, Hải
Phòng để buộc Hà Nội phải đi đến thỏa hiệp. Hà Nội đã bắn 1.200 hỏa tiễn Địa
không do chuyên viên Liên Sô điều khiển, hạ 15 B52 và 15 phi cơ khác, 93 phi
công chết hay mất tích. Sau đó, ngày 17-1-1973, TT Nixon gửi thêm lá thư cam kết
cụ thể với TT Thiệu như sau “Tự do độc lập của nước VNCH vẫn luôn luôn là mục
tiêu trọng đại trong chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ. Tôi đã theo đuổi mục tiêu
này trong suốt cuộc đời chính trị của tôi… Tôi xin nhắc lại những cam kết đó như
sau: Thứ nhất, Hoa Kỳ công nhận chính phủ của Ngài là chính phủ duy nhất hợp
pháp ở miền Nam Việt Nam. Thứ hai, Hoa Kỳ không công nhận quyền có mặt của quân
đội ngoại quốc trên lãnh thổ miền Nam và thứ ba, Hoa Kỳ sẽ phản ứng mãnh liệt
nếu nếu bản hiệp định bị vi phạm”. Sau khi Việt Nam Cộng Hòa đồng ý ký, TT Nixon
đã gửi ngay 1 lá thư ca tụng TT Nguyễn văn Thiệu như sau “Thưa TT, Với lòng can
đảm và kiên trì, Ngài đã bảo vệ được quyền lợi của dân tộc Việt Nam trong công
cuộc theo đuổi mục tiêu duy trì tự do và độc lập”. Cuối cùng, Hiệp định chấm dứt
chiến tranh và Tái lập Hòa bình tại Việt Nam được ký kết tại Paris giữa Hoa Kỳ,
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa, Mặt Trận Dân tộc Giải phóng Miền
Nam. Vào thời điểm ký kết hiệp định 27-1-1973, VNCH kiểm soát 75% lãnh thổ và
85% dân số. Ngày 29-3-1973, các đơn vị cuối cùng của Hoa Kỳ rời khỏi Việt
Nam.
Một biến cố khác xảy
ra đã tác động trực tiếp vào sự suy vong của miền Nam Việt Nam. Ngày 6-10-1973,
Khối Ả Rập bất ngờ tấn công Do Thái đang cử hành “Lễ Đền tội Yum Kippur”. Quân
Do Thái bị thảm bại nên TT Nixon cho thiết lập cầu không vận tiếp liệu cho Do
Thái. Do Thái phản công, sau hơn 3 tuần, khối Ả rập phải ký hiệp định đình
chiến. Sự ủng hộ của Hoa Kỳ cho Do Thái khiến khối Ả Rập tức giận, OPEC quyết
định giảm mức sản xuất khiến giá dần thô tăng gấp 4 lần đồng thời các nước Abu
Dhabi, Libyia, Saudi Arabia, Algeria và Kuwait cấm vận, cắt đứt dầu hỏa xuất
cảng sang Hoa Kỳ. Chính phủ Nixon phải áp dụng chính sách khắc khổ nên nên người
dân bất mãn và Việt Nam Cộng Hòa chịu hậu quả trầm trọng của cuộc chiến này.
Quân viện của Hoa Kỳ cho Việt Nam Cộng Hòa tài khóa 1972-1973 là 2,1 tỷ dollars,
sau khi Hoa Kỳ bị cấm vận dầu lửa, quân viện giảm xuống còn 1 tỷ 2 và tài khóa
1974-1975 là 1 tỷ. Tháng 8 năm 1974, mức chuẩn chi 1 tỷ cho Việt Nam Cộng Hòa bị
cắt xuống còn 700 triệu dollars. Khi TT Nixon xin quốc hội viện trợ cho Việt Nam
Cộng Hòa thì quốc hội chỉ chuẩn chi 313 triệu Mỹ kim. Như vậy, quân viện cho
Việt Nam Cộng Hòa từ 2,1 tỷ bị, số tiền bị cắt 1,4 tỷ được chuyển sang cho Do
Thái nên quân viện Do Thái tăng lên 1,5 tỷ cũng cắt còn 700 triệu trong năm
này.
Chính sách của Hoa Kỳ
trong thực tế được quyết định bởi một “Thế Lực Ngầm”, đó là một tập hợp của các
tài phiệt như Rockfeller, Ford foundation … mà hầu hết do vốn của các doanh nhân
Do Thái. Tình hình thế giới đã thay đổi khi các chiến lược gia Hoa Kỳ quyết định
phá vỡ thế cân bằng chiến lược cũ để tạo một chiến lược mới có lợi cho Hoa Kỳ
nhiều hơn. Về mặt chính trị, Hoa Kỳ hy sinh Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan), Việt
Nam Cộng Hòa, chuyển giao một phần công nghệ chế tạo vũ khí tối tân để Trung
Quốc trở thành đồng minh chiến lược của Hoa Kỳ khiến Liên Sô suy yếu và đi tới
sụp đổ. Trên phương diện kinh tế, thị trường trên 1 tỷ người dân Trung Quốc là
món hàng béo bở hấp dẫn và nguồn nhân công rẻ mạt cho các nhà tài phiệt đầu tư
Hoa Kỳ. Chính quyền lợi của tập đoàn tài phiệt này nên Hoa Kỳ đã phản bội lời
cam kết với các đồng minh Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan), Việt Nam Cộng Hòa. Thêm
vào đó, quyền lợi của đảng Dân Chủ nói chung và của Thượng Nghị Sĩ chủ hòa Mac
Govern đã chủ trương rút khỏi Việt Nam bằng mọi giá, tích cực hỗ trợ cho phong
trào chống chiến tranh đang được Cộng Sản quốc tế yểm trợ tối đa nên ngày càng
lên cao đến mức không thể kiểm soát nổi khiến chính giới Hoa Kỳ bao gồm cả hành
pháp và cả những nhà lập pháp chân chính cũng đành bó tay chấp nhận không thể
làm gì khác hơn được. Theo Thượng Nghị Sĩ Jim Web thì chính thành phần này đã
cộng tác với cái gọi là Liên Hiệp Hòa Bình Đông Dương, một tổ chức ngoại vi của
Cộng Sản đã được Edward Kennedy, Mac Govern là những “phần tử của một nhóm quyền
lực ngầm gọi là Liên lạc Ngoại giao (SFR) được tài trợ bởi hệ thống tài phiệt
quốc tế như Rockfeller, Ford Foundation… có ảnh hưởng vô cùng lớn trong chính
trường đã phát động phong trào phản chiến tại Hoa Kỳ. Liên Hiệp Hoà Bình Đông
Dương, điều hành bởi David Dellinger phối hợp chặt chẽ với Hà Nội suốt năm 1973
và 1974 đã vận dụng nữ tài tử Jane Fonda và Tom Hayden đi khắp các khuôn viên
đại học Mỹ, tập hợp sinh viên để chống lại Việt Nam Cộng Hòa”. Phong trào chống
chiến tranh Việt Nam được sự chi viện tối đa của Cộng sản quốc tế về nhân lực và
tài chánh nên tác động đồng loạt trên toàn thế giới. Tài liệu của đảng Cộng Sản
Liên Sô cho biết đã cung cấp 2 tỷ dollars mỗi năm và huy động 500 ngàn đảng viên
xâm nhập phong trào phản chiến biểu tình trên khắp thế giới. Tại quốc hội Hoa
Kỳ, một “Chiến Dịch Kiểm Soát Tài Chánh”trong đó có Harold Ickes và Bill Clinton
nỗ lực vận động những tu chính án để chấm dứt sự viện trợ của Hoa Kỳ cho những
người Việt Nam chống Cộng Sản, ngăn cấm cả đến việc sử dụng không lực để giúp
những chiến binh Nam Việt Nam đang bị tấn công bởi các đơn vị bộ đội chánh quy
Bắc Việt được khối Sô Viết và Trung Cộng yểm trợ. Năm 1974, Thượng viện Hoa Kỳ
đã bỏ phiếu thuận với tỷ lệ 43-38 để kèm vào việc chuẩn chi ngân sách quốc phòng
một điều kiện gọi là “Tu chính Kennedy”. Ngày 11-7-1974, Ted Kennedy đề nghị cắt
50% viện trợ kinh tế cho Việt Nam Cộng Hòa và ngày 8-8-1974, TT Nixon phải từ
chức vì hậu qủa của vụ Watergate khiến tình hình Việt Nam trở nên bi đát hơn.
Khi Nixon từ chức, ông bắt buộc phải ký thành luật một mức tối đa ngân sách quân
viện cho Việt Nam Cộng Hòa là 1 tỷ. Ngay khi nhận chức, Tổng Thống H. Ford đã
tái cam kết thực hiện “Những gì nước tôi đã cam kết với quý quốc…” nhưng chỉ vài
ngày sau, ủy ban chuẩn chi của thượng viện đã cắt từ “Mức chấp thuận” là 1 tỷ
xuống còn 700 triệu. Trong khi đó, tình hình chiến sự ngày một gia tăng với sự
xâm nhập ồ ạt binh sĩ và vũ khí của quân Cộng Sản mà theo phúc trình của Bộ Tổng
Tham mưu Quân lực Việt Nam Cộng Hòa thì số đạn tồn kho sẽ hết vào tháng 6 năm
1975 nên chỉ còn đủ cung ứng được từ 30-45 ngày. Thế lực ngầm qua quốc hội một
lần nữa tìm đủ mọi cách để tiêu diệt Việt Nam Cộng Hòa qua những quyết nghị cấm
không được dùng quỹ Đối giá của viện trợ nhập cảng để trả lương cho cảnh sát, bộ
quốc phòng cấm luôn cơ quan quốc phòng DAO tài trợ… GS Warren Nutter, cựu phụ tá
Tổng trưởng quốc phòng Hoa Kỳ đặc trách phần tài chính của chương trình Việt Nam
hóa chiến tranh đã nói thẳng với TT Thiệu: “Quốc hội HK đôi khi hành động vô
trách nhiệm như vậy. Cái trung tâm Tài nguyên Đông Dương đang hết sức tìm cách
tiêu diệt VNCH…”. Ông khuyến cáo chính phủ Hoa Kỳ rằng:“Bỏ miền Nam là rơi vào
đổ vỡ và thảm sát chỉ vì hơn kém nửa tỷ dollars sẽ có hậu qủa còn sâu sa hơn đó
là xé nát lương tâm nước Mỹ. Nó sẽ là ngọn gió thổi bay ảnh hưởng của HK tuy còn
mạnh mà đang yếu dần trên chính trường quốc tế…”. Ngày 26 tháng 2 năm 1975, TT
Ford gửi thư cho TT Thiệu gợi ý về việc điều đình để có 1 giải pháp chính trị
“…Chúng tôi tiếp tục tin tưởng rằng việc thực thi hiệp định Paris, cùng các cuộc
điều đình trực tiếp giữa các phe phái Việt Nam, là con đường nhanh nhất, hữu
hiệu nhất để chấm dứt cuộc đổ máu tại Việt Nam…”. Cuối cùng, ngày 13-3-1975,
đảng Dân chủ chiếm đa số tại thượng viện và Hạ viện bỏ phiếu cho một nghị quyết
chống bất cứ viện trợ nào thêm cho Việt Nam. Trước thực trạng đó, TT Thiệu đã
phải quyết định “Tái phối trí” lực lượng vì không còn đủ khả năng phòng thủ diện
địa nữa. Ngày 15-3-1975, cuộc di tản chiến thuật từ Pleiku tạo nên một bầu không
khí hoảng loạn của quân dân cán chánh VNCH. Do áp lực của quốc hội, TT Nguyễn
văn Thiệu bàn giao chính quyền cho Phó TT Trần văn Hương rồi TT Hương bàn giao
cho Đại Tướng Dương văn Minh mở đầu cho sự sụp đổ của chế độ Việt Nam Cộng hòa
ngày 30-4-1975.
Sau hơn ba thập niên,
sự thật lịch sử của cuộc chiến Việt Nam đã cho chúng ta những nhận định
sau:
1. CHIẾN TRANH VIỆT
NAM KHÔNG PHẢI LÀ CUỘC CHIẾN GIÀNH ĐỘC LẬP DÂN
TỘC
Cộng sản Việt Nam vẫn
tuyên truyền rêu rao là đã hoàn thành công cuộc giải phóng dân tộc thoát khỏi sự
thống trị của 2 đế quốc Pháp và Hoa Kỳ. Thế nhưng, sự thật là sau khi quân Nhật
lật đổ chế độ thực dân Pháp, ngày 11-3-1945, Cơ Mật Viện triều Nguyễn đã tuyên
bố “Hủy bỏ Hiệp ước 1884 qui định Pháp bảo hộ Việt Nam và Khôi phục chủ quyền
cuả một nước Việt Nam độc lập”. Ngày 12-3-1945, Cao Miên tuyên bố độc lập và
ngày 15-4-1945, Lào tuyên bố độc lập. Nhận chỉ thị của Cộng Sản quốc tế đấu
tranh vũ trang lật đổ chế độ quốc gia Việt Nam, ngày 19 tháng 8 năm 1945, đảng
Cộng Sản Việt Nam núp dưới danh nghĩa Việt Minh cướp chính quyền. Ngày 2-9-1945,
Hồ Chí Minh đọc tuyên ngôn độc lập và thành lập nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa. Ngày 6-3-1946, Hồ Chí Minh ký thỏa hiệp sơ bộ với thực dân Pháp đồng ý để
quân Pháp ra Bắc thay thế quân đội Trung Hoa giải giới quân Nhật để lợi dụng cơ
hội này tìm cách tiêu diệt các đảng phái quốc gia. Sau khi cấu kết với thực dân
Pháp bất thành, ngày 19-12-1946, Hồ Chí Minh kêu gọi “Toàn quốc kháng chiến”,
cuộc chiến tranh Việt Minh và Pháp bắt đầu. Tháng 12,1947, Hiệp Ước Sơ Bộ Vịnh
Hạ Long được ký kết giữa Cao Ủy Pháp Bollaert với Quốc Trưởng Bảo Đại để thừa
nhận chủ quyền độc lập của Việt Nam. Theo Hiệp Ước này Pháp long trọng thừa nhận
nền độc lập của Việt Nam và Việt Nam được tự do tiến hành thủ tục thực hiện
thống nhất quốc gia chiếu nguyên tắc Dân Tộc Tự Quyết. Ngày 8-3-1949, TổngThống
Cộng Hòa Pháp và nhân danh Chủ Tịch Liên Hiệp Pháp, đã ký với Quốc Trưởng Bảo
Đại Hiệp Định Elysée công Nhận Việt Nam Thống Nhất và Độc Lập trong Liên Hiệp
Pháp. Ngày 23-4-1949 Quốc Hội Nam Kỳ đã giải tán chế độ Nam Kỳ tự trị và sát
nhập Nam Phần vào lãnh thổ Quốc Gia Việt Nam độc lập và thống
nhất.
Lịch sử đã chứng minh
rằng, Cộng sản Việt Nam đã núp dưới danh nghĩa kháng chiến, lợi dụng lòng yêu
nước của người dân Việt Nam để nhuộm đỏ cả Đông Dương, bành trướng chủ nghĩa CS
mở đường xuống Đông Nam Á. Chính Hồ Chí Minh đã không giấu giếm sự thật khi gặp
Salisbury tai Hà Nội năm 1965: “Những ngày tuyệt diệu rồi đây sẽ đến khi tất cả
các đồng chí đã đến bên nhau. Tất cả mọi người đang nỗ lực tranh đấu để đem đến
sự thành công của Miền Bắc Việt Nam, đó chính là sự thành công của những người
Nga, những người Tàu, và những chế độ tại Đông Âu. Tất cả đều muốn làm cho Miền
Bắc Việt Nam trở thành một mẫu mực, một nơi triển lãm thu hút muôn người, và một
mẫu mực lý tưởng của chủ nghĩa Cộng sản có thể đưa đến cho các dân tộc tại Á
Châu và đặc biệt nhất là vùng Đông Nam Á.”. Đây là bằng chứng quá rõ ràng cho
mọi người thấy Hồ Chí Minh đã không bao giờ thực tâm tranh đấu vì Độc Lập, Tự
Do, Hạnh Phúc cho dân tộc Việt Nam mà sử dụng cả dân tộc Việt Nam như một công
cụ để phục vụ tham vọng bành trướng của Đế Quốc Cộng Sản Nga
Sô.
2. CUỘC CHIẾN VIỆT
NAM LÀ CUỘC CHIẾN TRANH Ý THỨC HỆ
Tháng 1 năm 1945, Hồ
Chí Minh sang Trung Quốc xin đứng vào hàng ngũ quốc tế CS nên ngày 14-1-1950
Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa (Trung Cộng) công nhận chính phủ Việt Nam Dân chủ
Cộng Hòa. Ngày 31-1-1950, Liên Sô công nhận Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là thành
trì công nông đầu tiên ở Đông Nam Á. Sự kiện lịch sử này đánh dấu một bước ngoặt
lịch sử là VNDCCH chính thức đứng vào hàng ngũ cộng sản nên ngày 7-2-1950, Hoa
Kỳ, Anh và các nước thế giới tự do công nhận chính phủ quốc gia Bảo Đại để ngăn
chặn làn sóng đỏ tràn xuống Đông Nam Á. Cuộc chiến Việt Nam chính thức trở thành
cuộc chiến tranh ý thức hệ giữa Cộng sản và thế giới tự do. Sau khi Mao Trạch
Đông tuyên bố: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á, bao gồm cả Miên,
Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore.Việt Nam là bàn đạp
tiến xuống phía Nam, chúng ta phải chiếm cho bằng được …”. Tháng 4 năm 1959, Ủy
ban Trung ương đảng họp lần thứ 15 quyết định thành lập Mặt Trận Dân tộc Giải
phóng Miền Nam ngày 20-12-1960, với chiêu bài “Đánh đổ chế độ thuộc địa trá hình
của đế quốc Mỹ và chế độ độc tài Ngô Đình Diệm, xây dựng một miền Nam độc lập,
dân chủ, hòa bình và trung lập, tiến tới thống nhất tổ quốc”. Sau khi chiếm được
cả miền Nam, chính Lê Duẫn, tổng bí thư của đảng CSVN đã xác nhận một lần
nữa:“Chúng ta đánh cho Mỹ cút ngụy nhào” là đánh cho Liên Sô, đánh cho Trung
Quốc và ngày nay, yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa”. Bộ mặt thật của CS đã phơi
bầy trước lịch sử. Cuộc kháng chiến của dân tộc đã bị lợi dụng, Hồ Chí Minh và
đảng CSVN đã hy sinh hàng triệu người VN vô tội để bành trướng chủ nghĩa CS,
nhuộm đỏ cả Đông Dương.
3. CHIẾN TRƯỜNG VIỆT
NAM ĐỐI ĐẦU GIỮA CS VÀ TƯ BẢN KHIẾN SINH LỰC CỦA DÂN TỘC BỊ TIÊU HAO TRẦM
TRỌNG
Trước đây, chúng ta
bị bộ máy tuyên truyền của Cộng sản lừa dối rằng lực lượng đồng minh Hoa Kỳ, Úc
Đại Lợi, Tân Tây Lan, Phi Luật Tân, Thái Lan và Đại Hàn đến Việt Nam để chống
lại một nước nhỏ bé là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và nhân dân miền Nam Việt Nam.
Thế nhưng, sau hơn 30 năm, chúng ta mới biết cả Liên Sô, Trung Cộng lẫn Bắc
Triều Tiên đều tham chiến ở Việt Nam. Việt Nam trở thành chiến trường giữa 2
khối Cộng Sản và thế giới tự do. Sự thật lịch sử này được một phát ngôn viên Bộ
Ngoại giao Trung Quốc phát biểu như sau: “Trong giai đoạn giúp Việt Nam chống
Mỹ, nhân dân Trung Quốc đã vì Việt Nam mà đóng góp không biết bao nhiêu tài lực,
nhân lực, vật lực, pháo binh, công binh, nhân viên đường sắt, nhân viên thư tín,
hải quân, không quân, hậu cần vận tải … 16 sư đoàn, hơn 300.000 lính Hồng quân
Trung Quốc ở Việt Nam trong hơn 3 năm 9 tháng đấu tranh. Tác chiến đối không
2153 lần, bắn rơi 1707 máy bay Mỹ, bắt sống 42 phi công Mỹ, viện trợ Việt Nam
xây dựng Hải Phòng, Hòn Gai, các thành phố duyên hải và xây dựng hệ thống phòng
ngự ở tam giác châu thổ sông Hồng, tu sửa và xây dựng các tuyến đường huyết
mạch, sân bay, tuyến đường sắt đông tây, mở đường trên biển chuyên chở vũ khí
vào miền Nam và chi viện cho đường mòn Hồ Chí Minh. Từ năm 1950 đến năm 1978, TQ
đã viện trợ cho Việt Nam hơn 200 tỷ mỹ kim, trong đó 93% là viện trợ không hoàn
lại, đó là chưa kể xương máu mà 1446 chiến sỹ đã hy sinh, 4200 người trọng
thương… những hy sinh đó tuyệt đối không thể tính được bằng tiền”. Gần đây,
chúng ta mới biết được là các đơn vị phòng không Liên Sô và phi công Bắc Hàn
cũng tham dự cuộc chiến tranh VN. Cựu Trung Tướng Yevgeni Antonov, nguyên trưởng
đoàn cố vấn quân sự của Liên Sô tại Việt Nam tiết lộ rằng Liên Bang Sô Viết đã
gởi một trung đoàn phòng không với đầy đủ vũ khí và trang bị sang Việt Nam tham
chiến và 13 người lính phòng không Liên Xô đã chết trên chiến trường miền Bắc.
Trung đoàn phòng không Liên Sô đã bắn rơi những chiếc máy bay Mỹ đầu tiên trên
bầu trời Hà Nội, kể cả chiếc chiến đấu cơ A-4 Skyhawk của Thượng Nghị Sĩ John
McCain. Theo tiết lộ của cựu trung tướng Liên Xô Yevgeni Antonov, chỉ huy lực
lượng phòng không Liên Xô tại Việt Nam từ 1969 đến 1970 thì Việt Nam là một
phòng thí nghiệm cho vũ khí Liên Sô để chuẩn bị cho việc máy bay Mỹ và NATO oanh
tạc vào nội địa Liên Sô trong trường hợp có chiến tranh giữa hai khối sau này.
Sự thật lịch sử đã chứng minh rằng chính Hồ Chí Minh, cán bộ của CS quốc tế đã
đưa dân tộc vào cuộc chiến tranh ý hệ, hy sinh xương máu của hàng triệu người
dân lành vô tội để bành trướng chủ nghĩa CS xuống toàn cõi Đông Dương. Sinh lực
của dân tộc bị tiêu hao trầm trọng, hàng triệu người dân vô tội hy sinh, đất
nước nghèo nàn tan hoang đổ nát, lòng người ly tán. Cái gọi là thống nhất đất
nước chỉ là sự xâm lăng của bạo lực và hận thù khiến dân tộc Việt Nam ly tán,
hàng triệu người phải bỏ nước ra đi tìm tự do. Cộng sản Việt Nam đã phơi bầy bản
chất độc tài dã man trả thù, hành hạ đày đọa quân dân cán chánh Việt Nam Cộng
Hòa trong các trại tù gọi là “Cải tạo” cùng với biện pháp đổi tiền, đánh tư bản
mại sản, bắt đi kinh tế mới để tước đoạt tài sản của nhân dân… Cộng sản Việt Nam
tuyên truyền rằng đã “Thống nhất được đất nước” nhưng thực tế đã chứng minh rằng
cái gọi là giải phóng miền Nam đã để lại trong lòng dân tộc một sự phân ly ngăn
cách không gì có thể hàn gắn được.
4. HỒ CHÍ MINH VÀ
ĐẢNG CSVN CHÍNH LÀ TỘI ĐỒ CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM
Điều 1 của Hiến
chương Hội Quốc Liên và Liên Hiệp Quốc đều nhấn mạnh đến quyền dân tộc tự quyết.
Phong trào giải thể chế độ thực dân là xu thế của thời đại được ghi rõ trong
Hiến Chương Đại Tây Dương 1941 và Hiến Chương Liên Hiệp Quốc. Các đế quốc Tây
Phương Mỹ Anh Pháp Hòa Lan đã lần lượt tự giải thể để trả độc lập cho các thuộc
địa Á Châu như Phi Luật Tân, Syrie và Liban năm 1946, Ấn Độ và Pakistan độc lập
năm 1947, Miến Điện-Tích Lan và Palestine năm 1948, Việt Nam-Ai Lao, Cao Miên và
Nam Dương năm 1949. Chính vì Hồ Chí Minh và nhà nước VN Dân chủ Cộng Hòa đứng
vào hàng ngũ CS, chủ trương đấu tranh võ trang cướp chính quyền để bành trướng
chủ nghĩa Cộng sản nên dân tộc Việt mới hứng chịu thảm họa khốc liệt của chiến
tranh. Hàng triệu người Việt Nam vô tội phải hy sinh, gia đình Việt Nam nào cũng
chịu cảnh thương đau mất mát, thống khổ triền miên. Chính Cộng Sản Việt Nam đã
đưa dân tộc Việt Nam vào thế trên đe dưới búa của cuộc chiến tranh ý thức hệ
giữa Cộng Sản và thế giới tự do. Chính Cộng Sản Việt Nam đã rước voi Mác Lê về
giầy mả tổ Hùng Vương, cõng rắn độc Trung Cộng về cắn gà nhà dân tộc khiến gần 4
triệu người dân Việt đã hy sinh cho cuộc chiến tranh phi nghĩa này để rồi đất
nước Việt Nam sau hơn 30 năm vẫn là một nước nghèo nàn chậm tiến nhất thế giới.
Hồ Chí Minh và tập đoàn CSVN chính là tội đồ của dân tộc Việt
Nam.
5. MẶT TRẬN DÂN TỘC
GIẢI PHÓNG MIỀN NAM LÀ CÔNG CỤ CỦA ĐẢNG CSVN
Trong chiến tranh,
Cộng Sản rêu rao tuyên truyền Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam do những
người miền Nam đứng lên “Chống Mỹ Cứu Nước” nên được giới trí thức tả khuynh
trong phong trào phản chiến ủng hộ. Sau khi đem quân xâm chiếm Tây Tạng năm
1959, Mao Trạch Đông đã chỉ thị phải chiếm miền Nam VN bằng mọi giá để mở đường
xuống Đông Nam Á nên ngày 20-12-1960, đảng Cộng Sản Việt Nam thành lập Mặt Trận
Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam. Sau khi xâm chiếm miền Nam Việt Nam, ngày 2-7-1976,
Quốc hội Cộng sản tuyên bố thống nhất Việt Nam, đặt tên nước là Cộng Hòa Xã hội
Chủ nghĩa Việt Nam, cờ và hiến pháp là cờ và hiến pháp của Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa. Phạm văn Đồng tiếp tục làm Thủ tướng. Cái gọi là “Mặt trận Dân tộc Giải
phóng” và “chính quyền Lâm thời Việt Nam” bị giải tán. Ngày 14 đến 20-12-1976,
Đại hội Đảng Lao Động họp lần đầu quyết định lấy lại tên là đảng Cộng sản Việt
Nam, Lê Duẫn được bầu là Tổng Bí Thư. Bộ mặt thật của đảng Cộng sản Việt Nam đã
phơi bầy trước lịch sử. Sự kiện này chứng tỏ việc loan báo đảng CS Đông Dương tự
giải tán ngày 11-11-1945 rồi thành lập đảng lao Động 16-3-1951 chỉ để che giấu
bản chất CS, lừa dối nhân dân dưới danh nghĩa đảng Lao Động. Núp dưới danh nghĩa
Việt Minh, dùng chiêu bài kháng chiến giành độc lập dân tộc nhưng thực chất là
lợi dụng xương máu của đồng bào để bành trướng chủ nghĩa CS, nhuộm đỏ Việt Nam
và các nước Lào, Camphuchia mà thôi.
6. CỘNG SẢN VIỆT NAM
ĐÃ HY SINH HÀNG TRIỆU NGƯỜI VN VÔ TỘI ĐỂ TIÊU HAO SINH LỰC HOA KỲ CHO LIÊN
SÔ
Khi bành trướng chủ
nghĩa Cộng Sản xuống Đông Dương nói chung và Việt Nam nói riêng, cả Liên Sô lẫn
Trung Quốc đều chủ trương đánh Mỹ, tiêu hao sinh lực Hoa Kỳ cho đến người Việt
Nam cuối cùng để bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản. Mỗi năm Hoa Kỳ đã chi tiêu 20
tỷ dollars cho chiến tranh trong khi Liên Sô chỉ chi viện 1 tỷ dollars khiến
ngân sách Hoa Kỳ kiệt quệ. Đảng CS Liên Sô đã thành công trong việc phân hóa
hàng ngũ lãnh đạo Hoa Kỳ khiến nội tình nước Mỹ bị chia rẽ trầm trọng. Cái gọi
là “Hội chứng Việt Nam” đã làm mất niềm tin nơi người dân Hoa Kỳ và của cả đồng
minh của Hoa Kỳ trên thế giới nữa.
7. CỘNG SẢN VIỆT NAM
ĐÃ HY SINH HÀNG TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM VÔ TỘI ĐỂ MỞ ĐƯỜNG CHO ĐẾ QUỐC MỚI TRUNG
CỘNG TIẾN XUỐNG ĐÔNG NAM Á
Đối với đế quốc mới
Trung Cộng đây là một thắng lợi vì chiếm được miền Nam làm bàn đạp mở đường tiến
xuống Đông Nam Á, mặt khác cuộc chiến Việt Nam đã hủy hoại tiềm lực của Việt Nam
để Trung Quốc dễ bề thống trị. Chính vì món nợ trong chiến tranh nên Cộng Sản
Việt Nam phải dâng đất nhường biển cho Trung Quốc. Ngày 25 tháng 12 năm 1999, Lê
Khả Phiêu TBT đảng CSVN và Trần Đức Lương, chủ tịch nước CHXHCNVN đi Bắc Kinh ký
kết Hiệp ước phân định biên giới. Hiệp ước này chính thức nhượng một phần lãnh
thổ thuộc Ải Nam Quan, một nửa thác Bản Giốc và nhiều dãy núi thuộc Hà Giang,
Lạng Sơn. Ngày 30 tháng 12 năm 2000, nhà nước CSVN ký kết với Trung Quốc 2 hiệp
ước phân định vùng vịnh Bắc Việt và Hợp tác nghề đánh bắt cá. Với 2 hiệp ước
này, Trung Quốc chính thức khai thác tài nguyên hơn 11 ngàn cây số vuông trong
vùng vịnh Bắc Việt. Tháng 6 năm 2007, Trung Cộng phổ biến một bản đồ vẽ biển
Đông của Việt Nam bao gồm cả Hoàng Sa Trường Sa là lãnh hải mới của Trung Cộng.
Cuối cùng, người thắng trong 2 cuộc chiến tranh này chính là Trung Cộng và kẻ
thua chính là Cộng Sản Việt Nam vì bộ mặt thật hại dân bán nước đã phơi bày
trước nhân dân và họ phải chịu trách nhiệm trước lịch
sử.
8. HỘI CHỨNG VIỆT NAM
CHO HOA KỲ
Đối với Hoa Kỳ cuộc
chiến Việt Nam đã để lại cho họ một hội chứng “sự chia rẽ trầm trọng trong nội
bộ nước Mỹ”, đồng thời uy tín của Hoa Kỳ sút giảm trên chính trường quốc tế. Về
phương diện chính trị, Hoa Kỳ đã bị đánh bại bởi chính quốc hội Hoa Kỳ với đa số
đảng viên đảng dân chủ đã đặt quyền lợi đảng lên trên quyền lợi quốc gia để bị
Cộng sản lừa dối và tùng phục quyền lực ngầm chi phối chính sách của Hoa
Kỳ.
Trong lịch sử Hoa Kỳ,
nền dân chủ chính trị đã xây dựng nên một quốc gia hùng mạnh là biểu tượng của
dân chủ tự do cho toàn thế giới, thế nhưng chính nền dân chủ đó đã bị giới tài
phiệt lũng đoạn qua việc gây quỹ ứng cử nên các dân biểu nghị sĩ dễ bị lèo lái
vì quyền lợi của nhóm tài phiệt. Việc hoạch định chính sách thay vì toàn thể hội
đồng an ninh quốc gia quyết định thì hầu như giao phó cho viên cố vấn an ninh
toàn quyền quyết định nên đã bị nhóm quyền lực ngầm thao túng vì quyền lợi riêng
tư phe nhóm mà quên đi quyền lợi và cả danh dự của nước Mỹ. Chính trường Hoa Kỳ
trong thời chiến tranh Việt Nam bị nhóm quyền lực ngầm mua chuộc tác động cả
quốc hội Hoa Kỳ đã đưa nước Mỹ vào một sự kiện từng có trong lịch sử gọi là “Hội
chứng Việt Nam” nên Tổng thống Johnson đã phải cay đắng thốt lên sự thật đau
lòng:“Chính chúng ta đã đánh bại chúng ta!!!”.
Vào thập niên năm
mươi-sáu mươi, Hoa Kỳ tham dự chiến tranh Việt Nam để ngăn chặn sự bành trướng
của chủ nghĩa Cộng sản. Bước sang thập niên bảy mươi, lợi dụng sự mâu thuẫn giữa
Liên Sô và Trung Quốc sau cuộc chiến tranh biên giới giữa hai nước hồi tháng 8
năm 1969, dẫn đến việc Liên Xô đưa ra các kế hoạch chi tiết cho một cuộc tấn
công hạt nhân vào Trung Quốc. Mao Trạch Đông lo ngại và muốn tìm một sự hòa giải
với Hoa Kỳ để Trung Quốc rảnh tay mà đối phó với Liên Sô nên Hoa Kỳ lại dùng
chiến tranh Việt Nam để phân hoá hàng ngũ quốc tế Cộng sản. Để hoá giải ý đồ của
Liên Sô muốn Hoa Kỳ sa lầy trong cuộc chiến Việt Nam, Hoa Kỳ đã “Việt Nam hoá”
chiến tranh và tìm giải pháp rút quân trong danh dự. Hoa Kỳ đưa Trung Quốc vào
thay Trung Hoa Dân Quốc trong hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc và bỏ ngỏ vùng biển
Đông Nam Á để Trung Quốc tách hẳn khỏi Liên Sô và trở thành đồng minh của Hoa
Kỳ. Sau khi rút chân ra khỏi Việt Nam, chi phí dành cho chiến tranh được dồn
sang chế tạo vũ khí cạnh tranh quốc phòng với Liên Sô nên năm 1981, chỉ với 11
tỷ dollars Hoa Kỳ đã chế tạo được phi thuyền con Thoi vượt xa Liên Sô trong lãnh
vực không gian. Cuối năm 1988, cuộc khủng hoảng của chủ nghĩa cộng sản ở các
nước Đông Âu đã dẫn tới những biến đổi lịch sử: Ba Lan, Hungari, Tiệp Khắc quay
trở lại theo con đường Tư bản chủ nghĩa. Cộng Hòa Dân chủ Đức sát nhập vào Cộng
Hòa Liên bang Đức. Ngày 21-8 đảng Cộng sản Liên Sô bị đình chỉ hoạt động trong
toàn liên bang, chính phủ Sô viết bị giải thể. Mười một nước cộng hòa tuyên bố
độc lập, tách ra khỏi Liên bang Sô Viết. Một làn sóng chống đảng Cộng sản và
chống Xã hội chủ nghĩa dâng cao khắp mọi nơi. Ngày 21-12-1991 chính thức thành
lập các quốc gia độc lập SNG buộc Tổng thống Liên Sô M Gorbachev phải từ chức và
cùng ngày đó, ngày 25-12-1991 lá cờ đỏ búa liềm trên nóc điện Cẩm Linh (Kremlin)
sau 74 năm bị hạ xuống. Đây là một thất bại nặng nề của chủ nghĩa cộng sản trên
phạm vi toàn thế giới, dẫn đến hệ thống thế giới của chủ nghĩa Cộng sản trên
thực tế không còn tồn tại nữa. Chính Hoa Kỳ đã góp phần giật sập Liên Sô, thành
trì của chủ nghĩa Cộng Sản nên xét cho cùng, Hoa Kỳ thắng lợi nhất trong cuộc
chiến này.
Lời thú nhận “Tất cả
chúng ta đều đã bị lừa” của Jane Fonda, người đã ủng hộ tích cực nhất cho phong
trào phản chiến bị giựt dây bởi Cộng sản đã phải xin lỗi quân đội và nhân dân
Hoa Kỳ đã nói lên tất cả sự thật. Không chỉ một Jane Fonda mà cả nước Mỹ và cả
cán bộ đảng viên và nhân dân miền Bắc cũng bị lừa dối bởi bộ mặt giả nhân giả
nghĩa của chủ nghĩa Cộng Sản đã và đang bị nhân loại vất vào giỏ rác của lịch
sử. Cuối cùng, hơn ba mươi năm sau, kẻ gọi là chiến thắng lại phải trải thảm đỏ
mời người gọi là chiến bại để mong được là đối tác hàng đầu cả về kinh tế lẫn
quân sự đã trả lời cho câu hỏi ai thắng ai trong cuộc chiến Việt
Nam.
9. DÂN TỘC VIỆT NAM
THẮNG
Trong suốt thời gian
chiến tranh, quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã chiến thắng cả 5 trận đánh lịch sử.
Cộng Sản Việt Nam đã thất bại nặng nề trong tổng công kích tết Mậu Thân 1968,
trên phương diện chính trị Cộng Sản Việt Nam lại thất bại hơn vì không có một
người dân nào ở miền Nam tự do “Tổng Nổi Dậy” theo lời kêu gọi của cái gọi là
mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam. Thống Tướng Westmoreland, tư lệnh quân đội
Hoa Kỳ tại Việt Nam đã chua chát nhận định: “Chúng ta đã tham dự một cuộc chiến
mà bị trói một tay, một cuộc chiến tranh không được thắng. Chúng ta không thua
tại Việt Nam, nhưng chúng ta đã không giữ đúng lời cam kết với quân Lực Việt Nam
Cộng Hòa. Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn cựu quân nhân của
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn…”. Tổng Thống Hoa Kỳ
Ronald Reagan đã tuyên bố trong buổi lễ Ngày Cựu Chiến binh năm 1982 như sau:
“Chúng ta hãy tôn vinh những chiến sĩ Hoa Kỳ đã chiến đấu tại Việt Nam. Họ là
những chiến sĩ anh hùng vì họ đã chiến đấu trong hoàn cảnh không có quyền thắng
trận”. Hơn ba mươi năm sau khi kết thúc cuộc chiến, Henry Kissinger, trong cuộc
hội thảo tại Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ ngày 29-9-2010 đã tự nhận lỗi lầm: “Sự thảm
bại tại VN vào ngày 30-4-1975 là do Hoa Kỳ gây nên, chứ không phải
VNCH”.
Sau ngày Cộng sản xâm
chiếm miền Nam, hàng triệu người phải bỏ quê hương ra đi tìm tự do nhưng sau gần
37 năm, ngọn cờ vàng vẫn tung bay trên khắp thế giới như biểu tượng cho dân chủ
tự do. Cuộc chiến ngày nay không còn là cuộc chiến của miền Nam tự do nữa mà đã
trở thành cuộc chiến của toàn dân tộc chống tập đoàn Việt gian Cộng Sản độc tài,
bất nhân hại dân bán nước. Một cuộc cách mạng dân tộc dân chủ sẽ chuyển đổi lịch
sử trong nay mai và mà thắng lợi cuối cùng chính là của dân tộc Việt
Nam.
PHẠM TRẦN
ANH
(Trích trong bộ LƯỢC SỬ VIỆT NAM, phát hành trong tháng 9 năm 2012)
(Trích trong bộ LƯỢC SỬ VIỆT NAM, phát hành trong tháng 9 năm 2012)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen