1- Chúng ta không là Charlie , Nhưng Chúng ta phải quyết tâm ở lại Charlie
Khi tôi viết bài “ Vô Nghĩa”,
rất nhiều cơ quan báo đài đã không dám đăng vì họ sợ động chạm đến một
số “nhân sỹ, trí thức” . Tôi thì khác, không hề đánh phá ai nhưng nói
những điều mà chúng ta cần phải nói. Nếu không nói, bao giờ chúng ta mới
lật đổ được cộng sản?. Vì vậy tôi phải viết tiếp bài này dù nó có thể
làm một số người phật ý. Đằng nào thì tôi cũng đã không được lòng nhiều
người không ưa nói thẳng trong nhiều năm qua. Nên có thêm một lần nữa
mất lòng cũng chẳng sao. Đôi khi sự thật hơi mất lòng nhưng nó lại có
ích cho công cuộc đấu tranh cho dân tộc nên vẫn phải nói, hơn thế nữa
tôi chỉ là người bình thường, nói đúng ra là một người “trọc đầu” nên
phải nói lên những điều cần phải nói dù nó có thể mất lòng. Vì vậy phải
nói những điều cần nói mà tôi chỉ nghĩ rằng : Đây là lời góp ý chân tình
của mình !
Gần
đây người ta “đang nóng” với với sự kiện khủng bố ở tòa soạn báo
Charlie Hebdo bên Pháp. Những kẻ khủng bố đã vì niềm tin Tôn giáo của
mình bắn chết nhiều nhà báo Pháp. Rồi cả một phong trào xuống đường cổ
vũ và chung tay chia sẻ nỗi đau cùng người Pháp. Cũng đã có nhiều bài
viết nói về sự kiện này và liên hệ với sự tự do báo chí trong nước.
Nhưng ở đây tôi đang nói về một khía cạnh khác.
Báo
Charlie dùng ngòi bút trào phúng và tranh biếm họa để bày tỏ ý kiến của
họ. Cái đó khác với chúng ta một chút, dù rằng đôi lúc chúng ta cũng
“biếm” cả ngôn từ lẫn họa về cộng sản. Nhưng cái mà người dân cần nhất
chính là Sự Thật. Mà sự thật chính là Khoa Học Lịch Sử. Do đó chúng ta
cần tránh đi không nên để nhiều “biếm” và “chửi” trong cách trình bày
của mình sẽ được ngay cả những người cộng sản cũng phải suy xét lại. Nó
giống như một bài toán được chứng minh không thể chối cãi hơn là “biếm”.
Người dân đã mất niềm tin vào cộng sản. Chúng ta phải tự tạo niềm tin
đó bằng sự thật lịch sử do chúng ta viết lên chứ không phải “biếm”. Vì
vậy chúng ta không là Charlie !
Nhưng
chúng ta phải ở lại Charlie ! Đó là một Charlie khác. Đó là Charlie mà
người Việt Nam đang cố gìn giữ từ nhiều năm qua trước sự xâm lăng bành
trướng của giặc Tàu. Nó tựa như câu chuyện của Đại Tá Nguyễn Đình Bảo đã
ở lại hi sinh vì Đất Nước. Nếu không quyết tâm ở lại “Charlie – Việt
Nam” bằng cách lật đổ đảng cộng sản VN thì chúng ta không xứng đáng với
Cha ông chúng ta, họ cũng đã từng đổ máu vì “Charlie”. Một lần nữa tôi
kêu gọi mọi người hãy đấu tranh dứt khoát, không van xin, không hòa
giải, không nửa vời với CSVN thì mới xứng đáng là “Charlie – Việt Nam “
!.
2- Không phải “không thích” mà là “CĂM THÙ”
Một phong trào rộ lên ở Việt Nam gần đây chính là “ Tôi không thích đảng cộng sản Việt Nam”.
Mới nghe qua thì đúng, nhưng mà chưa đủ. Nhưng trong Tiếng Việt chúng
ta , việc “không thích” khác hẳn với “căm thù”. Không thích thì nhẹ
nhàng, còn Căm Thù lại hoàn toàn khác biệt, dứt khoát và rõ ràng hơn rất
nhiều.
Nhưng tại sao phải “căm thù” ? Xin trả lời ngay bằng một “danh sách” tóm lược tội ác của đảng CSVN:
Đảng CSVN vốn là một thứ Cướp,
chúng đi cướp không chính quyền của cụ Trần Trọng Kim mà không có bất
cứ ai bầu cho chúng. Trước đó, biết bao nhiêu trí thức yêu nước như Phạm
Quỳnh, Phan Bội Châu… đã bị chúng bức hại.
Cuộc
đấu tố “Cải cách ruộng đất” theo chỉ thị của Stalin và Mao Trạch Đông
từ năm 1953 đến 1957 đã cướp đi sinh mạng gần 200 ngàn người Việt và hậu
quả của nó không những về người mà còn làm băng hoại đạo đức và văn hóa
dân tộc. Cha mẹ, con cái đấu tố lẫn nhau. Đau thương không thể khỏa lấp
!
Cuộc
Cách mạng văn hóa để trù dập Nhân Văn Giai Phẩm 1957-1960: Hàng ngàn
Trí thức, Nhà Văn, Nhà báo có tư tưởng dân chủ bị vào tù, nhiều người bị
chết trong ngục tối. Đó là một mô hình Cải Cách Văn Hóa tại Tàu mà Hồ
Chí Minh và CSVN đã học về để giết hại người dân Việt Nam. Đồng thời,
chiến dịch “chống xét lại” từ năm 1963 tiếp tục bức hại hàng chục ngàn
người trong có có cả những đảng viên, đồng chí của đảng.
Dưới
sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh lúc đó đang là người đứng đầu đảng và nhà
nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1958 đã chỉ đạo thủ tướng Phạm Văn
Đồng ký công hàm công nhận hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt
Nam là của Trung Cộng.
Đảng
cộng sản dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh còn vi phạm thỏa thuận ngưng
bắn trong dịp tết Mậu Thân năm 1968 với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, và
đã tàn sát 6000 dân thường tại thành phố Huế. Một cuộc thảm sát mà nỗi
đau của nó làm ám ảnh bất cứ ai một lần đến Huế.
Từ
năm 1975, sau khi cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa nhằm “Cướp” cho được
quyền cai trị trên khắp đất nước Việt Nam thì nhà cầm quyền cộng sản
Việt Nam lại dùng chính sách trả thù khốc liệt: đánh tư sản Miền Nam,
cướp tài sản của mọi tầng lớp nhân dân, đẩy hàng triệu người lên vùng
kinh tế mới thực chất là các trại lao động cưỡng bức tại những vùng rừng
núi hẻo lánh, đưa hàng trăm ngàn sĩ quan binh lính của Việt Nam Cộng
Hòa vào các nhà tù không thời hạn, trải dài khắp đất nước Việt Nam. Đó
chính là biểu hiện của một sự cướp bóc dã man – bản chất của đảng CSVN.
Sự trả thù khốc liệt đó đã khiến hàng triệu người phải tìm đường trốn
chạy khỏi đất nước bằng đường biển tạo nên hiện tượng “thuyền nhân ” của
thế kỷ 20, khiến hàng vạn người bị chết trên biển. Điều đó đã được Liên
Hiệp Quốc ghi nhận như một trong những thảm họa Nhân Đạo to lớn trong
lịch sử Loài Người.
Từ
năm 1990, sau khi khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhằm cứu
nguy chế độ, nhà cầm quyền Cộng sản buộc phải cải cách kinh tế theo
phương thức “kinh tế thị trường” theo mô hình Trung Cộng và cũng tại
“Hội nghị Thành Đô” (Trung Cộng) CSVN đã tiếp tục ký những điều khoản để
biến nước Việt Nam thành một tỉnh của Tàu vào năm 2020.
Hàng
ngàn người yêu nước tiếp tục bị bức hại, bị vào tù. Đảng cộng sản dùng
chính sách “cộng sản hóa” các tôn giáo và các tổ chức xã hội: các sỹ
quan an ninh đội lốt thầy tu, nhà sư xâm nhập hầu hết các nhà chùa Phật
giáo và nhà thờ Thiên Chúa giáo. Những cơ sở tôn giáo nào chống lại
chính sách này đều bị đàn áp khốc liệt. Những cái tên Thái Hà, Đồng
Chiêm, Cồn Dầu, Tam Tòa… trở thành những biểu hiện hãi hùng đối với
người dân Thiên Chúa giáo và Phật giáo. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam
Thống Nhất bị đàn áp và phong tỏa triệt để. Đại lão Hòa Thượng Thích
Quảng Độ bị tù và bị quản thúc đến nay vẫn chưa được tự do. Hay linh mục
Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng vẫn là một trong những điều tiêu biểu cho
chính sách độc tài của đảng CSVN. Các cơ sở và thánh đường Phật Giáo Hòa
Hảo, Cao Đài bị tàn phá, các phật tử thường xuyên bị truy bức, đánh đập
thậm chí bị thủ tiêu…
Các
tổ chức xã hội: Nghiệp đoàn, Phụ nữ, Thanh Niên, Nông dân… cũng bị tập
trung trong một tổ chức “Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam” do một Ủy Viên Trung
ương đảng cộng sản cầm đầu, thực chất đây là các cơ sở ngoại vi của
đảng cộng sản, thực hiện chỉ thị của đảng cộng sản, kiềm tỏa mọi hành
động và tư tưởng của người dân.
Hiện
nay tại Việt Nam hàng ngàn người Việt đang bị tù đày trong các nhà tù
khắc nghiệt chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước, bày tỏ chính kiến khác với đảng
cộng sản, viết blog để bày tỏ quan điểm, không chấp nhận quan điểm tôn
giáo do đảng cộng sản áp đặt. Tự do báo chí cũng không được tôn trọng.
Dù hiến pháp của Việt Nam năm 1946 đã quy định quyền tự do ngôn luận và
báo chí nhưng đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục vi phạm bằng việc cấm
khiếu kiện tập thể, cấm tập trung và lập đoàn lập hội, cấm bày tỏ bất
đồng chính kiến và cấm triệt để báo chí tư nhân.
Hàng
ngày, hàng giờ có rất nhiều các cô gái Việt chúng ta phải lột trần cho
Đài Loan, Hàn Quốc mua bán không khác gì súc vật. Hàng triệu thanh niên
trai tráng phải đi làm thân nô lệ lao động nước ngoài để chạy ăn cho gia
đình. Hàng triệu trẻ em không nhà, không miếng cơm bỏ vào miệng…Và cũng
hàng ngày hành giờ, trên khắp đất nước Việt Nam thì những người dân oan
cứ nối dài hàng ngũ để tìm công lý mà công lý thì mịt mờ mãi … Không
thấy !
Nói
tóm lại, bằng việc rước chủ nghĩa cộng sản quái thai vào Việt Nam, việc
giết người dân Việt Nam thông qua CCRĐ, cũng như đẩy hàng triệu thanh
niên hai miền Nam Bắc vào chảo máu của Trung – Xô, Việc bán nước cho
Tàu, phản bội lại tổ tiên thì CSVN chính là kẻ thù của cả dân tộc. CSVN
xứng đáng phải đưa đến một kết luận : Đảng Cộng Sản Việt Nam phải được
viết khẩu hiệu – Căm Thù chứ không phải chỉ là “không thích” !
3- Cần “ánh sáng” nhưng cần hơn là chúng ta “làm” nhiều hơn nói
Khi
anh Điếu Cày đến nước Mỹ, người ta đã gọi anh chính là “ánh sáng”. Tôi
không bình luận về việc này, vì chỉ cần vài chục bài báo của anh đã đủ
sức nặng khiến cho anh nhận giải báo chí CPJ thì có lẽ nhà thơ Trần
Trung Đạo nói cũng chẳng quá.
Nhưng
vấn đề là chúng ta cần “ánh sáng” hay là cần “làm” nhiều hơn nói ?.
Theo tôi có lẽ chúng ta cần làm nhiều hơn nói. Làm ở đây là viết, là đấu
tranh, là đi vào giúp đỡ người dân, là biểu tình, là âm thầm, là vận
động… chứ không phải là “ánh sáng”. Ánh sáng rất cần nhưng chúng ta
không thiếu nó. Mà chúng ta chỉ thiếu sự quyết tâm cùng với một
đường lối cụ thể. Bởi vì chúng ta cần làm nhiều hơn là nói và cần một
đường hướng cụ thể chứ không phải bởi những lời phát biểu, bài viết
chung chung. Và chúng ta cũng cần phải xác định, chỉ có lật đổ CSVN mới
thoát Tàu được. Vì vậy trước mắt chúng ta là một núi việc, là
một chặng đường 40 năm đã qua, là dấu mốc Thành Đô đang đến gần chứ
không phải chỉ dừng lại ở những lời nói. Chúng ta trân trọng ánh sáng,
nhưng lúc này có lẽ chúng ta cần làm nhiều hơn là nói . Và quan trọng
hơn cả, phải xác định tư tưởng của chúng ta chính là : CĂM THÙ TỘI ÁC CSVN VÀ PHẢI LẬT ĐỔ CSVN !
Đặng Chí Hùng
22/01/2015
Đặng Chí Hùng
22/01/2015
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen